Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:35:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Ôn Nhan không thể tránh khỏi cảm giác “Trang điểm xong thì khẽ hỏi phu quân, lông mày nên vẽ đậm hay nhạt” - một loại ngọt ngào khó tả.

Những ngọt ngào đó là do nàng ta trộm được, nhưng hiện tại khi nhìn thấy kiểu tóc của Tiết Ninh, ngọt ngào bị trộm ấy như một con d.a.o đ.â.m sâu vào tim nàng ta.

“... Hóa ra là vậy.”

Nàng ta lùi lại hai bước, ánh mắt lướt qua Tiết Ninh và Tần Giang Nguyệt, Tần Giang Nguyệt luôn phớt lờ nàng ta, từ khi nàng ta bước vào, ánh mắt cũng không dừng lại ở nàng ta.

Nghe nàng ta nói như vậy, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng nào, ý của hắn còn gì không rõ ràng chứ?

Ôn Nhan không thể thuyết phục bản thân ở lại đây nữa, sự chịu đựng của nàng ta đã đến giới hạn.

Một người vốn lạnh lùng cao quý bỗng mặt mũi đỏ bừng, nàng ta rời đi mà không quay đầu, Tần Bạch Tiêu thấy dáng vẻ của Ôn Nhan, đã bước theo vài bước thì nghe tiếng sư huynh ngăn lại.

“Ở lại luyện kiếm, bước thêm một bước, ngươi không cần quay lại nữa.”

Ôn Nhan cứng người, người dịu dàng mà vô tình thì thật tàn nhẫn, mắt nàng ta ướt lệ, lần này nàng ta rời đi mà không ngoảnh lại.

Cũng sẽ không quay lại nữa.

Tần Giang Nguyệt chỉ nhìn Tần Bạch Tiêu: “Ta chỉ có thể chịu đựng thêm hai mươi ngày, ngươi nghĩ ngươi có thể luyện đến mức nào trong thời gian đó?”

Tần Bạch Tiêu mặt mày tái nhợt: “Sư huynh, là lỗi của ta. Từ nay ta sẽ chuyên tâm luyện kiếm, không suy nghĩ gì khác nữa.”

Tần Giang Nguyệt thu hồi ánh mắt rồi lại nhìn sang Tiết Ninh.

Tiết Ninh đối diện với ánh mắt của hắn, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rõ ràng không có gì thay đổi, nhưng nàng lại cảm nhận được cảm xúc hoàn toàn khác so với lúc chải tóc.

“Những gì ta nói với Bạch Tiêu cũng là dành cho ngươi.” Tần Giang Nguyệt nói: “Việc tu luyện lại, hôm nay là hạn chót.”

Hai mươi ngày.

Với người tu tiên, khoảng thời gian đó như sáng sớm và chiều tà.

Hắn đã nói những lời này, và chỉ có thể nói những lời này.

Câu nói của Ôn Nhan “Hiện tại sư huynh thế nào ngươi cũng biết” đã nhắc nhở hắn rằng nếu nói thêm một câu nào nữa sẽ là thiếu trách nhiệm với người khác. Hắn nói xong rồi bước vào trong phòng.

Tiết Ninh đứng ngẩn người tại chỗ, muộn màng nhớ lại ánh mắt của nữ chính khi thấy kiểu tóc của mình và biểu cảm hài lòng của Tần Giang Nguyệt sau khi Ôn Nhan rời đi, cũng như phản ứng của hắn với Tần Bạch Tiêu.

“...”

Có khả năng nào hắn chải tóc cho nàng hoàn toàn không có ý gì khác, thậm chí không phải vì nhớ lời yêu cầu của nàng mà chỉ đơn giản là để mượn cớ đuổi nữ chính đi không?

Trong nguyên tác, Ôn Nhan có thể tiếp tục ở lại đây bất chấp sự từ chối của hắn là vì Tiết Ninh và Tần Giang Nguyệt đã hủy hôn.

Hiện tại họ vẫn chưa hủy hôn mà nàng ta vẫn tới, nhiều khả năng do chỉ thị từ phủ chủ khiến nàng ta hạ quyết tâm.

Những lần trước dù bị kích động, nàng ta đều có thể tự điều chỉnh là vì thời điểm chưa đủ chín muồi.

Nữ chính sẽ không cho phép mình phá hoại mối quan hệ của các cặp đôi, trước đây ai cũng nghĩ Tiết Ninh và Tần Giang Nguyệt chắc chắn sẽ chia tay, Tần Giang Nguyệt cũng không có tình cảm với Tiết Ninh nên nàng ta cũng nghĩ vậy rồi để bản thân thầm yêu Tần Giang Nguyệt, chờ đợi ngày được chính danh ngôn thuận.

Nhưng giờ dường như tình hình đã khác.

Việc nam nhân chải tóc cho nữ nhân, Tiết Ninh có thể chưa nhận thức được rõ ràng, nhưng với người bản địa như Ôn Nhan, sao nàng ta không nhận ra ý của Tần Giang Nguyệt được cơ chứ? Điều này thậm chí không phải do Tiết Ninh ép buộc mà là do hắn tự nguyện đến tìm nàng ta để học.

Hắn đã làm đến mức này, Ôn Nhan không thể tiếp tục ở lại.

