Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:36:32
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5pucxrInI7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tại sao ngươi phải nhắc nhở ta điều này?” Tiết Ninh nổi giận, đứng dậy lao vào mắng hắn ta, không sợ sau này dùng hắn ta làm bao cát nữa, tên nam nhân thối này chính là muốn làm bao cát mà!
“Ngươi là ma quỷ gì vậy chứ??” Tiết Ninh dũng khí mười phần hỏi hắn ta.
Tần Bạch Tiêu để hai tay ra sau đầu, ngửa đầu nhìn bộ dạng Tiết Ninh đứng bên kia bàn hận không thể chỉ vào hắn ta mà mắng, không biết vì sao mà hắn ta rất muốn cười.
Sau đó hắn ta bật cười.
“Ta là Nhân tộc chứ không phải Ma tộc, câu này chỉ trích có chút nặng rồi.”
Tiết Ninh: “...”
Tiết Ninh mở rộng cánh tay, nhảy qua bàn, lao về phía Tần Bạch Tiêu, trông như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta.
Tần Bạch Tiêu không hề tránh né, không hề lo lắng bị “ăn”.
Tiếng mở cửa vang lên, một tia sáng chiếu vào cửa phòng, Tần Giang Nguyệt đứng ở cửa, cửa từ từ mở ra, ánh sáng chiếu rọi như cảnh tượng công chúa Disney xuất hiện, không khí tràn ngập cảm giác kịch tính.
Đúng là Bạch Nguyệt Quang, thật sự được ông trời ưu ái.
Nhưng thông minh quá lại hại mình.
Động tác lao về phía Tần Bạch Tiêu của Tiết Ninh dừng lại, Tần Bạch Tiêu cũng thu hồi tay đang đặt sau đầu, ngồi thẳng lưng lại.
Cảnh tượng trở nên như thể Tiết Ninh định ôm lấy hắn ta, còn hắn ta cũng đang chờ đợi điều đó vậy.
Tần Giang Nguyệt yên lặng nhìn cảnh này, gió thổi qua làm nhẹ bay những lọn tóc trước trán hắn mang theo vẻ mơ hồ, cao quý và lạnh lùng.
... Xong rồi, hắn sẽ không hiểu lầm nàng muốn làm gì với em trai mình rồi càng ghét nàng chứ!
Việc hắn ghét nàng, nàng đã chấp nhận sự thật, không sao cả, nhưng nàng sợ rằng vì bảo vệ em trai, hắn sẽ vi phạm lời hứa, bắt nàng rời đi.
Hiện tại nàng không thể rời khỏi đây được, bên ngoài đầy rẫy kẻ địch đang rình rập, thậm chí nàng còn chưa tập được cách dẫn khí!
Chưa kể đến người khác, cái lão già Mộ Không Du đó chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng đâu.
Tim Tiết Ninh đập như sấm, gương mặt lúc xanh lúc trắng, trong lòng căm hận Tần Bạch Tiêu không thôi.
Ngay lúc đó, Tần Giang Nguyệt lên tiếng.
“Tiết Ninh.”
Hắn gọi tên nàng.
Từng chữ một, gọi đủ họ và tên, giọng nói trầm ấm, âm điệu cuối không chút lạnh lùng nào.
Nghe thấy trong phút chốc, tâm trạng hỗn độn của Tiết Ninh lại được an ủi một cách kỳ diệu.
“Vào đây.”
Hắn quay người vào trong, hắc y kim quang, bóng dáng thon dài, cử chỉ lưu loát.
Ồ! Có vẻ như không giận?
Tiết Ninh nhẹ nhõm hơn, chạy vụt qua: “Đến ngay đây.”
Tần Bạch Tiêu nuốt khan, mắt trợn tròn nhìn nữ nhân vừa rồi còn sẵn sàng xông vào ăn thịt hắn ta biến thành một con mèo con ngọt ngào đáng yêu nhất trên đời.
… Hắn ta từng nghĩ mình ít nhiều cũng hiểu nữ nhân.
Nhưng với một nữ nhân như Tiết Ninh, hắn ta thực sự không hiểu.
Nàng và Ôn Nhan đúng là hai cực đoan, một Nam một Bắc.
Hắn ta thật sự không hiểu.
Trước khi bước vào, Tiết Ninh cảm thấy Tần Giang Nguyệt có vẻ không giận. Tuy nhiên, sau khi vào phòng, nàng không hề cảm thấy thả lỏng được chút nào.
Căn phòng không lớn lúc này càng trở nên chật hẹp, Tần Giang Nguyệt ngồi bên cạnh bàn, chỉ tay về phía cạnh mình, ý bảo nàng ngồi lại gần.
Tiết Ninh nghĩ đến cuốn tâm pháp không hiểu một chữ nào, sắc mặt không mấy tốt đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-59.html.]
Sau khi vào phòng, Tần Giang Nguyệt không nhìn nàng, nàng do dự không đi lại gần, cuối cùng hắn mới quay đầu nhìn nàng.
Hai người đối mắt, Tiết Ninh chậm rãi di chuyển và ngồi xuống chiếc ghế xa hắn nhất.
Phải cảm ơn Ôn Nhan, ban đầu ở đây chỉ có một bàn và một ghế, nhưng Ôn Nhan thấy ghế không đủ nên đã đi tìm thêm hai chiếc, Tiết Ninh mới có thể ngồi đối diện Tần Giang Nguyệt chứ không phải ngồi bên cạnh hắn.
