Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-04-21 14:16:28
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKN2JyAJAw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi ngủ đi.”
Tiết Ninh ôm quyền từ biệt, động tác đóng cửa khi ra ngoài rất lưu loát.
Ra đến ngoài mới nhớ nơi này chỉ có một căn phòng, nàng ra ngoài thì phải ngủ ở đâu chứ?
Hơn nữa bên trong có Tần Giang Nguyệt, chủ đề dừng lại ở lúc hơi ngượng ngùng, nhưng bên ngoài lại có Tần Bạch Tiêu!
Trong truyện gốc, mỗi lần nguyên chủ gặp Tần Bạch Tiêu đều không lần nào là không xui xẻo!
Tiết Ninh muốn mở cửa trở lại vào trong, bỗng nghe thấy giọng nói của Tần Bạch Tiêu: “Ngươi đã làm bữa tối cho huynh trưởng sao?”
Tiết Ninh vội vàng quay lại: “Ta không có đầu độc!”
Rùa thần nhỏ cũng theo váy nàng mà ra, nghe vậy nhảy lên nói: “Ta ăn rồi, không chết, vẫn còn sống!”
Tần Bạch Tiêu: “…”
Là em trai của Tần Giang Nguyệt, nam chính tự nhiên cũng là người đẹp trai phong nhã.
Nhưng vì có người anh như ngọc trước mắt nên ít người chú ý đến vẻ đẹp xuất chúng của em trai này.
Sau cái c.h.ế.t của Tần Giang Nguyệt một thời gian dài, Tần Bạch Tiêu mới hoàn toàn hợp tác với Kiếm Diệt Ma, trong một trận chiến chống lại Ma tộc nổi bật lên, mọi người mới phát hiện hóa ra là hai anh em đều rất xuất sắc, chỉ là trước kia em trai bị anh trai che khuất ánh sáng mà thôi.
Tần Bạch Tiêu nắm trong tay một thanh kiếm dài màu đen giản dị cổ xưa, đó là kiếm bản mệnh hiện tại của hắn ta.
Trong truyện gốc, hắn ta không có kiếm bản mệnh riêng, nhưng hiện tại lại tìm được thanh kiếm bản mệnh này trước khi anh trai của mình giao kiếm lại cho hắn ta, cũng chính lúc này… cốt truyện mới bắt đầu thay đổi?
“Ta sẽ ở lại đây quan sát ngươi.” Sau một hồi Tần Bạch Tiêu mới nói ra một câu như vậy: “Ngươi bỗng nhiên có lương tâm là tốt nhất, nếu có ý đồ xấu xa khác, ta sẽ là người đầu tiên g.i.ế.c ngươi.”
Hắn ta từng chữ từng chữ nói ra, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng và đè nén: “Người khác có thể vì Tiết trưởng lão mà lần này tới lần khác bỏ qua cho ngươi, nhưng ta thì không, ta chỉ quan tâm đến huynh trưởng của ta có tốt hay không mà thôi.
Hắn ta đột nhiên tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng một ngón tay.
“Ta sẽ luôn dõi theo ngươi.”
Tiết Ninh cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng lên.
Chỉ là dõi theo? Được thôi, nhìn thì cũng chẳng c.h.ế.t ai, nếu chỉ như vậy, nàng chẳng sợ chút nào.
“Tùy ngươi.”
Nàng chống tay vào hông, trừng mắt nhìn lại hắn ta, Tần Bạch Tiêu bỗng ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng, ánh mắt hơi thay đổi, lùi ra xa.
“Muốn nhìn thì cứ nhìn, tốt nhất là lúc nào ngươi cũng dõi theo ta, nếu ngươi không nhìn ta thì ngươi sẽ là cái này.”
Tiết Ninh đưa ra một ngón tay, cười lạnh một tiếng, lại trừng mắt hắn ta một cái rồi đi vòng ra sau nhà.
Nàng lười để ý đến hắn ta.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chưa được bao lâu mà mỗi ngày đã bị người này đến người khác uy h.i.ế.p và đe dọa, kiểu ông già xấu xa như Mộ Không Du thì không nói, Tần Bạch Tiêu cũng không thể làm gì nàng, nàng không chiều theo hắn ta.
Tần Bạch Tiêu nhớ lại ngón tay nhỏ mà nàng đã đưa ra, dừng lời, chân bước theo một bước, muốn đi theo sau theo dõi nàng, nhưng nam nữ có sự khác biệt, nghĩ đến nàng ở bên ngoài cũng không can thiệp được gì vào huynh trưởng, thỉnh thoảng dùng thần thức nhìn một cái là được.
Nghĩ vậy, hắn ta từ bỏ ý định đi theo.
Huynh trưởng ra lệnh cho hắn ta luyện kiếm suốt một đêm, hắn ta không dám lười biếng, nói vài câu rồi lại tiếp tục luyện kiếm.
Luyện một lượt bộ kiếm pháp, từ mồ hôi đầm đìa đến khi không còn cảm giác gì đặc biệt, có lẽ là đã có tiến bộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-34.html.]
Nghĩ đến Tiết Ninh, Tần Bạch Tiêu nhắm mắt lại, thần thức trôi dạt về phía sau ngôi nhà, thấy một cô nương ngồi xếp bằng tựa vào tường trong bóng tối.
