Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 32
Cập nhật lúc: 2025-04-21 14:16:24
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi và Mộ Văn bị giam cầm bảy ngày tại tầng chín của Tư Các để suy ngẫm, không được thăm nom.”
Mộ Văn nghe vậy lập tức duỗi thẳng lưng: “Phụ thân, giam cầm trong tầng chín của Tư Các tận bảy ngày, sao ta có thể chịu nổi! Người đây là muốn con c.h.ế.t sao!”
Mộ Không Du lạnh lùng nói: “Năm xưa Tiết trưởng lão dạy dỗ Tiết Ninh cũng giam nàng ta ở tầng chín Tư Các suy ngẫm bảy ngày, nàng ta có thể sống sót trở ra, ngươi lại không thể ư?”
Mộ Văn cương quyết không thừa nhận mình sẽ thua cái đồ vô dụng Tiết Ninh đó, mọi phản bác đều hóa thành tro tàn sau câu nói này.
Nàng ta và Ôn Nhan bị đại trưởng lão gọi người dẫn đi Tư Các suy ngẫm, chờ đến khi bên ngoài Pháp Các chỉ còn lại đại trưởng lão và Mộ Không Du, bà ta mới lại mở miệng.
“Sao lại nổi giận quá đáng thế? Tầng chín quả thực hơi quá, Ôn Nhan còn có thể chịu đựng, Mộ Văn nó...”
“Tiết Ninh có thể, nó không thể sao?”
“…” Đại trưởng lão híp mắt: “Ba câu không rời Tiết Ninh, xem ra kẻ ngươi không muốn đắc tội chính là nàng ta.”
Mộ Không Du lập tức cắt đứt màn trời.
Đại trưởng lão lạnh lùng hừ một tiếng, không lưu luyến gì rời khỏi Pháp Các.
So với vợ chồng, họ còn giống như đồng nghiệp không mấy thân thiết hơn.
Kết giới của Pháp Các đóng lại theo sau bà ta, ở trong nội các, Mộ Không Du dán mắt vào đầu ngón tay không ngừng phát ra tro tàn, sắc mặt lạnh lùng càng thêm rõ rệt.
Sao Tiết Tông lại sinh ra một thứ không giống ai như vậy chứ!
Phía sau núi.
Tiết Ninh thêm một nhóm củi vào chỗ nồi canh đang sôi.
Đang đốt là những vòng dây leo phủ kín che khuất trời đất sau núi.
Những dây leo này thật dễ đốt, nàng vừa nhét vào vừa cảm khái, ngày mai vẫn nên tận dụng khi còn vận dụng được kiếm thuần thục, chặt thêm một ít nữa.
Để khỏi thấy những thứ này leo đầy khắp nơi, không những rợn người mà còn ảnh hưởng đến Tần Giang Nguyệt phần lớn thời gian phải dựa vào xe lăn để di chuyển.
“Vậy ngươi cũng không thấy được là ai đã trộm củi của chúng ta sao?” Trong giọng nói của Tiết Ninh có chút bất bình.
Tần Giang Nguyệt không trả lời, chỉ nói: “Đừng động vào những dây leo kia nữa, đổi cái khác để đốt đi.”
Dừng một chút, hắn đưa cho Tiết Ninh một túi linh thạch: “Là linh thạch có thể đốt trong bếp lò ở Cô Nguyệt Phong, ngọn lửa dễ kiểm soát hơn, thức ăn cũng có thể hấp thu linh khí.”
Đối với người Mộc Linh Căn như nàng, điều này cũng coi như một hình thức tu luyện, nhưng câu này hắn không nói ra.
Hắn là người quen không biểu lộ quá nhiều, dù tốt hay xấu đều không nói, vì thế nhiều khi người khác luôn nghĩ ở bên cạnh hắn sẽ rất suôn sẻ, như được ‘Cẩm Lý thêm thân’, nhưng thực chất chỉ là hắn đã làm rất nhiều việc trong im lặng.
Tiết Ninh nhận lấy túi linh thạch, ghen tị đến đỏ cả mắt.
Thật là giàu có.
Hu hu hu, Nhân giới đều như vậy, Tần Giang Nguyệt vẫn còn nhiều linh thạch như thế, có thể thấy hắn đi chiến đấu khắp nơi đã không ít lần thu được chiến lợi phẩm.
Đó đều là nhờ vào chính sức mình.
“Đốt linh thạch quá xa xỉ.”
Tiết Ninh đau đớn từ chối: “Ngươi cất đi, ta không làm nổi việc đốt tiền đâu.”
Tần Giang Nguyệt nhìn chiếc túi được trả lại, thật lạ lùng, một ngày có thể thực sự thấy được tài sản của mình được trả lại tận tay từ tay Tiết Ninh.
Hắn im lặng nhận lại, nghe Tiết Ninh nói: “Sau này ta sẽ lấy.”
Hiện tại lấy thật là ngại, đợi sau này nói sau, ít nhất phải làm thêm việc rồi mới lấy, lúc đó tiền mới không nóng bỏng tay.
Đúng là nàng đã nhập hồn vào tính cách làm thuê rồi!
Tần Giang Nguyệt cất túi lại, nghĩ rằng Tiết Ninh sẽ còn lăn tăn chuyện không được động đến dây leo, ai ngờ nàng đã đồng ý ngay lập tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-32.html.]
“Nghe người ta khuyên nên ăn no, vậy ta sẽ tìm cái khác để đốt.” Tiết Ninh đứng dậy, vẫy tay: “Rùa nhỏ!”
