Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 47
Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:35:09
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Ninh hít một hơi thật sâu, định vào nhà để làm gián đoạn họ nhưng lại không thể bước chân vào.
Không thể nói rõ cảm giác khó chịu trong lòng, nàng không muốn vào đành đứng ngoài chờ xem họ sẽ ở bên trong bao lâu.
Nàng chờ khoảng mười lăm phút, may mắn là thời gian không quá dài.
Nhưng khi nữ chính bước ra, má đỏ hồng và biểu cảm lảng tránh khi nhìn thấy nàng chỉ khiến Tiết Ninh càng cảm thấy bực bội và khó chịu hơn.
Tần Giang Nguyệt không bước ra, Tiết Ninh nhìn vào cửa phòng trống rỗng, sợ mình sẽ làm điều gì đó không đúng đắn, nàng buông rùa thần nhỏ xuống rồi chạy đi.
Rùa thần nhỏ đưa chân ra nhưng không kịp nói lời ngăn cản.
Tiết Ninh chạy xa một lúc mới dừng lại, chống tay lên gối thở dốc.
Ngẩng đầu lên, ôi trời, thật không thể yên ổn được, rõ ràng nàng chạy về phía ít người, nhưng sao lại gặp nam chính ở đây?
Trước mặt là một cái hồ, nước hồ màu xanh ngọc, không một gợn sóng, như một tấm gương ngọc bích.
Tần Bạch Tiêu đứng thẳng ở bờ hồ, làn gió nhẹ thổi qua tóc đuôi ngựa cao của hắn ta, khi nghe tiếng động, hắn ta lạnh lùng quay lại, thấy Tiết Ninh, hắn ta ngay lập tức cau mày.
“Ngươi đừng hiểu lầm, ta không tìm ngươi.” Tiết Ninh nói ngay.
Yết hầu của Tần Bạch Tiêu nhúc nhích rồi hắn ta quay lại tiếp tục nhìn ra mặt hồ.
Tiết Ninh nhìn thấy thái độ của Tần Bạch Tiêu lại càng tức giận, không nhịn được mà lầm bầm: “Thật vô dụng.” Đến cả vợ mình mà còn không giữ được.
Tần Bạch Tiêu thính tai, lập tức quay lại: “Ngươi nói ai?”
Bị phát hiện, Tiết Ninh cũng không có ý định thu lại lời vừa nói: “Còn có thể nói ai, ở đây ngoài chúng ta ra thì còn ai nữa?”
Tần Bạch Tiêu nheo mắt, kiếm Lăng Diệt xuất hiện bên cạnh hắn ta, đó là bản mệnh kiếm của hắn ta, mũi kiếm chỉ vào Tiết Ninh, nàng cảm giác toàn thân lạnh buốt.
Tiết Ninh dõng dạc nói: “Đương nhiên là ta đang nói bản thân mình rồi!”
Tần Bạch Tiêu: “...”
Kiếm Lăng Diệt biến thành ánh sáng rồi biến mất, cảm giác an toàn của Tiết Ninh trở lại, nàng liếc hắn ta một cái rồi quay người muốn đi.
Tần Bạch Tiêu lại gọi nàng lại: “Ngươi muốn về?”
Tiết Ninh không thèm trả lời.
Tần Bạch Tiêu nói lần nữa: “Đã đến đây rồi thì ở lại một lát rồi hãy quay về.”
Tiết Ninh khựng lại, trong lòng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, nhìn qua với vẻ không tin: “Không phải ngươi sợ ta về làm phiền sư tỷ của ngươi và Tần Giang Nguyệt chứ!”
Không lẽ hắn ta vẫn đang cố tạo điều kiện cho họ?
Rõ ràng là người đang luyện kiếm bên ngoài, nhưng sau khi Ôn Nhan vào nhà lại đột nhiên biến mất, chạy đến đây một mình EMO, thật khó để nàng không nghĩ như vậy.
Tần Bạch Tiêu bị suy nghĩ của nàng kích thích, khuôn mặt hắn ta trông càng khó coi hơn, ngũ quan như bị đóng băng, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra.
Đây là bị đoán trúng tâm tư rồi!
Tiết Ninh lộ ra vẻ mặt kính nể: “...Thật hào phóng, ngươi xứng đáng là một nam nhân.”
Thực ra cũng có thể hiểu được, hiện tại Ôn Nhan không thích Tần Bạch Tiêu, cũng không giữ hắn ta lại thì sao phải chịu trách nhiệm cho tình cảm của hắn ta chứ?
Tần Bạch Tiêu thích Ôn Nhan, tất nhiên là hy vọng có kết quả tốt, nhưng chỉ cần huynh trưởng ở đây, Ôn Nhan sẽ không nhìn thấy hắn ta.
Trước đây huynh trưởng không có biểu hiện gì, hắn ta có thể bỏ qua. Nhưng hôm nay huynh trưởng chủ động nói chuyện với Ôn Nhan, hai người còn cùng nhau đi vào nhà, điều duy nhất hắn ta có thể làm là tránh xa để họ có thời gian ở bên nhau.
Như vậy có lẽ tất cả họ sẽ rất vui.
Hai người này là những người mà hắn ta quan tâm nhất trong cuộc đời, họ vui vẻ thì dù hắn ta có dày vò hay buồn bã cũng không sao.
Nếu huynh trưởng không bị thương, dù tương lai Ôn Nhan có kết hôn với hắn, hắn ta cũng chỉ âm thầm chúc phúc, giấu kín tình cảm đã bộc lộ trước đây, để thời gian làm mờ mọi thứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-47.html.]
