Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:35:04
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngươi nghĩ ta nên gọi ngươi là gì mới phải.”

Câu hỏi kỳ lạ, Tiết Ninh ngẩn người đáp: “Ngươi muốn gọi thế nào cũng được.”

“Thật sao.” Tần Giang Nguyệt từ từ nói: “Ta gọi ngươi, ngươi thật sự là ngươi sao?”

Tiết Ninh cảm thấy tiếng chuông tang vang vọng bên tai.

Hắn nghi ngờ rồi!

Chắc chắn là hắn đã nghi ngờ!

Cuối cùng nàng đã OOC đến mức Tần Giang Nguyệt chuẩn bị trải lòng ra sao!

Trái tim Tiết Ninh đập thình thịch, mắt tròn mở to nhìn nam nhân bên giường, dù hiện tại hắn mệt đến mức khó khăn trong việc nhấc tay nhấc chân, nhưng áp lực nặng nề này khiến nàng luôn sẵn sàng nhảy cửa sổ bỏ chạy.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, nàng biết chắc rằng hắn không phải mới nghi ngờ, có lẽ từ lâu đã đoán già đoán non về thân phận thực sự của nàng, chỉ là không thể xác định được cơ thể này thực sự là gì mà thôi.

Lúc này rùa thần nhỏ của nguyên chủ cũng đã ăn xong, cuội đối thoại của họ không tránh mặt nó, nó nghe không hiểu gì cả: “Chân quân, người đang nói gì thế?”

Nghe thấy tiếng nó, trong lòng Tiết Ninh thấy yên tâm hơn hẳn, phải rồi, linh thú ký kết khế ước với nguyên chủ vẫn còn ở đây, nó chưa nhận ra điều gì bất thường về nàng, cho thấy nàng đã nhập vai vào cuốn sách rất triệt để, dù Tần Giang Nguyệt có nghi ngờ cũng không có bằng chứng nguyên chủ đã bị đánh tráo.

Chỉ cần nàng không chịu thừa nhận là được.

Tiết Ninh vừa định mở miệng thì nghe Tần Giang Nguyệt nói: “Không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm, không cần căng thẳng.”

… Nàng đã toát mồ hôi, trong đầu đã bị coi như quái vật nhập xác bị c.h.é.m c.h.ế.t vài vòng, giờ hắn lại nói chỉ là nói chuyện phiếm?

Thật sao? Nàng không tin.

“Ta chẳng hề căng thẳng.” Nàng cố gắng nói.

Tần Giang Nguyệt thản nhiên thu hồi ánh mắt, nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi người ta không đề cập nữa, Tiết Ninh tự nhiên cũng không muốn khơi mào vấn đề đưa mình vào chỗ chết, nhưng nàng vẫn còn hồi hộp.

Giơ tay lau mồ hôi, nàng quyết định tìm việc làm để xoa dịu tâm trạng.

Và thế là nàng ra ngoài làm vườn.

Tần Bạch Tiêu đang tập kiếm, Ôn Nhan không có việc gì làm, cũng đang ngồi thiền tu luyện trong nhà.

Bên ngoài cửa phòng vẫn khá yên tĩnh, Tiết Ninh mải mê làm vườn.

Ba người mỗi người một việc cũng coi như yên ổn.

Ở phòng bên cạnh, chỉ cách một bức tường, rùa thần nhỏ không đi theo, nó ăn quá no, hơi đầy bụng, đang nằm ngửa bụng lên trời cùng Tần Giang Nguyệt chợp mắt.

Nó nằm rất gần hắn, cũng có ý định chăm sóc hắn, vậy nên khi hắn mở mắt, nó lập tức phát hiện ra.

Sự quan tâm vừa đến miệng thì bị ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của hắn làm cho giật mình, rùa thần nhỏ run lên, mai rùa lật ngược, bốn chi và đầu thu hẳn vào trong, chỉ còn cái đuôi lòi ra ngoài.

Tần Giang Nguyệt liếc mắt nhìn rùa thần nhỏ, vẻ sợ hãi của nó cũng giống như chủ nhân của nó vậy.

Chỉ nói vài câu mà đã khiến nàng tái mặt, mồ hôi lạnh đầy trán, như thể sợ người khác không biết nàng có vấn đề vậy.

Vấn đề của nàng nếu nói nhẹ thì chỉ là đối diện với hắn, một người sắp chết, không ảnh hưởng nhiều.

Nhưng nếu nói nặng thì thậm chí nàng còn lừa được cả linh thú ký kết khế ước với mình, tài năng này đâu phải kém cỏi như vẻ bề ngoài?

Nàng thật sự không phải là nàng sao? Học kiếm đạo lên tới Trúc Cơ cũng không xong, Mộc Linh Căn cũng y như trước đây, đều không phải là điều có thể giả vờ được.

Có lẽ thật sự là một thể một hồn nhưng là hai tính cách, người vốn đã không ổn định về cảm xúc, trong tình huống đối mặt với khủng hoảng đã kích hoạt một mặt khác, khi gần như bị phơi bày hết thảy, tự nhiên cũng sẽ cảm thấy hoảng loạn.

Tần Giang Nguyệt nhắm mắt lại, từ góc nhìn của kiếm Diệt Ma trong tâm thức vỡ vụn của hắn, dù chỉ cách một bức tường, hắn vẫn có thể nhìn thấy Tiết Ninh đang trồng cây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-45.html.]

