Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 58

Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:36:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nhìn cái gì?” Tiết Ninh mím môi, tỏ vẻ không hài lòng: “Các ngươi từ người đến rùa, có thể làm việc của mình đi được không? Không thấy ta đang bận sao? Sao cứ phải nhảy vào làm gì?”

Tiểu Quy vừa nhô đầu ra, nghe thấy mình bị nhắc tới lại co rụt về.

Tiết Ninh liếc nó một cái, chế giễu: “Không có khí phách.”

Tần Bạch Tiêu đột nhiên nhớ đến câu nàng nói bên hồ “Thật vô dụng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chuyện trước ngươi nói “thật vô dụng” là đang nói ta sao.”

Tiết Ninh chần chừ: “Đó là ngươi nói, ta chưa nói bao giờ nha.”

Tần Bạch Tiêu: “Chỉ là nói ta vô dụng, quả thật là dùng từ kín đáo hơn trước nhiều.”

“…” Các từ ngữ của nguyên chủ quả thật khá là hổ báo.

Tiết Ninh không muốn bàn về những chuyện này, trợn mắt lên nói: “Lùi lại chút, đi luyện kiếm của ngươi đi, đừng làm phiền ta đọc sách.”

Tần Bạch Tiêu dùng cánh tay chống lại phía sau, dù hắn ta ngồi trên đất, Tiết Ninh ngồi trên ghế, nhưng hắn ta vẫn không tỏ ra thấp kém.

“Ngươi tìm hiểu pháp tu tâm pháp làm gì? Không phải ngươi là kiếm tu sao?”

Tiết Ninh không lên tiếng.

Tần Bạch Tiêu cũng không phải kẻ ngốc, dùng linh thức để quan sát nàng, ngay lập tức phát hiện vấn đề: “Tu vi của ngươi đi đâu rồi?”

Tiết Ninh hít sâu một hơi, nhíu mày nhìn lại: “Tần Bạch Tiêu, có ai nói với ngươi rằng ngươi thật sự rất ồn ào không?”

Tần Bạch Tiêu cười một cái, đây là lần đầu tiên hắn ta cười với Tiết Ninh, điều này khiến nàng sững sờ.

Là anh em ruột với Bạch Nguyệt Quang lại là nam chính của cuốn sách gốc, sao Tần Bạch Tiêu có thể không điển trai cho được?

Khuôn mặt hắn ta có nét tương đồng với Tần Giang Nguyệt nhưng phong cách hoàn toàn khác biệt, là kiểu kiếm tu không hay nói, lạnh lùng và đầy sát khí mà Tiết Ninh nhớ trong ấn tượng.

Người như vậy mà cười lên, người nhìn thấy khó lòng mà không bị xúc động.

Chú ý đến ánh mắt của Tiết Ninh, Tần Bạch Tiêu thu lại nụ cười rồi nói: “Thật chưa ai nói ta ồn ào cả.”

Tiết Ninh thu hồi tầm mắt, lạnh lùng lật thêm một trang sách: “Hiện tại ngươi biết rồi, có thể đi được chưa?”

Nhìn thấy khuôn mặt này khiến nàng nhớ tới Tần Giang Nguyệt, nhớ tới những lời của hắn, Tiết Ninh hơi bực bội.

Nàng rất cố gắng kiềm chế mới không bùng nổ cơn giận lên người Tần Bạch Tiêu.

Nhưng dường như hắn ta đặc biệt mong muốn gánh chịu cơn thịnh nộ của Tiết lão sư dành cho huynh trưởng của mình thì phải.

“Ta sẽ đi, nhưng phải đợi ta nói hết lời này đã.” Hắn ta đứng dậy, nghiêng người lại gần, chỉ vào cuốn bí tịch trên bàn: “Ngươi lật trang nhanh quá đấy, đây là tâm pháp tốt nhất mà pháp tu trong giới tu luyện sử dụng, từ khi bước lên đại đạo, phủ chủ đã học tập bộ tâm pháp này bảy bảy bốn mươi chín ngày mới hình thành được hải khí. Ngươi lật nhanh như vậy, đã hiểu hết chưa? Nếu đã hiểu, chắc hẳn ngươi đã dẫn khí vào người được rồi chứ.”

“…” Biểu cảm của Tiết Ninh méo mó: “Ngươi cố ý tìm cớ để cãi nhau với ta phải không?”

Tần Bạch Tiêu nghiêm túc lại: “Tại sao không làm kiếm tu nữa?”

Câu hỏi này khiến Tiết Ninh trở nên bình tĩnh: “Bởi vì ta không phải là người của kiếm đạo. Nghe ta nói như vậy, ngươi đã hài lòng chưa?”

Trước kia Tiết Ninh là người không bao giờ chịu thua trong kiếm đạo.

Cha của nàng là kiếm tu, những người nàng ghét, những người nàng thích và những người nàng muốn so bì đều là kiếm tu.

Kiếm đạo chính là lời nguyền trong lòng nàng, nỗi đau lớn nhất trong đời nàng chính là từ đó mà ra.

Nàng từ không chịu thừa nhận mình không phải là người của kiếm tu, cứng đầu cứng cổ tu luyện đến ngày nay, cuối cùng cũng lên tới Trúc Cơ thế nhưng lại có thể buông bỏ quá khứ và bắt đầu lại từ đầu.

Đây thật sự là chuyện đáng kinh ngạc, cũng là điều sớm muộn gì mọi người cũng biết.

Bây giờ tập dượt cách đối mặt với những câu hỏi và nghi vấn của người khác cũng là điều tốt.

Đợi khi Tần Giang Nguyệt... không còn nữa, nàng cũng phải rời khỏi đây, tìm nơi khác để trốn chạy.