Càng xa hắn, trong lòng nàng càng an tâm.
Nhưng người khác có mặt lại không cảm thấy như vậy.
Tần Giang Nguyệt bỗng nhìn ra cửa sổ, Tần Bạch Tiêu đã bắt đầu luyện kiếm, sau vài ngày đêm miệt mài, động tác của hắn ta đã rất có phong cách, đạt được thành tựu đáng kể.
Tu vi cao thâm, oai phong lẫm liệt lại có sự tự do và phóng đãng mà hắn không có, quả thực là hình mẫu mà nữ nhân thường thích.
Tần Giang Nguyệt rũ mắt nhìn bàn tay tái nhợt của mình, nắm chặt thành quyền, cuối cùng phá vỡ sự im lặng căng thẳng trong phòng.
“Học tâm pháp thế nào rồi, chỗ nào không hiểu, để ta dạy cho.”
... Cuối cùng giây phút này cũng đến.
Tiết Ninh bị kiếm quang của Tần Bạch Tiêu bên ngoài cửa sổ làm chói mắt, vùng vẫy trong tuyệt vọng: “Thực ra sức khỏe của ngài không tốt, không cần phiền ngài, việc nhỏ này không bằng ta ra ngoài nhờ đệ đệ của ngài giúp đỡ, được không?”
Nàng chậm rãi đứng dậy, do dự muốn ra ngoài, Tần Giang Nguyệt lại không từ chối.
“Vậy ngươi đi đi.”
Hắn đồng ý một cách dễ dàng, Tiết Ninh lại càng căng thẳng.
“Vậy... ngài nghỉ ngơi, ta ra ngoài nhé? Bữa sáng có lẽ hơi muộn, ta sẽ bảo Tiểu Quy mang đến.”
Tần Giang Nguyệt: “Được, cảm ơn.”
“…” Quá bình thường! Quá hòa nhã! Giống hệt như miêu tả trong sách, Bạch Nguyệt Quang hiểu ý người khác.
Làm sao bây giờ, Tiết Ninh luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, khi thực sự bước ra ngoài đối mặt với Tần Bạch Tiêu, biểu cảm của nàng có phần méo mó.
“Không hiểu? Để ta giúp ngươi?” Tần Bạch Tiêu xoay kiếm một cách điêu luyện, trở tay cầm kiếm: “Không phải ta không muốn giúp ngươi, thực sự là ta không thể giúp.”
Tiết Ninh cứng ngắc không nói gì.
Tần Bạch Tiêu tưởng rằng nàng không vui, cũng không biết mình đang giải thích cái gì: “Ta là kiếm tu, sao hiểu được tâm pháp của pháp tu. Nếu ngươi có điều không hiểu thì hỏi sư huynh của ta là tốt nhất. Nếu hỏi trên đời này còn ai hiểu về mọi tâm pháp thì chỉ có sư huynh của ta và phủ chủ của Vô Tranh Tiên Phủ mà thôi.”
Mộ Không Du tuyệt đối không thể chỉ điểm cho Tiết Ninh, vậy chỉ có thể tìm Tần Giang Nguyệt thôi.
Cánh cửa mở, Tần Giang Nguyệt trong phòng tự nhiên nghe thấy lời nói của em trai mình, hắn ngồi bên bàn chờ đợi mà không có biểu cảm gì, nghe thấy điều đó, một nụ cười thoáng qua trên môi.
Không giống tự mãn, giống tự giễu hơn.
Một lát sau, Tiết Ninh trở lại phòng.
Không cần phải tranh cãi với người có thực lực mạnh hơn mình.
Trong ba trăm sáu mươi nghề, mỗi nghề đều có thể xuất chúng, thừa nhận mình không có tài năng trong lĩnh vực này cũng không khó như tưởng tượng.
Tiết Ninh đứng trước mặt Tần Giang Nguyệt lần nữa, tay siết chặt cuốn tâm pháp, nói một cách trầm thấp: “Ta không hiểu, từ chữ đầu tiên đã không hiểu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Giang Nguyệt trả lời không liên quan: “Sao lại trở về, Bạch Tiêu không dạy được ngươi sao?”
“…” Rõ ràng hắn đã nghe thấy mọi thứ, tại sao lại cứ phải hỏi ra thế chứ?
Tiết Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, Tần Giang Nguyệt đã quay mặt đi, thay đổi giọng nói: “Ngươi không hiểu là chuyện bình thường, Bạch Tiêu cũng không hiểu mà. Trước khi chuyển đổi tu luyện, tu vi của đệ ấy còn cao hơn ngươi, nhưng tâm pháp này vẫn không thể dễ dàng hiểu được.”
Dù sao đó cũng là tâm pháp của Mộ Không Du, nếu ai cũng có thể hiểu thì sao đạo quân còn giữ uy danh được.
Tiết Ninh có cảm giác Tần Giang Nguyệt muốn ngầm nói rằng… hắn có thể hiểu, vậy nên Bạch Tiêu và hầu hết mọi người đều không bằng hắn.
Mà nàng, người trước đây đã bỏ hắn để chọn Tần Bạch Tiêu thật sự là không có mắt nhìn.
Tiết Ninh mím môi, nhìn hắn một cách kỳ lạ.
Tần Giang Nguyệt không nói thêm, lấy cuốn tâm pháp trong tay nàng, giọng hơi khàn khàn: “Ngồi xuống đi, tranh thủ hôm nay tinh thần ta tốt hơn một chút, từ chữ đầu tiên bắt đầu dạy cho ngươi.”