Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 39
Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:34:51
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ khi Tiết Thông qua đời, Giang Thái Âm càng không kiêng nể gì, trong Vô Tranh Tiên Phủ trước đây, hắn ta thích nhất là làm Tiết Ninh mất hết mặt mũi.
Nếu không phải vì danh tiếng của Tần Giang Nguyệt bảo vệ Tiết Ninh ở ngoài, có lẽ Giang Thái Âm đã sớm làm cho nữ phụ độc ác này câm đi hay khiến nàng liệt giường để khỏi ra ngoài làm phiền lòng người.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù sao thì cũng toàn là những người ghét bỏ nàng.
Tiết Ninh đứng ở góc, hít một hơi thật sâu rồi quay người đi về phía sau.
Nàng đến vị trí gần vách núi, với tay bốc một nắm lá rụng và quăng xuống dưới núi, nhìn những chiếc lá rơi lả tả như thể đang nhìn thấy tương lai của mình bị gió cuốn đi, không chốn dung thân, trong lòng thất vọng buồn lòng.
Sự thất vọng và buồn lòng này là chân thật trong im lặng chứ không phải ầm ĩ hay gào thét…
“Tiên tử, tiên tử!”
Đang dồn tâm trí vào cảm xúc lại bị rùa thần nhỏ gián đoạn.
Tiết Ninh giận dữ nhìn lại: “Làm gì thế, không thấy tâm trạng ta không tốt sao?”
“Có bao giờ tiên tử có tâm trạng tốt đâu?” Rùa thần nhỏ ngạc nhiên.
Tiết Ninh: “Giết không tha!”
Rùa thần nhỏ thu mình vào mai, đầu, chân và đuôi đều co lại: “Tiên tử tha mạng, ta chỉ đến nhắc nhở tiên tử đã đến giờ ăn rồi, tiên tử không chuẩn bị bữa ăn cho chân quân sao?”
… Ồ phải rồi, một hồi loay hoay đã đến giờ ăn cơm, khó trách có nhiều nỗi buồn ưu thương như thế, hóa ra là đói bụng.
Khi đói, người ta sẽ cảm thấy buồn không rõ lý do.
Vậy chắc chắn là vì thế mà cảm thấy khổ sở, cảm thấy oan ức.
Tiết Ninh hít một hơi, phủi bụi bám trên tay: “Ai quản hắn ăn hay không ăn, đói c.h.ế.t hắn là tốt nhất!”
Rùa thần nhỏ lén nhô đầu ra, thấy mũi và mắt Tiết Ninh đỏ hoe, dù tóc không được chải gọn gàng nhưng một bên tóc tết đơn giản, kết hợp với chiếc áo tơ tằm màu tím nhạt lại có vẻ đẹp không thể tả.
Người ta nói người đẹp vì lụa quả thật không sai, ngay cả khi Ninh tiên tử bá đạo độc ác ăn mặc chỉn chu thì cũng trở thành tiểu kiều kiều!
Rùa thần nhỏ ngạc nhiên vô cùng, quên cả chuyện bữa ăn, cho đến khi bị mùi thơm hấp dẫn.
Xin lưu ý, không phải Tiết Ninh đột nhiên thay đổi ý định nấu ăn mà mùi thơm này từ căn nhà mới xây của Ôn Nhan truyền tới.
Tiết Ninh lập tức cảm thấy như tim mình đang thắt lại.
Thấy nàng không nói gì, cũng không có ý định ngăn cản, rùa thần nhỏ thật thà chạy theo mùi thơm.
Tiết Ninh càng thấy tim mình co thắt hơn.
“Lăn về đây cho ta!”
Sự ủ rũ này y hệt Tiết Ninh của ngày xưa.
Rùa thần nhỏ lập tức dừng bước, lủi thủi chạy trở lại, cố gắng giải thích: “Tiên tử, xin nói rõ ràng, ta không phải tham ăn đâu, ta chỉ muốn đi thám thính thay người thôi.”
“Ta tự mình đi không được sao?”
Tiết Ninh cắn môi, nhấc tà áo, cẩn thận tiến lại gần, bám vào tường lén lút quan sát bên kia.
Thật sự không hổ là nữ chính, chuẩn bị kỹ lưỡng hơn nhiều so với khi nàng mới đến, chỉ trong chốc lát, cả khu vườn sau núi đã thay đổi hoàn toàn, chiếc bàn đá trước kia bị kiếm Diệt Ma đè bẹp giờ đã được phục hồi nguyên vẹn, thậm chí còn thêm vài bộ bàn ghế nghỉ ngơi, có lẽ để Tần Giang Nguyệt dễ dàng di chuyển và nghỉ ngơi.
Không chỉ vậy, dụng cụ nấu ăn cũng rất đầy đủ, các loại món chính và món phụ đều có, nhìn là biết đã được phòng bếp chuẩn bị kỹ càng, không bừa bộn giống như rùa thần nhỏ đi ăn trộm.
Là nữ chính tất nhiên là được trang bị đầy đủ “ngón tay vàng”, món ăn nấu rất thơm, Tiết Ninh ngửi mùi thơm, nhìn những món ăn trên khay ba món mặn một món canh, từng thứ đều tinh tế cả về hình thức lẫn hương vị khiến nàng cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.
Thật khó chịu.
Sự khó chịu này càng tăng lên khi thấy khu vườn trước nhà Tần Giang Nguyệt, nơi trồng rau trước đây đã bị thay thế bằng các loài hoa linh đã nở rộ.
