Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-04-21 14:16:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi chiến đấu, các tu sĩ Mộc Linh Căn thương có những động tác đơn giản và rất phụ thuộc vào thực vật xung quanh.

Bây giờ Ma Thần kiểm soát thiên hạ, khắp nơi sinh linh đều khổ sở, chỉ có nhân gian là còn một số thảm thực vật tốt nhưng cũng chẳng đủ để làm gì.

Trên chiến trường không một tấc cỏ, sao điều khiển thực vật được?

Dưới lòng đất ba thước cũng không chắc đã có dấu vết của linh thực, chẳng lẽ phải biến ra thực vật từ không khí à?

Theo ký ức đã mơ hồ trong tiểu thuyết gốc của nàng, cho đến khi kết thúc cũng không hề có tu sĩ Mộc Linh Căn như thế xuất hiện.

Hay nói cách khác, trong toàn bộ câu chuyện, dù là nhân vật chính hay nhân vật phụ có phần xuất hiện nhiều thì ngoài Tiết Ninh ra không có ai là Mộc Linh Căn cả.

Nàng nhíu mày, có chút u sầu, bỗng nhiên một bông hoa xuất hiện trước mắt.

Tiết Ninh giật mình, ngạc nhiên nhìn người đưa hoa, Tần Giang Nguyệt một tay kẹp cành hoa, một tay che miệng ho khan hai tiếng, giọng hơi khàn nói: “Ngươi thấy gì?”

“… Hoa?” Nàng lưỡng lự.

“Nhìn kỹ xem còn có gì nữa.”

Tiết Ninh im lặng, cẩn thận nghiên cứu.

Không biết bao lâu đã trôi qua, có thể là rất lâu hoặc chỉ một lát, nàng lưỡng lự nói: “Hoa không rễ?”

Bông hoa đã bị gãy, không có rễ, sẽ nhanh chóng héo tàn.

“Ngươi có thể duy trì sự sống của nó không?”

Tiết Ninh ngẩn ra, không nói gì.

“Nếu ngươi có thể duy trì sự sống của nó để nó nở rộ thêm một thời gian, thậm chí khi không có rễ mà vẫn nở rộ lâu hơn, sống lâu hơn thì cũng như phù tu có thể mang theo phù chú, pháp sư và kiếm sư có thể sở hữu pháp khí hoặc kiếm mệnh của mình.” Tần Giang Nguyệt từ tốn nói: “Pháp khí của ngươi có mặt khắp mọi nơi, dù đến chiến trường đầy m.á.u lửa cũng không cần lo lắng.”

Không có linh thực hay thảo mộc nào trong khu vực, thậm chí không có đất để điều khiển, điều này không sao cả.

Tự mình mang theo không phải rồi tốt sao?

Tiết Ninh hiểu ra, cảm thấy ý tưởng này cũng không khó để nghĩ tới.

Bất kỳ tu sĩ Mộc Linh Căn nào suy nghĩ một thời gian cũng có thể nghĩ ra cách này.

Điều khó mà Tần Giang Nguyệt nói là có thể từ thực vật đã mất đi sự sống mà khơi gợi sinh mệnh và sức mạnh.

Dùng linh lực của mình để khiến chúng phát triển tốt hơn cả khi ở trong đất, thậm chí vượt xa trạng thái tốt nhất vốn có của chúng, giống như những dây leo che kín bầu trời bên ngoài, nếu có thể khiến chúng vươn lên trời, thân cây tràn đầy linh lực, vậy chẳng phải cũng là một loại pháp khí mạnh mẽ sao?!

Tiết Ninh nhắm mắt lại rồi mở ra, vô thức nhìn về phía Tần Giang Nguyệt, thấy hắn định vứt bỏ bông hoa đang cầm làm mẫu, nàng lập tức giơ tay đón lấy.

Tần Giang Nguyệt dừng lại.

Cảnh tượng này bỗng chốc giống như hắn đang tặng hoa cho nàng.

Sự mập mờ nảy sinh khiến người ta không khỏi ngứa ngáy trong lòng.

Cho đến nay, không có tu sĩ Mộc Linh Căn nào thử nghiệm việc kích hoạt sự sống cho thực vật đã mất gốc để chiến đấu, có lẽ vì tự bản thân họ đã từ bỏ việc chiến đấu, chỉ muốn làm y tu và hậu cần, cũng không tin rằng mình có thể tu luyện đến mức độ mạnh mẽ của linh lực trong thời điểm nguồn lực tu luyện khan hiếm như hiện giờ.

Càng là linh thực cấp cao, khả năng gây hại trong chiến đấu càng lớn.

Nhưng linh thực trồng trong đất cấp cao đã khó kích hoạt, huống hồ thực vật đã mất gốc.

Trong thời buổi này, sống thêm vài ngày ở phía sau còn khả thi, ở tuyến đầu, ngay cả người mạnh mẽ như Tần Giang Nguyệt hiện tại cũng không sống qua nổi một kích của tu sĩ nhỏ mới kỳ Trúc Cơ.

Dù có thể tu luyện được pháp thuật chiến đấu thì làm sao?

Không bằng làm y tu để đạt được sự ổn định và an toàn thì hơn, ai cũng biết cách chọn mà.

Tiết Ninh nhìn vào bông hoa không rễ trong tay, đó không phải là loại hoa nàng đã từng thấy trước khi xuyên sách, trước khi thi làm giáo viên, nàng đã từng mơ ước mở một cửa hàng hoa, nhưng việc mở cửa hàng quá khó, đòi hỏi vốn quá cao, nàng là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ, chỉ có chút vốn liếng nhỏ nên không dám mạo hiểm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-33.html.]

