Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 44
Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:35:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Tần Giang Nguyệt dán chặt vào khu vườn trước cửa, hắn cúi xuống nhẹ nhàng xoay xoay cánh hoa, hỏi nhẹ nhàng: “Những mầm cây ở đây đi đâu rồi?”
Ôn Nhan giật mình, lắp bắp nói: “Ta, ta đã vứt bỏ chúng, ta tưởng là những đệ tử ngoại môn trước đây ở đây trồng, nghĩ rằng sư huynh thấy hoa sẽ dễ chịu hơn, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn, nên mới…”
Nàng ta cố gắng giải thích một chút, giọng điệu có chút khó khăn: “Sư huynh, ta đã làm sai phải không? Xin lỗi, ta sẽ tìm cách phục hồi nguyên trạng ngay lập tức.”
Tần Giang Nguyệt nói: “Không cần.”
Dù nói vậy, hắn không trở lại trong nhà mà đi về phía những tầng dây leo che khuất bầu trời.
Ôn Nhan không yên lòng đi theo sau, nhưng đã sớm biết hắn muốn làm gì.
Hắn đang tìm kiếm hạt giống.
Lần đầu tìm như thế nào, lần này cũng vậy.
Một hạt lại một hạt, hắn tìm rất kỹ, không kém gì khi tu luyện trước đây.
Đầu Ôn Nhan có chút mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cảm giác như trái tim bị người ta nắm chặt, gần như không thể thở được.
Nàng ta muốn giúp đỡ, nhưng Tần Giang Nguyệt đã giơ tay từ chối nên nàng ta chỉ có thể đứng nhìn.
Sau một hồi lâu, cuối cùng Tần Giang Nguyệt tìm được khá đầy đủ, quay trở lại dừng lại ở rìa vườn.
Ôn Nhan nắm chặt tay, theo dõi Tần Giang Nguyệt gõ gõ vào bức tường, kiếm Diệt Ma nhanh chóng xuất hiện, một đạo kiếm quang rơi xuống, các bông hoa trong vườn cùng với rễ cây nguyên vẹn được xếp ngay ngắn ra ngoài vườn.
“Nơi này vốn là chỗ của chúng, lẽ ra phải trả lại cho chúng.”
Tần Giang Nguyệt rải những mầm cây xuống đất.
“Dẫu hoa tươi đẹp cũng có chỗ của mình, trồng ở đâu cũng được, nhưng không nên là nơi hẻo lánh như đằng sau núi.”
Đúng lúc đó, Tiết Ninh từ đằng sau núi trở về, chuẩn bị nấu bữa tối cho Tần Giang Nguyệt, lập tức nhìn thấy vườn rau đã trở lại.
Những mầm rau quen thuộc còn chưa kịp phủ đất, nàng nhận ra chúng một cách dễ dàng.
Tiết Ninh đứng chôn chân một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy vui mừng: “Rau của ta!”
Nàng chạy về như một cơn lốc, niềm vui khi tìm lại được đồ của mình tràn ngập trong lòng, một lúc lâu cũng không để ý đến vẻ khác thường của Ôn Nhan.
Ôn Nhan còn chưa hiểu được điều gì sao?
Vườn rau không phải do đệ tử ngoại môn trước đây trồng mà là do Tiết Ninh trồng.
Dường như Tần Giang Nguyệt đang nói về hoa và rau, nhưng thực chất là đang nói về nàng ta và Tiết Ninh.
Nước mắt của Ôn Nhan tuôn rơi, nàng ta chạy đi mà không quay đầu lại.
Sắc mặt Tần Bạch Tiêu trở nên khó coi, hắn ta thực sự không hiểu ý định của huynh trưởng.
Tiết Ninh có gì hơn sư tỷ chứ? Sao lại để cho nữ nhân này làm sư tỷ đau lòng như vậy?
Hắn ta lạnh lùng liếc nhìn Tiết Ninh một cái, đuổi theo sau Ôn Nhan đã biến mất, Tiết Ninh nhận ra không khí không ổn, lúng túng không biết phải làm gì.
“… Không phải vì ta chứ?” Nàng khó khăn thốt ra câu hỏi.
Tần Giang Nguyệt bình tĩnh đáp: “Sao có thể.”
Hắn bước vài bước về phía trước, nhìn những mầm cây: “Ta không có linh lực để giúp chúng sinh trưởng, cần ngươi làm lại từ đầu.”
Tiết Ninh gãi đầu nhìn về hướng Ôn Nhan biến mất, đầu như muốn nổ tung.
“Đó đều là chuyện nhỏ, vấn đề không phải thế.”
“Vấn đề chỉ có thể là thế.”
Tần Giang Nguyệt bình tĩnh nhìn nàng, giọng nói không lớn nhưng cực kỳ cuốn hút, nhả ra từng chữ nặng nề.
“Chính nàng ấy đã chạm vào đồ của ngươi, người đau lòng trước tiên là ngươi, hiện tại chỉ để mọi thứ trở lại như cũ.”
Đau khổ quá đi thôi!
Hắn thẳng thắn nói ra nỗi buồn của nàng, lúc này Tiết Ninh có chút bối rối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-44.html.]
Mất một lúc lâu nàng mới nói: “... Vậy nếu nàng ấy đi rồi không quay lại thì sao?”
“Ngươi rất hy vọng nàng ấy quay lại sao?”