Chiếc váy của Tiết Ninh gần như hòa vào đêm tối, những ngón tay trắng nõn quấn lấy nhau làm một chỉ quyết khá vụng về.
Trên mặt đất trước mặt nàng là một bông hoa, cánh hoa đã có dấu hiệu héo úa, nàng lặp đi lặp lại cố gắng đưa linh lực vào trong đó, trên trán và mũi đã sớm chảy đầy mồ hôi.
Trên mũi nàng có một nốt ruồi nhỏ, mồ hôi lấp lánh dính trên đó, nàng đưa tay lau đi giọt mồ hôi, đôi môi ngày thường nhợt nhạt bởi không cam lòng mà cắn môi lóe lên ánh sáng kiều diễm khiến hắn ta nhớ đến loại trái cây đầy nước mà mình từng thấy các đồ đệ khác ở Nhân giới ăn.
Tần Bạch Tiêu bỗng dưng mở mắt, siết chặt kiếm trong tay và bắt đầu luyện kiếm lần nữa.
Dù nàng đang làm gì thì cũng không quan trọng, miễn là không phải hại huynh trưởng, mọi chuyện đều không liên quan đến hắn ta.
Cả hai đều tập trung vào tu luyện, không để ý rằng người trong nhà cũng không nghỉ ngơi.
Tần Giang Nguyệt cầm trong tay tấm ngọc bài thân phận, kể từ khi cùng Tiết Ninh mở lòng nói chuyện, nàng đã trả lại thứ này lại cho hắn.
Nàng hoàn toàn không lo lắng hắn sẽ thay đổi ý định tìm người đuổi mình đi.
Mà quả thực hắn cũng không làm như vậy.
Tần Giang Nguyệt chuyển lực lượng linh lực cuối cùng trong kinh mạch vào ngọc bài thân phận, rất nhanh ngọc bài sáng lên, kèm theo đó giọng nói của Mộ Không Du vang lên.
“Giang Nguyệt? Ngươi vẫn có thể điều khiển ngọc bài sao?”
Có vẻ như ông ta ngạc nhiên vì hắn vẫn còn chút linh lực.
Tần Giang Nguyệt không trả lời câu hỏi đó, chỉ nói những gì mình muốn nói, linh lực của hắn quá ít, không đủ để duy trì cuộc đối thoại lâu.
“Đệ tử đã bảo Tiết Ninh không động vào dây leo ở sau núi nữa.”
Mộ Không Du im lặng một hồi lâu mới nói: “Ngươi biết rồi.”
Thực ra ông ta muốn hỏi hắn làm sao biết được? Nếu là trước đây, ông ta không ngạc nhiên nếu hắn biết, nhưng hiện tại dạng vẻ của Tần Giang Nguyệt, ai nấy đều biết rõ, sao hắn vẫn có thể nhận ra?
Câu hỏi đã đến bên môi nhưng Tần Giang Nguyệt lại nói: “Sắp sửa không ai biết nữa đâu.”
Mộ Không Du nuốt lại tất cả lời nói.
Lúc này linh lực của Tần Giang Nguyệt cạn kiệt hoàn toàn, liên lạc bị ngắt, ngọc bài thân phận của hắn hoàn toàn trở thành một miếng đá vô dụng.
Tần Giang Nguyệt vô tình ném ngọc bài lên đầu giường.
Vị trí của chiếc giường này đúng là cách một bức tường so với vị trí mà Tiết Ninh chọn để tu luyện.
Không ai dựng lên bất kỳ trận pháp nào ở đây, vì thế những lời lầm bầm của nàng, hắn đã nghe rất rõ vì thính giác của mình quá nhạy bén.
Nàng đang rất cố gắng tu luyện, cố gắng khiến cho bông hoa vô căn nở rộ.
Nhưng nụ hoa lại cứ thế không chịu nở, cho đến khi trời sắp sáng vẫn chưa có phản ứng.
Tần Giang Nguyệt nằm ngửa, tóc đen trải rộng trên giường, chiếc áo choàng đen rộng thùng thình buông lỏng dây lưng, toàn thân hắn như một con bướm màu mực đang nghỉ ngơi, đôi mắt nhắm nghiền, dường như đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng khi nghe thấy Tiết Ninh lẩm bẩm “Có phải Tần Giang Nguyệt cố ý lừa ta không?”, đôi mắt đó bèn mở ra, đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng từ từ xuất hiện một tia gợn sóng, sự cô đơn và yên tĩnh vây quanh hắn như bị khuấy động, tìm thấy lối thoát và từ từ tan biến.
Ở phía bên kia của bức tường, Tiết Ninh đá vào rùa thần nhỏ cũng đang tu luyện: “Ngươi nghĩ cái hoa này có đảm bảo không? Nó có vấn đề không? Hắn cố ý đưa cho ta một bông hoa giả để ta không thành công, có khả năng như vậy không?”
Rõ ràng trước đó nàng khởi động mấy hạt giống còn có chút hiệu quả, nhưng đối với bông hoa này lại không thấy tác dụng gì.
Rùa thần nhỏ vừa định nói rằng chân quân không phải là người như vậy thì thấy Tiết Ninh nhấc váy chạy ra ngoài, rất nhanh đã mang về một thứ gì đó.