Vì vậy, nghề giáo viên ổn định này mới phù hợp với nàng hơn.

Đối với người lữ hành lâu năm, sự ổn định là điều hiếm có.

Tiết Ninh thích sự ổn định cũng nên chọn từ bỏ điểm mà Tần Giang Nguyệt đã nêu, không thử con đường đầy gai góc đó, nhưng nàng nắm chặt bông hoa trong tay, trên thân hoa có vài cái gai, nó hơi giống hoa hồng, màu đỏ sậm, hình dạng nụ hoa cũng giống, nhưng đây không phải hoa hồng.

“Đây là hoa gì?” Nàng hỏi một câu.

Tần Giang Nguyệt: “Không biết.”

Tiết Ninh giật mình, ngạc nhiên nhìn sang: “Còn có chuyện ngươi không biết sao?”

Tần Giang Nguyệt từ tốn nói: “Ta cũng là người, tự nhiên cũng có chuyện không biết.”

Thật là hiếm, thường thì mọi người nghe Tần Giang Nguyệt nói “Ta cũng là người” đều lộ ra vẻ ngạc nhiên kinh ngạc, như bừng tỉnh.

Hóa ra hắn cũng là người.

Tần Giang Nguyệt thản nhiên, dường như không có sự biến đổi tình cảm đặc biệt nào, nhưng Tiết Ninh luôn cảm thấy cánh tay mình lạnh lẽo không thoải mái lắm.

Bầu trời đêm càng thêm sâu, nàng cảm thấy hơi buồn ngủ huống chi là Tần Giang Nguyệt, người không khác gì phàm nhân.

“Nghe một lời của ngươi, tốt hơn đọc sách mười... à không, trăm năm!”

Đây là thế giới tu chân, nói mười năm quá ít, trăm năm mới phù hợp.

Tiết Ninh từ trên đệm đứng dậy, gật đầu một cái: “Ta sẽ suy nghĩ kỹ về những gì sư huynh đã nói, giờ đã không sớm nữa, ngươi nghỉ trước đi, chúng ta sẽ tiếp tục bàn bạc vào ngày mai.”

Tần Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn vẻ mặt có thể nói là thành kính của nàng, như thực sự coi hắn trở thành sư trưởng.

Ánh mắt của hắn nửa khép hờ, mí mắt che khuất đi ánh nhìn: “Trước đây khi ta chỉ bảo ngươi, ngươi chỉ cảm thấy ta đang làm nhục ngươi.”

Bản thân nguyên chủ kém, pháp thuật cũng tệ, mỗi khi Tần Giang Nguyệt chỉ bảo nàng, nàng càng thấy rõ khoảng cách giữa mình và người khác, luôn cảm thấy xấu hổ.

Và rồi nàng trở nên hung dữ, phun ra độc dược để bảo vệ cái tự tôn nghèo nàn của mình.

“...” Tiết Ninh mở miệng một lúc lâu mới miễn cưỡng nói: “Trước kia là ta quá cố chấp, hẹp hòi và nhạy cảm, hiện tại ta muốn trở thành người tốt.”

Nàng cam đoan: “Chỉ cần sư huynh sẵn lòng dạy dỗ, sau này ta nhất định sẽ nghe lời ngươi, dù sao...”

Nàng không nói ra được câu đó, nhưng không nói thì lại cảm thấy sự thay đổi này quá OOC rồi.

Trong lúc nàng lúng túng, Tần Giang Nguyệt đã giúp nàng hoàn thành câu nói.

“Dù gì con người trước khi chết, lời nói đều thật lòng?”

Khi người ta sắp chết, lời nói của họ thường trở nên tốt đẹp, người mạnh mẽ đến chỉ bảo có thể bị người nhạy cảm xem như là sự sỉ nhục, nhưng với kẻ yếu đuối thì khác.

Có lẽ khi thấy kẻ từng đạp mình dưới chân giờ yếu ớt hơn mình, trong lòng mới có thể cân bằng một chút, mới chấp nhận lời chỉ bảo của hắn.

Tiết Ninh vẻ mặt khó tả, nàng nhanh chóng liếc nhìn khuôn mặt hắn nhưng không thể nhìn thấy ánh mắt hắn, không thể xác định được tâm trạng của hắn.

Nàng mất một lúc lâu mới nói: “Không phải thế…”

Lời phủ nhận vào lúc này của nàng trông thật tẻ nhạt và yếu ớt.

Tần Giang Nguyệt đột nhiên ngước mắt nhìn nàng: “Nếu ngươi sớm nghĩ như vậy, sư phụ ta cũng không đến nỗi c.h.ế.t không nhắm mắt.”

“…”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay thật sự là một ngày c.h.ế.t chóc.

Trong truyện gốc, để chứng minh nguyên chủ là kẻ xấu xa đến mức nào, tác giả đã tập trung miêu tả cái c.h.ế.t của Tiết trưởng lão, ông kiên trì suốt một ngày một đêm để đợi con gái đến gặp, chịu đựng đến thiên nhân ngũ suy cũng không chờ được nàng đến.

Sinh lực của ông dần dần biến mất, nước mắt nuối tiếc lăn dài, cho đến khi tắt thở hoàn toàn, mắt của ông vẫn không nhắm, vẫn nhìn về phía cửa mong chờ hình bóng của con gái.

Loading...