Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:36:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mỗi người đều có lòng tự trọng, Tiết Ninh có, Tần Giang Nguyệt cũng thế.

Hôm nay hắn đặc biệt không muốn họ nhìn thấy mình trong tình trạng đó.

Cảm giác chống đối đó càng nhiều hơn so với trước đây.

“Đại ca của ta bị sao thế?”

Tiếng bước chân tiến lại gần, Tần Bạch Tiêu không thể hỏi Tần Giang Nguyệt bèn đến hỏi Tiết Ninh, người cũng ướt như gà lột.

Tiết Ninh cầm bí tịch trong tay, môi mấp máy, không nói sự thật, chỉ nói: “Ta rơi xuống nước, hắn đến cứu ta.”

“...Rơi xuống nước?” Tần Giang Nguyệt cầm kiếm Lăng Diệt, khó hiểu nhìn nàng: “Nửa đêm không tu luyện không nghỉ ngơi, ngươi đến bên nước làm gì? Hồ gần nhất cũng cách đây...”

“Ngươi ồn quá.”

Tiết Ninh nói một câu như thế rồi cầm bí tịch vào nhà, Tần Bạch Tiêu hít một hơi đầy nghẹn ngào, bàn tay cầm kiếm siết chặt.

Hắn ta không dám vào thẳng căn phòng, Tiết Ninh thì vào ngay, còn đóng cửa rất nhanh, hắn ta không thể nhìn thấy tình hình bên trong chút nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Họ rốt cuộc đã làm gì, hắn ta đứng ngay ngoài cửa, họ làm cách nào mà tránh mặt được hắn ta?

Nghĩ về bộ dạng của Tiết Ninh trước khi vào phòng, nàng chỉ thấy tình trạng của Tần Giang Nguyệt chứ không nhìn thấy mình cũng có chút tái nhợt.

Nước từ cằm nhỏ giọt, bộ dạng ướt đẫm, khiến người ta...

Khiến người ta phát cáu.

Dưới ánh kiếm quang của Tần Bạch Tiêu vẽ lên bầu trời, sáng chói như ban ngày, Tiết Ninh có thể thấy rõ tình trạng của Tần Giang Nguyệt bên trong phòng.

Chỉ trong chốc lát, không đủ thời gian để hắn thay quần áo, hắn cũng không còn sức lực nữa, chỉ mặc quần áo ướt nằm trên giường.

Hắn đang mơ màng, có lẽ không biết nàng đã vào.

Tiết Ninh không thể mở nhẫn Càn Khôn nên đã tìm quần áo của hắn trong tủ để thay.

Chiếc áo quá rộng, nàng xắn tay áo và gấu quần, thắt chặt dây lưng, ngồi xuống giường giúp hắn cởi quần áo.

Quần áo ướt cần phải cởi ra, nếu không vết thương sẽ không thể lành lại.

Tay của Tiết Ninh run rẩy, bị vết thương dữ dằn trên người hắn làm choáng váng, nhưng lần này ít ra nàng không nôn mửa ra ngoài.

Có lẽ do vết thương bị ngâm nước, tạm thời không có nhiều m.á.u chảy ra.

Khi cởi đến mảnh cuối cùng, tay nàng bị hắn nắm lấy. Hắn tỉnh dậy, đôi mắt u ám và yên tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt nóng bỏng thiêu đốt nàng.

“Ngươi cần thay quần áo.” Nàng l.i.ế.m môi, căng thẳng nói: “Ta giúp ngươi.”

“Gọi Bạch Tiêu vào đây.” Hắn nói với giọng khàn khàn.

Tiết Ninh chần chừ một chút, đó thực sự là một giải pháp tốt, Tần Bạch Tiêu là nam nhân, lại là em trai ruột của hắn, làm việc này là thích hợp nhất.

Nhưng Tiết Ninh nhìn vết thương do chính mình gây ra, nhìn khuôn mặt tái nhợt đẹp đẽ như thần của hắn, trong đôi mắt đó không thể phân biệt được sự xa cách hay sự mãnh liệt do cảm xúc phức tạp.

“Nhưng mà.”

Tiết Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi lại buông lỏng: “Nhưng mà ta muốn giúp ngươi thay.”

Tần Giang Nguyệt trông có vẻ rất bối rối, rất đấu tranh.

Hắn nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt sâu thẳm khó lường có vẻ hơi rối loạn nhận thức, nhưng ánh mắt vẫn rất nặng nề.

Vì lời nàng nói, sự rối loạn này lan rộng, dần dà, hắn như mất sức lực, buông tay, nhắm mắt lại, như thể mất đi ý thức, chỉ có thể để nàng làm theo ý mình.

Thân thể của Tần Giang Nguyệt đẹp như gương mặt của hắn vậy.

Tiết Ninh thận trọng từng li từng tí một cởi bỏ quần áo của Tần Giang Nguyệt cho đến khi không còn mảnh vải nào che khuất tầm nhìn.

Cơ thể nam nhân trước mắt nàng có những đường nét tuyệt đẹp, vai và cổ rắn chắc, cánh tay và lồng n.g.ự.c săn chắc khiến hắn trông mạnh mẽ hơn nhiều so với vẻ ngoài yếu ớt khi mặc quần áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-55.html.]

Nếu không phải vì những vết thương chằng chịt trên n.g.ự.c quá ghê gớm, Tiết Ninh không nghi ngờ gì về khả năng hắn có thể lấy kiếm quét sạch lũ quỷ dữ.

Có vẻ như ngoại trừ lần đầu tiên vội vã chia tay trên đạo tràng, nàng chưa từng thực sự chứng kiến hắn sử dụng kiếm ở thời kỳ đỉnh cao của mình.