…
A a a!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-39.html.]
Tiết Ninh chạy trở lại vách núi, đ.ấ.m đá, đạp chân, kêu thét không thành tiếng, xả stress cho những ức chế trong lòng.
Nàng tức c.h.ế.t mất thôi, không động vào cái gì cũng không sao, tại sao lại phải động vào vườn rau của nàng, nữ chính không nghĩ rằng đó là thứ người trước đây ở đây để lại sao?
Không phải! Đó là khu vườn mà nàng đã tận tâm cải tạo!
Thôi được rồi, nàng có thể làm được.
Trong truyện gốc, nơi đây vốn dĩ thuộc về nữ chính và Bạch Nguyệt Quang của mình, hiện tại chỉ vật trả về với chủ thôi mà.
Tiết Ninh cúi người xuống ôm lấy đầu gối, mặt buồn bã như đóa hoa Tần Giang Nguyệt tặng cho nàng.
Đóa hoa không rễ ấy đã hoàn toàn tàn lụi, chỉ còn lại vài cánh hoa, giống như tâm trạng của nàng lúc này.
Rùa thần nhỏ trốn dưới một tảng đá gần đó, không dám thở mạnh.
Trước kia nó không bận tâm đến việc Tiết Ninh vui hay buồn, bởi vì nàng 365 ngày trong năm thì có đến 364 ngày đều trong trạng thái điên cuồng, chỉ có một ngày là do ốm yếu nên phải nằm nghỉ.
Nhưng hiện tai… có lẽ vì đã nhận quá nhiều ân huệ từ nàng nên khi thấy Tiết Ninh như thế, rùa thần nhỏ cũng cảm thấy không thoải mái.
“Tiên tử.”
Nó chần chừ, run rẩy tiến lại gần Tiết Ninh, thấy nàng chỉ nhìn xa xăm không nói gì, không khỏi thở dài.
“Họ ăn của họ, chúng ta ăn của chúng ta thôi, dù Ôn Nhan tiên tử nấu ngon thế nào, ta vẫn thích nhất là món ngươi nấu!”
Tiết Ninh dừng lại một chút, quay đầu nhìn, giọng nói mang theo tiếng mũi: “Thật không?”
Rùa thần nhỏ gật đầu thật mạnh: “Thật! Ta bảo đảm!”
Tiết Ninh nhìn nó một lúc: “Vậy ta chỉ nấu cho hai ta thôi.”
“Được được được!”
Dù sao cũng phải bận rộn lên! Bận rộn thì mới quên đi những bất an trước đây!
Vừa mới dựng bếp lên, Tiết Ninh lại nghĩ đến khu vườn của mình, vẫn cảm thấy đau lòng đến nghẹt thở.
Khu vườn của ta.
Người trồng hoa thật sự không chịu nổi điều này.
Tiết Ninh thu dọn dụng cụ nấu nướng: “Không ăn nữa, không nuốt trôi, lòng ta đau quá.”
Nàng thẳng thắn bày tỏ khiến rùa thần nhỏ ngẩn người một hồi lâu.
Nhìn nàng co ro thành một đoàn, tựa vào cây gần mép vực sắp khô héo, một mình chịu đựng, nó như cảm nhận được nỗi đau của nàng.
Không, không phải như thế, mà là thực sự cảm nhận được.
Nó vẫn là linh thú ký kết của nàng, dù suốt bao nhiêu năm qua họ không có mối quan hệ tốt, nhưng sự thông cảm về tâm linh vẫn luôn tồn tại.
Thật kỳ lạ, tại sao trước đây nó không hề cảm nhận được? Sao đột nhiên hôm nay lại có sự gắn kết tinh tế này?
Rùa thần nhỏ lặng lẽ quan sát Tiết Ninh từ một bên, cho đến khi trời tối dần, Tiết Ninh vẫn không hề nhúc nhích, khuôn mặt còn trở nên tái nhợt.
Nó cắn răng, mắt tròn xoe chạy đi.
Tiên tử vốn dĩ đã yếu ớt, đêm qua tu luyện còn bị phản phệ, hôm nay lại khổ sở suốt cả ngày, đêm nay nếu phải ngủ ngoài hoang dã, lâu dài sẽ không tốt!
Rùa thần nhỏ chạy đến trước nhà, thấy Tần Bạch Tiêu vẫn đang luyện kiếm, sức khỏe và năng lượng của hắn ta quả không phải người thường có thể sánh được.
Còn Ôn Nhan thì đang dọn dẹp mọi thứ trong căn nhà mới xây, rùa thần nhỏ ngạc nhiên khi thấy ba món mặn một món canh trên khay từ ban ngày vẫn còn nguyên vẹn, được giữ ấm bằng pháp thuật.
Ôn Nhan nhìn những món ăn đó, vẻ mặt cũng có chút mơ màng.
“Sư tỷ, sư huynh chỉ không có khẩu vị thôi, sư tỷ đừng buồn, ngày mai chắc chắn sẽ ăn.” Tần Bạch Tiêu không nhẫn tâm nhìn Ôn Nhan buồn bã, vỗ về nàng ta một câu.
Ôn Nhan cố gắng nói: “Chắc là do tài nấu nướng của ta không tốt. Cũng phải, ta chưa từng làm những món này, chỉ là đọc qua một số sách vở, có lẽ chưa học được cái tinh túy. Ta sẽ cố gắng nghiên cứu kỹ, hy vọng ngày mai có thể làm sư huynh hài lòng.”