“Tiên tử?” Rùa thần nhỏ cọ vào giày của nàng, khen ngợi: “Kiểu tóc của tiên tử thật đẹp, đẹp hơn nhiều so với trước đây, làm tiên tử càng thêm mỹ miều vô song!”

Tiết Ninh: “...” Có thể đừng nhắc tới kiểu tóc nữa được không?

Nàng quay sang nhìn Tần Giang Nguyệt, hắn đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm mắt thư giãn, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn mở mắt nhìn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-51.html.]

Ánh mắt chạm nhau, Tiết Ninh định hỏi thì Tần Giang Nguyệt nhẹ nắm tay rồi nói với nàng: “Đúng như ngươi nghĩ.”

Không cần hỏi mà trả lời ngay, có phải suy nghĩ của nàng lộ liễu quá không?

“Không bàn bạc trước mà mượn ngươi để hành động, thật sự mạo phạm, xin lỗi ngươi. Nếu thân này còn có chỗ nào dùng được, ngươi cứ nói, ta tuyệt đối không từ chối.”

... Tuyệt đối không từ chối, không ngờ bốn từ này lại được nói bởi một người như Tần Giang Nguyệt, người không bao giờ hứa những gì không thể thực hiện được.

Thẳng thắn thừa nhận, thành tâm xin lỗi và sẵn sàng bù đắp, phản hồi của hắn có thể nói là hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tiết Ninh bước đến nhìn vào gương, thấy vẻ thất vọng trên mặt mình.

Thật là, thất vọng cái gì chứ?

Nàng vỗ vào mặt rồi nhìn về phía Tần Giang Nguyệt, thấy hắn vẫn như trước, không có chút nhiệt độ nào.

“Không có gì, ngươi đã giúp ta chải đầu, dù có ý đồ khác, chúng ta cũng xem như mỗi người được cái mình cần.”

Ít nhất nữ chính đã rời đi, kiểu tóc của nàng cũng đã được chải xong, quá trình có hơi quanh co nhưng mục đích của nàng cũng đã đạt được.

“Chuyện tu luyện, ta không cần phải lo lắng gì nữa.” Tiết Ninh thay đổi chủ đề, giọng bàn việc công nói: “Ta quyết định làm lại từ đầu.”

Nàng đã hiểu ra, tu luyện lại là điều cấp bách, ngay cả khi phải phá hủy tu vi trước đây cũng phải làm.

Nguyên chủ khó khăn trong việc xây dựng nền tảng, có thể vì tu luyện sai, một người không phù hợp để tu kiếm lại cố gắng làm kiếm tu, còn có tâm trạng không tốt, không khó khăn mới lạ.

Trước thời điểm này, tâm trạng của nàng cũng không tốt, vừa tiếc nuối tu vi hiện tại, không muốn từ bỏ, vừa muốn tiến bộ nhanh chóng, tu hành cấm kỵ nhất chính là điều này.

Điều gì đã nhắc nhở nàng?

Chính là việc Tần Bạch Tiêu nhiều lần dễ dàng ngăn cản đường đi của nàng.

Chính là thái độ thay đổi của Tần Giang Nguyệt.

Tiết Ninh nhìn thêm lần nữa vào nét mặt của mình trong gương.

Nàng phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Phải nhanh hơn nữa.

Khi nàng nhìn vào mình trong gương, Tần Giang Nguyệt lại đang nhìn nàng từ phía sau.

... Mỗi người được cái mình cần, thật là một câu nói tuyệt vời.

Hàng mi dài của hắn cụp xuống, che đi sự u ám trong đáy mắt.

*

Tiết Ninh hoàn thành nét cuối cùng của chữ “chính” trên góc tường bằng linh lực.

Đến đây đã được năm ngày.

Trong năm ngày, không những không tiến bộ mà còn phải hủy bỏ tu vi trước đây làm lại từ đầu.

Ngày mai nếu muốn vẽ chữ chính, có lẽ nàng phải dùng công cụ mới làm được.

Cũng được, rồi sẽ có lợi ích, dù cho quyết định của nàng là sai, dù cho việc tu luyện lại từ đầu là vô dụng, ít nhất sau này khi rời đi, thay đổi dung mạo, người khác thấy một người không theo kiếm đạo, cũng sẽ không nghi ngờ gì về thân phận của nàng.

Vẽ xong chữ chính, Tiết Ninh nhìn sang món ăn trên bàn, Tần Giang Nguyệt ăn rất chậm, nhai và nuốt như đang quay phim với tốc độ chậm, Tiết Ninh quan sát giữa hai lông mày của hắn, không thấy hắn nhíu mày, nhưng không nghĩ rằng lúc này hắn nuốt sẽ không còn đau nữa.

“Ngươi không thể chỉ uống canh, cũng cần ăn một chút tinh bột, nếu không sẽ không có sức lực, tâm trạng cũng sẽ tệ hơn.”

Con người vẫn cần tinh bột, dù Tần Giang Nguyệt đau đến đâu cũng phải ăn một chút.

Thiếu tinh bột sẽ khiến tâm trạng không tốt, thấy gì cũng không vừa mắt, lạnh lùng và xa cách, như hắn vừa rồi.

Dù nàng cũng biết, hắn không vì thiếu tinh bột mà trở nên như vậy.

Loading...