Rùa thần nhỏ từ dưới áo Tần Giang Nguyệt bò ra: “Tiên tử, là rùa thần.”
“Mi đi chặt củi đi, chuyện này không làm khó được mi chứ, mi đã là rùa thần rồi cơ mà?”
Rùa thần nhỏ tròn xoe mắt ngạc nhiên: “Cái gì???... Để ta???... Thân thể rùa thần của ta mà lại đi chặt củi sao???”
Nó như bị sỉ nhục, Tiết Ninh cúi xuống nói: “Sao vậy, không được à? Chỉ có ba chúng ta ở đây, hắn cần nghỉ ngơi, ta cần nấu ăn, vậy mi làm gì? Ăn không sao?”
“Ta… này… ngươi…”
“Vậy chỉ có thể là mi đi chặt củi thôi, mi phải có ích dụng chứ, nếu không thì mi đi khỏi đây nha?”
Rùa thần nhỏ buồn bã: “… Ta biết rồi.”
Nó uể oải quay lưng, buồn bã bước ra ngoài: “Ta đi đây.”
“Thật ngoan.” Tiết lão sư nhắc nhở: “Nhớ là đừng động vào dây leo nhé.”
Rùa thần nhỏ: “… Biết rồi!!” Thật phiền phức.
Cánh cửa khép lại chỉ để lại một khe hở, bên ngoài Tần Bạch Tiêu với đôi mắt đượm buồn rõ ràng đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra bên trong.
Tiết Ninh giả vờ không thấy hắn ta, quay đầu hỏi Tần Giang Nguyệt: “Vừa rồi có phải rùa nhỏ muốn đe dọa ta không?”
Tần Giang Nguyệt im lặng hồi lâu, phun ra hai chữ: “Không có.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ có thể giúp nó đến đây mà thôi.
Đêm dài lê thê, sau khi ăn no nê, cuối cùng Tiết Ninh bắt đầu lo liệu chuyện chính.
Do trong nhà chỉ có một cái ghế nên nàng đã lấy hai cái đệm từ túi không gian ra, một cái cho mình, một cái cho Tần Giang Nguyệt.
Cái ghế được đặt sang một bên, Tiết Ninh cẩn thận không chạm vào viên gạch sứ bị đại trưởng lão dùng roi đánh vỡ vào ban ngày, đau lòng hỏi: “Nó còn có thể khôi phục lại trạng thái ban đầu không?”
Trước kia, Tần Giang Nguyệt chỉ cần vài phút là có thể làm được.
Nhưng hiện tại thì...
“Phải dựa vào chính ngươi.”
Tiết Ninh nhìn về phía hắn: “Ta có thể sao?”
“Điều kỳ diệu của Mộc Linh Căn không nằm ở sức mạnh tấn công hay g.i.ế.c chóc, nó nghe có vẻ không có sức tấn công nhưng Mộc sinh vạn vật, tụ Mộc thành Lâm, Mộc Linh Căn không chỉ có thể thúc đẩy sự phát triển của linh thực, chữa lành vết thương mà bản chất của nó là sự sinh sôi không ngừng, có vô hạn khả năng.”
Tần Giang Nguyệt ngồi khoanh chân trên đệm, mái tóc đen óng ánh, vết m.á.u trên trán như một vật trang trí tỉ mỉ làm tăng thêm vài phần vẻ đẹp khó nói cho khuôn mặt lạnh lùng và tĩnh mịch của hắn.
Tiết Ninh lơ đãng nhìn khuôn mặt của hắn một lúc, khi tỉnh táo trở lại, phát hiện hắn đang cười bất đắc dĩ vì sự lơ đãng của nàng.
Khoảnh khắc đó nàng hơi mơ màng, liên tưởng đến lời đại sư ở chùa Vạn Phật nói rằng hắn là kiếm tiên chuyển thế, trên người có ánh sáng đạo màu tím thì cũng không lạ gì khi người ta lại nói như vậy.
Sau khi xuyên sách, nàng đã gặp biết bao nhiêu người, cả những đạo quân như Mộ Không Du và Nhiếp Bàn cũng không ai có được vẻ thương xót thần tính như Tần Giang Nguyệt.
Dù trong lúc bất lực nhất vẫn không làm giảm đi khí chất tiên nhân của hắn.
“Nếu đã muốn học thì phải tập trung.” Tần Giang Nguyệt nghiêm túc nhắc nhở.
Tiết Ninh nói: “Ta rất tập trung.”
“Rất tập trung?”
Hắn lặp lại ba từ này một cách tùy ý, giọng điệu nhẹ nhàng nhấn mạnh vào cuối câu, là một loại nghi vấn kín đáo nhưng ân cần.
Tiết Ninh luôn cảm thấy hắn như muốn nói: “Ngươi đang chăm chú nhìn ta sao?”
Nàng bối rối trong chốc lát, sau đó điều chỉnh tư thế: “Ta thực sự rất tập trung, ngươi nói Mộc Linh Căn kỳ diệu ở chỗ có thể sinh sôi không ngừng, có vô hạn khả năng. Vậy ta muốn hỏi, mọi người đều nghĩ Mộc Linh Căn chỉ thích hợp làm hậu cần, nuôi dưỡng linh thực hoặc làm y tu, thúc đẩy các loại thảo dược mọc lên, nhưng liệu Mộc Linh Căn có khả năng đối đầu với kẻ thù không?”