Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:35:16
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Ninh nhìn hắn không chớp mắt, hắn cũng không thấy bất tiện, chỉ cúi đầu nhìn nàng một cái: “Ngươi thế này, ta không thể giúp ngươi chải đầu được.”
Đối mặt nhau thì sao chải được?
Tiết Ninh quay lại.
Ngay khi nàng dời tầm mắt, Tần Giang Nguyệt khép hờ mắt, dưới hàng mi dài là một thoáng suy tư mỹ lệ không ai nhận ra.
Rùa thần nhỏ lo lắng cho Tiết Ninh khi nàng vừa mới rời khỏi, khi nó đang định lên đường tìm nàng thì lại thấy nàng lảo đảo chạy về, dáng vẻ chật vật khiến người ta lo lắng đến thắt tim.
Tất cả những rắc rối này chắc chắn là do Tần Bạch Tiêu, người đã đuổi theo nàng làm.
Chuyện của chân quân Triều Ngưng và tiên tử thì không sao, dù gì hai người cũng là phu thê chưa cưới, nhưng Tần Bạch Tiêu là gì chứ?
Dù tiên tử có nhiều khuyết điểm, nhưng cũng không thể để người ngoài ức h.i.ế.p như vậy được.
Nếu là trước đây, có lẽ rùa thần nhỏ cũng không dám tỏ thái độ, dù gì với tình trạng hiện tại, nó thực sự chưa thể làm gì.
Nhưng có lẽ do những ngày gần đây thức ăn quá ngon, nó đứng ngoài cửa phòng đóng kín nhìn chằm chằm vào Tần Bạch Tiêu, người cứ liếc nhìn vào, nó ước gì có thể viết chữ “cút” trên trán hắn ta.
Ánh nhìn của rùa thần nhỏ như có trọng lượng, Tần Bạch Tiêu và Ôn Nhan không thể phớt lờ. Tần Bạch Tiêu im lặng, Ôn Nhan chỉ còn cách hỏi lại.
“Ngươi đã đánh Tiết sư muội sao?” Nàng ta cau mày, vẻ mặt hơi khó chịu: “Với cơ thể của nàng ấy, sao ngươi có thể ra tay? Nàng ấy bị thương như thế nào, ngươi đã xem chưa?”
Tần Bạch Tiêu mấp máy môi, muốn phủ nhận nhưng thực tế là Tiết Ninh đã ói máu.
Máu đầy tay nàng, tay nàng lại nhỏ, thậm chí không thể giữ hết, còn rất nhiều m.á.u chảy xuống đất, cảnh tượng rất thảm.
Có lẽ do những lời của hắn ta mà nàng tức giận đến mức ói máu, hắn ta hiểu rõ tâm trạng nàng, hoàn toàn có thể tức đến mức đó.
Vậy thì hắn ta cũng là người chịu trách nhiệm, lời phủ nhận đến miệng thì nuốt ngược lại.
“Không được, ta phải vào xem.” Ôn Nhan đi đến cửa, cúi xuống nói với rùa thần nhỏ: “Rùa thần nhỏ, nhường đường đi, Tiết sư muội bị thương, nếu không chữa trị kịp thời sợ rằng sẽ rất đau đớn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Rùa thần nhỏ nhe răng: “Chân quân ở trong đó, không cần làm phiền đến Ôn tiên tử!”
Ôn Nhan bất lực: “Nếu là trước đây thì đúng là không cần, nhưng ngươi biết rõ tình trạng của sư huynh hiện tại như thế nào mà.”
Rùa thần nhỏ có chút do dự, nhưng vẫn không ngay lập tức nhường đường.
Trong phòng, Tần Giang Nguyệt và Tiết Ninh cũng nghe thấy lời của Ôn Nhan.
Vì câu nói cuối cùng của nàng ta, Tiết Ninh quay sang nhìn vào nét mặt của Tần Giang Nguyệt, có lẽ do gương đồng quá mờ, nàng không thấy được gì.
Đúng lúc đó, Tần Giang Nguyệt hỏi nàng: “Có vật trang sức khác không?”
Tiết Ninh sững lại, nhìn vào chiếc bàn trống rỗng rồi lục lọi trong nhẫn Càn Khôn, chỉ tìm được vài cây trâm ngọc có kiểu dáng tương tự nhau.
Tần Giang Nguyệt muốn tạo kiểu tóc nhưng những cây trâm ngọc này thật sự không phù hợp.
Hắn nhớ lại rồi vung nhẹ tay áo, trên tay xuất hiện một đôi trâm hoa chuông tím.
Trâm hoa chuông có màu tím nhạt, hài hòa với áo váy nàng đang mặc. Khi cài lên, nàng hoàn toàn thoát khỏi vẻ u ám lạnh lẽo trước đây, tựa như đông qua xuân tới, tươi tắn rực rỡ.
“Xong rồi.”
Giọng của Tần Giang Nguyệt trầm thấp, âm sắc lạnh, không thể nhận ra sự nhiệt tình, thậm chí còn có vẻ xa cách.
Trước đây dù ghét ai, hắn cũng không tỏ ra lạnh lùng như vậy.
Có vẻ mọi thứ bắt đầu từ sau khi Ôn Nhan nói câu kia.
Tiết Ninh đưa tay chạm vào trâm hoa trên tóc, từ từ quay lại, tua rua trên trâm lay động theo chuyển động của nàng.