Nghĩ về cảnh hắn thể hiện thuật kiếm cho Tần Bạch Tiêu, nàng thực sự rất muốn thấy hắn dùng kiếm đối địch như thế nào trong quá khứ, thật đáng tiếc đời này có lẽ nàng sẽ không còn cơ hội đó nữa.

Tiết Ninh mang quần áo tươm tất đến, lo lắng đôi tay mình quá lạnh sẽ làm hắn khó chịu nên nàng đặt quần áo xuống và bắt đầu xoa tay mình để tay ấm lên.

Hơi ấm từ lòng bàn tay chạm vào cơ thể hắn dường như lại càng nóng bỏng.

Hắn thực sự quá lạnh, những chỗ trên cơ thể còn dính nước đã bắt đầu đóng băng, Tiết Ninh không thể sử dụng pháp thuật, chỉ có thể dùng phương pháp truyền thống để lau sạch nước như đã kết băng.

Nàng lấy khăn tay của mình ra, từ từ lau sạch cơ thể hắn.

Bắt đầu từ khuôn mặt.

Khuôn mặt đẹp đến không tì vết ấy khi nhắm mắt lại, đuôi mắt có ánh sắc lạnh nhạt màu vàng kim, khác biệt so với người thường.

Chiếc khăn tay của Tiết Ninh mềm mại, chất liệu đắt tiền từ từ lau qua má hắn, dù nhẹ nhàng nhưng vẫn để lại một vết đỏ.

Nàng cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện tim mình đập nhanh hơn, vội vàng dời đi.

Nàng nghiêm túc lau sạch mặt hắn, làm khô mái tóc ướt của hắn bằng một tấm khăn khô, ánh mắt không ngừng lướt qua sống mũi cao của hắn rồi dừng lại ở đôi môi khép chặt kia.

Hình dáng môi đẹp tỏa sắc màu rực rỡ không bình thường.

Trái tim Tiết Ninh trầm xuống, nàng đưa tay chạm vào trán hắn, quả nhiên nóng rực.

Người lúc nãy còn lạnh lẽo bỗng nóng lên, vết nước trên người không cần nàng lau đã hóa thành hơi nước mờ ảo.

Không ổn rồi.

Tiết Ninh hoảng hốt, định chạy ra ngoài gọi Tần Bạch Tiêu giúp đỡ nhưng cổ tay nàng bị Tần Giang Nguyệt nắm chặt, nhiệt độ trên tay hắn nóng đến mức nàng co rúm lại, hắn chú ý thấy vậy, lập tức buông lỏng.

“Đừng để hắn vào đây.”

Tần Giang Nguyệt lại nhắm mắt, không thật sự tỉnh lại, chỉ mơ mơ màng màng nhưng vẫn nhớ là không muốn gặp ai.

Trước đó là Tiết Ninh chủ động xin phép giúp hắn thay quần áo, bây giờ lại là Tần Giang Nguyệt tự mình không muốn gặp em trai mình.

Ánh kiếm lúc nào cũng lóe sáng bên ngoài nên trong nhà không cần phải thắp đèn.

Tiết Ninh để chiếc khăn tay xuống, giúp hắn mở rộng bộ quần áo mới vừa mặc lên: “Được, không gọi hắn, như vậy có đỡ hơn không?”

Tần Giang Nguyệt không có bất kỳ phản ứng nào nhưng đôi lông mày nhíu chặt, dường như khuôn mặt tuấn tú không gì sánh được vẫn bao quanh bởi nỗi đau khổ rất lớn.

Nàng chưa từng thấy hắn thể hiện nỗi đau rõ ràng như vậy, điều này chứng tỏ hắn thật sự đau đến cực điểm.

Tiết Ninh không dám tưởng tượng đó là cảm giác sống không bằng c.h.ế.t đến nhường nào, nàng không thể mở nhẫn Càn Khôn cũng không thể tìm kiếm bảo vật hay linh dược có thể giúp hắn giảm bớt đau đớn.

Nhưng Tiết Ninh không thể chỉ đứng nhìn hắn như vậy mà không làm gì được, trong lòng nàng cũng không yên, dù sao tình trạng chấn thương đột ngột của hắn cũng không thể tách rời khỏi nàng.

Nàng cắn môi, vứt bỏ chiếc khăn tay và chạy ra ngoài.

Búi tóc hai bên sau một hồi giằng co đã rối tung bồng bềnh, nàng chạy ra cửa như một con mèo lạc lõng không tìm được nhà.

“Ngươi…”

Tần Bạch Tiêu muốn nói gì đó nhưng Tiết Ninh chạy nhanh như gió lốc, lời nói của hắn ta còn nghẹn lại ở cổ họng.

Chạy nhanh như vậy, nàng vẫn không quên đóng cửa phòng lại, Tần Bạch Tiêu muốn vào xem tình hình của huynh trưởng nhưng nghĩ đến lời từ chối trước khi huynh trưởng vào phòng, hắn ta lại từ bỏ ý định đó.

Hắn ta quyết định đuổi theo Tiết Ninh để hỏi tình hình.

Dù Tiết Ninh chạy nhanh đến mấy cũng không thoát khỏi Tần Bạch Tiêu, hắn ta sớm đã đuổi kịp nàng, nhưng lại có chút lời không nói ra được.

Cô nương lúng túng tìm một hồ nước, không nói hai lời nhảy vào.

Rõ ràng nàng không biết bơi, không dám vào chỗ nước sâu, chỉ ngâm mình ở chỗ nước nông, liên tục ngụp lặn, cả đầu cũng chìm dưới nước.

Tần Bạch Tiêu nghi ngờ nhân sinh: “Ngươi đang làm gì vậy?? Giờ này... học bơi sao?”

Loading...