Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-04-21 11:22:34
Lượt xem: 123

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phượng Khê vừa tiến vào phòng đá của mình, giọng nói sâu thẳm kia đã cất lên: “Phượng Khê, đề bài của ngươi rất đơn giản: ngươi hãy đoán xem vì sao ta khăng khăng kéo ngươi vào cờ Càn Khôn? Nếu ngươi đoán đúng, ta sẽ thưởng ngươi một món linh khí phòng ngự cấp Địa. Nhưng nếu đoán sai, ngươi phải trả lại toàn bộ những phần thưởng đã nhận ở các vòng trước cho ta.”

“Bây giờ ngươi có thể trả lời rồi.”

Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Ta có thể từ chối trả lời không?”

Giọng nói kia mang theo vài phần vui sướng khi người khác gặp họa: “Nếu ngươi từ chối trả lời, thì đồng nghĩa với việc ngươi đoán sai.”

Nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn bàn tán sôi nổi:

“Bất kể Phượng Khê trả lời thế nào, cờ Càn Khôn đều có thể nói rằng nàng trả lời sai. Đây là một cái bẫy. Hình như cờ Càn Khôn đang nhằm vào Phượng Khê thì phải!”

“Không phải hình như, mà nó thật sự nhằm vào nàng! Những vòng trước nàng lợi dụng lỗ hổng để bòn rút cờ Càn Khôn, đương nhiên nó sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng rồi. Chắc chắn lần này Phượng Khê sẽ mất trắng cho xem.”

“Nàng cũng không nghĩ lại xem, đó là địa bàn của cờ Càn Khôn người ta, sao có thể để nàng chiếm hời được?”

“...”

Bách Lý Mộ Trần lén đưa mắt nhìn Tiêu Bách Đạo, trong lòng ông ta cực kỳ hả giận.

Ban nãy Phượng Khê đến quấy rối Thẩm Chỉ Lan, nếu không phải ngại đám Ma tộc đang ngồi đây, ông ta đã sớm tìm Tiêu Bách Đạo tính sổ rồi.

Giờ thì hay rồi, nha đầu Phượng Khê kia gieo gió gặt bão.

Trong lòng Tiêu Bách Đạo thầm nghĩ: không có phần thưởng cũng không sao, chỉ cần tiểu đồ đệ bình an ra ngoài là tốt lắm rồi.

Lúc này, Phượng Khê chậm rãi nói: “Chỉ có một nguyên nhân khiến ngươi khăng khăng kéo ta vào đây: đó là thuận theo Thiên Đạo. Đây là thiên mệnh, là số trời đã định, là sự sắp xếp của Thiên Đạo!”

Cờ Càn Khôn: “…”

Nhóm quần chúng hóng hớt: “…”

Chưởng môn Hồ Vạn Khuê của Ngự Thú Môn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Tiểu nha đầu Phượng Khê này ranh ma quá thể!

Nàng đổ mọi nguyên nhân lên Thiên Đạo, dẫu cờ Càn Khôn có muốn phản bác cũng không thể.

Bởi nó đâu dám nhận nó làm trái ý trời, đúng không?

Cờ Càn Khôn im lặng một lúc lâu.

Không biết có phải do nó bị tức quá hay không, mà sàn phòng đá rung nhẹ.

“Tạm coi như ngươi đoán đúng. Vậy ngươi có biết vì sao cơ duyên của Thiên Đạo lại chọn Thẩm Chỉ Lan mà không chọn ngươi không?”

Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Bởi vì có phần thưởng tốt hơn dành cho ta, đúng không? Ngươi đừng giấu nữa, mau đưa cho ta đi!”

Cờ Càn Khôn: nó chưa gặp ai mặt dày, vô liêm sỉ như nàng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-152.html.]

“Phượng Khê, xem ra ngươi chẳng nhận thức rõ bản thân gì cả. Đan điền của ngươi bị thương nặng, ngươi còn sở hữu Ngũ linh căn, dù ngươi có cố gắng đến đâu, thì cũng không thể tu luyện thành công.”

“Thế nên, ngươi căn bản không có cửa so với Thẩm Chỉ Lan, các ngươi chênh lệch một trời một vực.”

Phượng Khê gật đầu: “Câu trước ta không đồng ý, nhưng câu sau ta thấy ngươi nói đúng. Đúng là ta và Thẩm Chỉ Lan chênh lệch một trời một vực, ta là mây, nàng ta là bùn lầy.”

Cờ Càn Khôn: “…”

Không chờ nó nói chuyện, Phượng Khê giành nói tiếp: “Ta không biết đầu óc ngươi bị khiếm khuyết bẩm sinh, hay do sau này không chịu động não nữa, nhưng dường như ngươi đang hiểu lầm Thiên Đạo bất công đấy nhé!”

“Trời đất không nhân trừ, coi vạn vật như chó như rơm. Ngươi có biết câu này có ý nghĩa gì không? Có nghĩa là: trời đất đối xử công bằng với vạn vật trên thế gian. Bất kể thiên tài hay phế vật, thì cơ hội tu thành chính quả đều bằng nhau.”

“Vả lại, ngươi có biết thiên tài là gì không? Trời đã sinh ra ta, thì ta ắt phải có chỗ hữu dụng. Chỉ cần đủ tự tin, thì mỗi người đều là thiên tài, đều có thể lĩnh ngộ đạo của chính mình.”

“Cho nên, cái gọi là thiên tài và phế vật mà ngươi vừa nói là hoàn toàn vô nghĩa. Nếu rảnh rỗi quá, ngươi vẫn nên đọc nhiều sách thì hơn.”

Vừa dứt lời, Phượng Khê chợt có dự cảm, thế là nàng bắt đầu khoanh chân đả tọa.

Nàng ngộ đạo rồi!

Cờ Càn Khôn: “…”

Nhóm quần chúng hóng hớt: “…”

Hóa ra chèn ép người khác lại có thể giúp bản thân ngộ đạo ư?

Trước không có ai như nàng, sau này cũng chẳng có ai giống nàng!

Nàng là độc nhất vô nhị trên đời này!

Nếu ban nãy có khá nhiều người hâm mộ Thẩm Chỉ Lan nhận được cơ duyên của Thiên Đạo, thì giờ đây, họ cảm thấy dường như Phượng Khê cũng may mắn chẳng kém.

Bởi ngộ đạo cũng là chuyện tốt có thể gặp mà không thể cầu!

Tiêu Bách Đạo vốn định rụt rè một chút, nhưng dường như khóe miệng tự có ý nghĩ của riêng nó, trực tiếp kéo tới tận mang tai.

Ơ nhưng mà, không phải tiểu đồ đệ sở hữu Tứ Linh căn ư? Sao cờ Càn Khôn lại bảo nàng sở hữu Ngũ Linh căn?

Đúng lúc này, màn hình hiển thị chợt tối đen.

Nụ cười trên mặt Tiêu Bách Đạo cứng đờ.

Chuyện gì thế này?

Những người khác cũng bùng nổ.

Có người suy đoán trong quá trình ngộ đạo, Phượng Khê đã hút đi một phần linh khí trời đất, nên mới gây ảnh hưởng với màn hình hiển thị.

Đoán chừng chờ quá trình ngộ đạo của nàng kết thúc, là màn hình sẽ khôi phục bình thường thôi.

Tạm thời mọi người cũng chỉ có thể tin tưởng cách nói này, họ sốt ruột chờ đợi.

Loading...