“Sao ngươi có đồ trang sức của phụ nữ?”
Nàng đơn thuần tò mò, trong nguyên tác, Tần Giang Nguyệt là người tuyệt đối không gần nữ sắc, ngay cả yêu thú gặp cũng toàn là đực, sao trong tay lại có trâm hoa của phụ nữ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-50.html.]
Thật khó hiểu.
Tần Giang Nguyệt đã quay lưng lại, bóng lưng cao gầy, thon dài. Hắn đã thay lại áo đen, bên trong là lớp áo trắng, nhưng màu trắng đó không bằng da cổ của hắn, toàn thân hắn trắng gần như trong suốt, như băng thủy tinh dễ vỡ.
“Năm xưa ta đi phàm giới cứu người, một chủ tiệm tặng, không tiện từ chối, để người ta yên tâm nên nhận lấy.”
Hắn lại giải thích.
Tiết Ninh cảm thấy còn lạ hơn.
Nàng hỏi xong thấy bóng lưng của hắn, nghĩ rằng lần này chắc cũng như mọi lần, không có câu trả lời nên đã quên bẵng vấn đề này.
Ai ngờ hắn lại trả lời.
Tiết Ninh chớp mắt rồi chạm vào trâm hoa trên tóc, kiểu tóc mà Tần Giang Nguyệt tạo cho nàng khác hoàn toàn với Ôn Nhan, cách làm khá đơn giản nhưng lại rất hợp ý nàng, là kiểu tóc đôi buộc thành hình nơ ở hai bên.
“Thật đẹp.” Nàng không kiềm chế được nụ cười, tâm trạng cũng khá lên rất nhiều.
Quả nhiên không có nữ nhân nào không yêu cái đẹp, nhìn thấy bản thân trở nên đẹp hơn, dù căm hận đến mấy cũng sẽ dịu đi vài giây.
Nàng đi vòng qua Tần Giang Nguyệt, lắc lắc tua rua trên trâm hoa: “Ngươi có tay nghề thật tốt, chỉ học một lần đã biết cách tạo kiểu đẹp như vậy. Tất nhiên, một phần cũng do ta xinh đẹp.”
Sau khi xuyên vào sách, Tiết Ninh nhận ra rằng mình và nguyên chủ giống hệt nhau.
Ngay cả vết bớt trên mặt và cơ thể cũng không có gì khác biệt.
Nếu không phải lúc đến đây, quần áo của nàng là đồ cổ trang, nàng đã nghĩ rằng mình chỉ xuyên không rồi.
Nghe nàng tự hào về vẻ đẹp của mình, Tần Giang Nguyệt không phản bác, chỉ lặng lẽ nhìn nàng một lúc, ánh mắt như đang đánh giá: “Rất đẹp.”
Tiết Ninh nghe vậy ngẩn người, vội dời ánh nhìn, không lượn lờ trước mặt hắn nữa.
Bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ, Tiết Ninh cúi đầu chỉnh lại áo váy, như để che giấu cảm xúc thật của mình.
Lần này Tần Giang Nguyệt không tránh né, ánh mắt cũng không nhìn quanh.
Hắn nghiêm túc nhìn nàng, trong đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa cảm xúc vừa vui vừa buồn, cảm xúc ấy không tìm được lối thoát trong thời gian dài, khi cửa phòng bị gõ một cách lịch sự, nó ngay lập tức biến mất.
Tiết Ninh cũng nghe tiếng gõ cửa, nàng biết là nữ chính sắp vào.
Nàng muốn nói gì đó nhưng Tần Giang Nguyệt lại nhanh hơn.
“Mời vào.”
Chỉ hai từ đơn giản, hắn đã cho người vào.
Tiết Ninh lùi lại một bước, vẫn không nhìn hắn, cũng không thấy ánh mắt lạnh lẽo và nén ép của hắn từ từ rút khỏi người nàng với chút tiếc nuối.
“Sư huynh, ta đến để giúp Tiết sư muội chữa thương.”
Ôn Nhan vào phòng, cúi đầu chào trước khi ngẩng lên, không thể không nói là rất chu đáo.
Nàng nhìn mặt Tần Giang Nguyệt trước, thấy hắn bình thường, trạng thái ổn định mới yên tâm một chút, sau đó mới nhìn sang Tiết Ninh.
Tần Bạch Tiêu đứng ngoài cửa, cũng nhân cơ hội nhìn xem Tiết Ninh ra sao.
Hai người thấy kiểu tóc đã được chải chuốt của Tiết Ninh, đều không khỏi sững sờ.
Tần Bạch Tiêu chưa từng thấy Tiết Ninh như thế này.
Trước đây nàng đã thay váy và tết b.í.m đơn giản, sự thay đổi đã đủ lớn khiến hắn ta nghĩ rằng dù nàng thay đổi đến đâu, hắn ta cũng có thể chấp nhận.
Nhưng khi nhìn nàng lúc này, hắn ta đột nhiên cảm thấy mắt mình nóng rát, vội quay lưng đi.
Ôn Nhan ngây người nhìn vào kiểu tóc của Tiết Ninh, không ai quen thuộc với kiểu tóc đó hơn nàng ta, đó là kiểu nàng ta vừa dạy cho sư huynh không lâu trước đây.
Lúc đó, nàng ta ngồi trước gương, sư huynh đứng sau, chăm chú nhìn nàng ta chải tóc.