“Không phải ngươi muốn giữ nàng ấy sao?” Nàng hỏi một câu kỳ quặc.
Sau một lúc, Tần Giang Nguyệt mới nói: “Nàng ấy không dễ gì mà không quay lại đâu.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tần Giang Nguyệt, Ôn Nhan chạy đi không bao lâu đã trở lại.
Lần gặp mặt này, nàng ta đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, giống như trong truyện gốc, không hề nản lòng.
“Sư huynh.” Nàng ta đứng ngoài cửa sổ nói vào bên trong phòng: “Ta đã trồng lại tất cả những bông hoa đó, hoa vẫn là hoa, rau vẫn là rau, chúng đều có chỗ đi của mình. Nhưng ta cảm thấy có lẽ hoa và rau không muốn ở vị trí hiện tại của mình nữa.”
Trong phòng, Tiết Ninh nghe thấy lời này bèn giật mình.
Lời nói của nữ chính không thể trực tiếp hơn - hoa tự nhiên là Ôn Nhan, rau chính là Tiết Ninh.
Giờ đây, vị trí của họ đã được định, nhưng thật sự họ không muốn ở vị trí đó.
Từ một câu nói trong cơn tức giận của Tiết Ninh, Ôn Nhan đã nhận ra manh mối.
Nàng ta thực sự hy vọng có thể ở lại bên cạnh Tần Giang Nguyệt.
Còn Tiết Ninh thì không chắc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Có lẽ Tiết Ninh cũng không còn cách nào khác nên mới buộc phải ở lại đây.
Nếu có sự lựa chọn, bản thân Tiết Ninh thực sự muốn tìm một nơi yên tĩnh để trải qua cái kết lớn rồi mới ra đi.
Ánh mắt Tần Giang Nguyệt chuyển qua, nàng cảm thấy bất an, không dám nhìn vào mắt hắn, cho đến khi hắn nói: “Mặn quá.”
“Cái gì?” Tiết Ninh giật mình, mở to mắt: “Không thể nào!”
Dám nghi ngờ tài nấu nướng của nàng sao? Tiết lão sư không thể chấp nhận!
Mọi chuyện về hoa và rau đều bị nàng quăng sau đầu, nàng nghiêm túc nếm một miếng canh. Woa! Canh hôm nay cũng là canh chay, đậu phụ trứng bắp cải, cả một chén trắng trắng mềm mềm thơm phức, quá ngon!
“Không hề mặn, sao ngươi lại có thể nếm ra vị mặn được? Ta chẳng thêm bao nhiêu muối cả.”
Tiết Ninh bỏ thìa xuống, khiếu nại về vị giác của Tần Giang Nguyệt, Tần Giang Nguyệt ngồi thẳng thắn, ánh mắt dừng lại ở chiếc thìa nàng vừa đặt xuống, khi ngước lên, ánh sáng trong mắt hắn có chút lạnh lẽo.
Tiết Ninh run lên, nghe hắn nói: “Đó là cái thìa ta đã dùng.”
“...”
Chiếc thìa là cái Tần Giang Nguyệt vừa dùng để uống canh.
Nàng nghe hắn nói mặn nên mới vội vàng dùng nó.
Thật ra điều này cũng chẳng sao, chỉ là dùng chung một cái thìa để uống canh, coi như là một nụ hôn gián tiếp, nàng là người hiện đại, không quan tâm đến chút tiếp xúc này.
Tiết Ninh không ngừng lẩm bẩm những điều này trong lòng, nhưng trên mặt nàng lại không nhịn được mà đỏ ửng.
“… Dùng thì đã dùng rồi.”
Nàng quay lưng lại, hai tay ôm mặt vỗ mạnh, không thành công trong việc làm mát má mình, ngược lại càng vỗ càng nóng.
Không thể như trước đây trốn ra ngoài được nữa, dù sao bên ngoài vẫn còn hai tôn đại thần, ở trong phòng mới thực sự yên tĩnh nên đành phải tiếp tục chịu đựng.
Không biết bao lâu sau, Tiết Ninh cảm thấy ngón chân như muốn đào ra một thành lũy, cuối cùng Tần Giang Nguyệt cũng có phản hồi.
“Ngươi nói đúng.” Hắn nói bằng giọng đầy sự công nhận: “Dùng thì đã dùng rồi.”
Tiết Ninh cảm thấy huyết áp đang tăng cao.
Dù hắn đã công nhận lời nói của nàng, nhưng nàng lại càng căng thẳng, lông tơ dựng đứng lên.
Quay người lại, thấy Tần Giang Nguyệt đã quay đầu đi chỗ khác, hắn bận rộn một hồi, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, sau khi dùng bữa xong đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Hắn dựa vào bàn đứng dậy, từ từ đi tới bên giường ngồi xuống, cổ áo hơi mở ra, áo trong trắng tinh, tóc hơi rối, Tiết Ninh nhìn đến nhập tâm, trong lòng lại như chiếc chong chóng đang quay vòng vòng, đột nhiên hắn lạnh lùng liếc mắt về phía nàng.
Ánh mắt hai người giao nhau trong phút chốc, Tiết Ninh cảm nhận được sát khí khó nói, nhưng rõ ràng là khóe miệng Tần Giang Nguyệt khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt.
Trong lòng theo nụ cười của hắn mà d.a.o động, Tiết Ninh chưa kịp bình tĩnh lại đã nghe hắn mở lời một lần nữa.