Chắc chắn không thể ở lại Vô Tranh Tiên Phủ được, đây là nơi chính của cốt truyện, nàng cũng không muốn ở lại.

Mẹ của nguyên chủ là người phàm, hay là đi đến thế giới người phàm đi, tìm nơi mà mẹ nguyên chủ sinh sống lúc trước ẩn náu một thời gian, xem có thể trụ được đến khi kết thúc không.

Sau khi Tiết Ninh nói xong, nàng đợi Tần Bạch Tiêu đưa ra những nghi ngờ và câu hỏi tiếp theo, nhưng không có gì xảy ra cả.

Tần Bạch Tiêu bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-58.html.]

Nàng ngạc nhiên nhìn qua, đối mặt với đôi mắt không thể đọc được cảm xúc của hắn ta.

Họ nhìn nhau, cuối cùng hắn ta mở miệng nói: “Vậy ngươi muốn tu cái gì? Ta nhớ ngươi có Mộc Linh Căn, làm y tu cũng là một lựa chọn tốt. Ta đã từng nói ngươi không phù hợp làm kiếm tu, ngươi lúc nào cũng phản ứng mạnh mẽ, hiện tại cuối cùng cũng chịu đối mặt với thực tế rồi, rất tốt.”

Tiết Ninh: “Bạch Tiêu sư huynh, không nói những lời sau cũng có thể hỏi câu hỏi trước đó.”

Tần Bạch Tiêu nuốt khan một cái.

Thực ra không phải hắn ta không ngạc nhiên không nghi ngờ, nhưng nghĩ lại những lời Tiết Ninh đã nói bên hồ, hắn ta có chút không thể hỏi ra miệng.

“Y tu quả thật không tồi.” Lúc này Tiết Ninh nói: “Ta sẽ cân nhắc. Giờ đã khuya, trời sắp sáng, ta có thể tập trung đọc tâm pháp một lúc được không?”

Nàng lật lại trang đầu của cuốn bí tịch, nhìn hắn ta với vẻ không kiên nhẫn.

Tần Bạch Tiêu: “…” Bị nàng ghét bỏ thật là một cảm giác mới lạ.

“Ta mệt rồi.” Hắn ta tìm một cái cây gần đó ngồi xuống, tựa vào: “Ta sẽ nghỉ ngơi ở đây, sẽ không làm phiền đến ngươi.”

Dù không hỏi gì, hắn ta vẫn tiếp tục quan sát.

Nàng từng có quá nhiều tiền án, để hắn ta hoàn toàn yên tâm còn cần một thời gian.

Tiết Ninh mặc kệ hắn ta nhìn, nàng đặt Tiểu Quy xuống bàn để nó cũng tìm chỗ tu luyện, còn mình thì chăm chú đọc tâm pháp.

Hóa ra đây là tâm pháp lúc Mộ Không Du nhập đạo? Trong Vô Tranh Tiên Phủ có hai đạo quân, là Mộ Không Du và Nhiếp Bàn, Nhiếp Bàn là kiếm tu, Mộ Không Du là pháp tu, nếu có thể tu luyện tâm pháp của ông ta thì còn gì tốt hơn nữa.

Tần Giang Nguyệt lấy cuốn tâm pháp này từ đâu về?

Nàng muốn hỏi, nhưng nhìn sang cánh cửa rồi lại thôi.

Cứ đọc đã xem sao đã.

Nàng dùng thái độ nghiêm túc như khi chuẩn bị thi giáo viên, từng chữ từng chữ tỉ mỉ nghiên cứu rồi phát hiện ra…

Không hiểu gì cả.

Hoàn toàn không hiểu.

Cổ văn quá phức tạp, bốn chữ ghép lại với nhau khiến nàng hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩa!

Tiết Ninh trợn mắt, phát ra tiếng thở dốc của người mù chữ.

Tối qua Tần Giang Nguyệt nói, bất cứ điều gì không biết có thể hỏi hắn vào ngày hôm sau.

Vậy thì có lẽ nàng phải hỏi từ chữ đầu tiên.

Nàng gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn lúc đó.

Không chịu thua, Tiết Ninh cắn răng bắt đầu cố gắng tu luyện tâm pháp này.

Không muốn bị Tần Giang Nguyệt coi thường.

Không muốn để sự lúng túng và vụng về của mình lộ ra trước mặt hắn.

Tiết Ninh siết chặt môi, hai tay chắp lại niệm chú, một ánh sáng xanh nhạt bao quanh nàng, nàng cố gắng cảm nhận sức mạnh mộc linh trong kinh mạch nhưng chẳng thu hoạch được gì.

Chân núi không phải nơi thích hợp để tu luyện, nơi đây không hề có chút linh lực nào.

Tần Bạch Tiêu chỉ tập kiếm nên không bị ảnh hưởng, nhưng Tiết Ninh cần dẫn khí vào người, điều này rất phiền phức.

Chưa đầy nửa canh giờ, Tiết Ninh đã không thể chịu đựng được nữa, toát mồ hôi đầm đìa buông tay.

Nàng gục xuống bàn đá bắt đầu tự kỷ.

Thế giới này đang chống lại nàng!

Cả đời nàng sống lương thiện, can đảm chính nghĩa hi sinh mà cuối cùng lại phải chịu khổ ở nơi này, ông trời ơi, ngài hãy mở mắt ra mà xem! Thật oan uổng!

“Tiết Ninh.” Giọng của Tần Bạch Tiêu vang lên: “Trời sáng rồi, sư huynh của ta đã thức.”

—!!

Đặc cấp giáo viên đã thức, sắp đến lúc phải nộp bài tập rồi.

Muốn nàng làm sao để thành thật giải thích, thưa sư phụ, ta không hiểu một chữ nào chứ?

Loading...