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn ta và nguyên chủ của Tiết Ninh.
“Phải nói là, ngươi thật sự rất xui xẻo.” Tiết Ninh lên tiếng ngắt lời Tần Bạch Tiêu: “Nếu là lúc ta vui vẻ, có lẽ ta sẽ hoàn thành tâm ý của ngươi, nhưng hôm nay thì không được.”
Không cho nàng quay về, nàng lại nhất quyết muốn quay về.
Tiết Ninh quay người đi, Tần Bạch Tiêu cau mày, di chuyển tức thì chắn ngay trước mặt nàng, dễ dàng chặn đường nàng lại.
Tiết Ninh thấy trước mắt tối sầm, ngẩng đầu nhìn lên nam chính cao lớn như ngọn núi, nàng vẫn không chịu thỏa hiệp, dù biết rằng không thể vượt qua hắn ta nhưng vẫn tìm cách để vượt qua.
Giống như thủ môn và quả bóng, Tiết Ninh không ngừng tiến lên, Tần Bạch Tiêu luôn có thể chính xác chặn được nàng.
Chính xác nhưng lại ưu nhã!
Tiết Ninh cắn môi, tập trung toàn bộ linh lực vào chân, cố gắng lao về phía bên phải của hắn ta.
Hoặc để nàng qua, hoặc là...
“A, hừ...”
Chết tiệt!!!!
Hắn ta thực sự không chịu nhường!
Đến thế này rồi, thà va chạm với nàng còn hơn là nhường đường!
Tần Bạch Tiêu, ngươi thật xứng đáng là em trai của Tần Giang Nguyệt, hai anh em các ngươi đều là loại cứng đầu!
Bạch nguyệt quang gì chứ, nam chính gì chứ, đó là dành cho nhân vật chính và độc giả, với nhân vật phản diện độc ác như nàng thì không hề thân thiện chút nào!
Tiết Ninh va chạm làm mũi đau nhức, n.g.ự.c của Tần Bạch Tiêu thật sự cứng, toàn là cơ bắp, cơ thể rõ ràng đang gồng lên, cơ bắp cứng nhắc, dựa vào cảm thấy không thoải mái chút nào.
Nàng ngẩng đầu lên khỏi n.g.ự.c hắn ta, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi ngạc nhiên của hắn ta, tay đập mạnh lên n.g.ự.c hắn ta, khi hắn ta phản ứng thì nàng bị đẩy ra.
Tiết Ninh đã sớm đề phòng, không thật sự bị hắn ta đẩy ngã, chỉ loạng choạng một chút, đứng vững rồi thì tự mãn chế nhạo hắn ta.
Nhưng khi để tóc dài xõa xuống, chỉ cần trên mặt có chút hơi nước là tóc dễ dính vào.
Tần Bạch Tiêu nhìn khuôn mặt trắng mịn ẩm ướt của nàng, tóc dính vào mặt, khóe môi, đôi mắt đỏ và chóp mũi cùng ánh mắt đầy vẻ oán trách, như thể hắn ta đã làm gì đó với nàng vậy.
Rõ ràng hắn ta không làm gì cả.
Cảm giác mềm mại và ấm áp từ lồng n.g.ự.c vẫn còn lưu lại, hắn ta như thể thực sự đã làm gì đó.
Tần Bạch Tiêu không nói nên lời, tim đập nhanh, đối mặt với ánh mắt của Tiết Ninh, một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Tại sao ngươi không chải tóc, xõa tóc ra còn ra thể thống gì nữa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiết Ninh: “Liên quan gì đến ngươi? Nếu còn chặn ta, ta sẽ kêu là bị ngươi quấy rối đấy.”
Tần Bạch Tiêu còn muốn nói gì đó nhưng Tiết Ninh trực tiếp bước qua hắn ta rời đi.
Hắn ta mím chặt môi như đang tự nói với mình: “Ta lúc nào quấy rối ngươi, toàn nói bừa...”
Nói đến đây, hắn ta lại dừng lại, trong đầu tái hiện hình ảnh ban nãy của Tiết Ninh, thực sự giống như bị ai đó quấy rối.
Mặt Tần Bạch Tiêu lúc xanh lúc trắng, do dự một chút rồi quay lại đuổi theo nàng.
“Tiết Ninh! Ngươi chờ ta!”
Không thể để nàng chạy lung tung với bộ dạng đó, nếu không người khác sẽ nghĩ sai mất.
Tần Bạch Tiêu là nam nhân, không quá bận tâm về những lời đồn đại, nhưng Tiết Ninh là nữ nhân, danh tiếng của nàng đã đủ tệ, không thể để nó tệ hơn nữa.
Nhưng Tiết Ninh hoàn toàn không để ý đến hắn ta, bất kể hắn ta nhắc nhở nàng chỉnh trang thế nào nàng cũng không quan tâm. Nếu hắn ta cố gắng giúp nàng, nàng sẽ nhìn lại với ánh mắt đỏ ngầu, khiến người vốn luôn có quy tắc như hắn ta cũng không biết làm thế nào.
Trước đây sao hắn ta không thấy nàng như vậy... như vậy...
Suy nghĩ rất lâu mà vẫn không tìm ra từ ngữ để miêu tả.
Khi đến một đoạn đường có nhiều đệ tử ngoại môn, Tần Bạch Tiêu cân nhắc rồi lại quyết định chặn nàng lại.