Nàng cẩn thận gieo từng hạt giống, sử dụng Mộc Linh Căn để nuôi dưỡng chúng, khiến chúng nhanh chóng nảy mầm.

Kiếm Diệt Ma ở ngay trên đầu nàng, nhưng ánh sáng của thanh kiếm được ẩn đi, nàng không hề phát hiện ra, không biết cái c.h.ế.t đang đến rất gần mình.

Tại sao lại muốn nàng chết, thật ra rất đơn giản.

Dù chỉ là một phần nghìn cơ hội, nàng không phải xuất hiện hai tính cách mà là ai đó gửi đến một điệp viên cao minh, có thể giả dạng đến mức ngay cả hắn cũng không thể nhận ra điểm bất thường, mục đích và hậu quả của nó sẽ rất khủng khiếp.

Sự nghi ngờ này không phải ngày một ngày hai, nhưng hôm nay mới liên tục nảy sinh ý định g.i.ế.c nàng.

Tại sao ư? Bởi vì...

Trong vườn rau, hạt giống cuối cùng đã nảy mầm, lần nữa khiến khu vườn hoàn toàn được phục hồi, trái tim Tiết Ninh bình tĩnh trở lại, khuôn mặt nàng hiện lên chút vui mừng.

Nàng đứng dậy, giãn người một cái, đ.ấ.m vào lưng mình vì đau nhức, thân thể nguyên chủ thật sự quá kém, dù đã tu luyện nhưng cúi người lâu vẫn thấy đau.

Giơ tay lau mồ hôi trên trán, Tiết Ninh phát hiện b.í.m tóc đã tuột ra, tóc rối bù lộn xộn.

Nhìn thấy thế nàng lại khó chịu, quyết định tháo b.í.m tóc ra, lắc đầu một cái, từ từ gỡ tóc bằng ngón tay trắng ngần của mình.

Tóc và ngón tay, đen và trắng tạo nên sự tương phản cực kỳ, nàng lần lượt gỡ tóc, tóc đuôi theo động tác của nàng nhẹ nhàng bay, do trước đó luôn bện tóc nên khi tháo ra mái tóc sẽ giữ một độ xoăn tự nhiên và đẹp, ánh nắng chiếu vào mái tóc đen óng ánh tạo nên những gợn sóng lấp lánh, như tảo biển quyến rũ dưới lòng đại dương, quyến rũ và tràn đầy sức sống.

Tần Giang Nguyệt bỗng dưng mở to mắt, đúng lúc kiếm Diệt Ma sắp đ.â.m xuống đỉnh đầu Tiết Ninh thì lại biến mất không dấu vết.

Tại sao hôm nay hắn lại liên tục muốn g.i.ế.c nàng?

Bởi vì nàng đã khiến những vì sao không nên lấp lánh lại bắt đầu lấp lánh.

Bởi vì nàng đã khiến thung lũng tối tăm im lặng bùng nổ ra ánh sáng chói lọi rực rỡ.

Nàng dễ dàng kiểm soát thủy triều, khi vui thì triều dâng, khi không vui thì triều cùng nàng rút xuống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Với sức mạnh như vậy, sao có thể không g.i.ế.c nàng được?

Thủy triều không thích cảm giác mất kiểm soát, nó sợ rằng sẽ mang đến sóng thần.

Bên ngoài ngôi nhà, Tiết Ninh đã làm tóc tai gọn gàng, tiếp tục nghiên cứu những mầm hạt giống của mình.

Dù chỉ mới là những cây non nhưng trông chúng xanh tươi, rất bổ dưỡng, mang lại cảm giác thành tựu đặc biệt!

Nàng cười thoáng qua, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua, tâm trạng vừa mới điều chỉnh tốt lại trở nên tồi tệ một chút.

Nàng ngồi xổm xuống, lấy cành hoa đã khô héo mà Tần Giang Nguyệt đã cho trước đó, theo lý thuyết, hạt giống cũng không có rễ, nhưng nàng có thể khiến chúng bén rễ nảy mầm.

Có phải vì chúng vốn dĩ là hạt giống nên mới dễ dàng vậy không?

Vậy làm thế nào mới có thể khiến hoa không rễ này sống lại? Có thật sự phải bỏ đi tu vi trước đây, xây dựng căn cơ từ đâu mới được không?

Thật sự làm chuyện này cần rất nhiều quyết tâm, điều nàng sợ nhất không phải là đau, mà là sau khi tu luyện lại, khi Bạch Nguyệt Quang c.h.ế.t đi, tu vi của nàng thậm chí còn không bằng lúc này, hoàn cảnh còn tồi tệ hơn hiện tại.

Nghĩ về Bạch Nguyệt Quang, người đã dạy nàng những điều này, trong truyện gốc, thái độ của hắn đối với nữ chính và nàng hiện tại hoàn toàn khác nhau, nàng không khỏi càng thêm u sầu.

Tiết Ninh thở dài, coi cành hoa như chính Tần Giang Nguyệt, liên tục giật mạnh vài cái.

Do sử dụng lực quá mạnh, cành hoa vẫn còn đàn hồi tốt, nàng không ngờ bị chính nó tát vào trán.

“Á, đau đau đau!!!”

Tiết Ninh ôm trán, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, trán nhanh chóng xuất hiện một vết đỏ như Tần Giang Nguyệt.

Trong phòng, Tần Giang Nguyệt nhíu mày.

... Lợi hại gì chứ, hóa ra chính hắn đã đánh giá nàng quá cao.

Tần Giang Nguyệt đột ngột nhắm mắt lại.

Loading...