Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 63

Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:36:40
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đôi mắt nàng bỗng sáng lên một chút: “Tần Bạch Tiêu nói rằng gốc mộc linh rất phù hợp để làm y tu, mặc dù mục tiêu của ta là pháp sư chiến đấu, nhưng ta cũng có thể học một chút y đạo, để ta thử giúp ngươi chữa trị xem sao?”

Tần Giang Nguyệt dừng lại một chút rồi nói: “Không cần đâu, ta thực sự không sao cả.”

“Ngươi đã chảy rất nhiều máu, còn ra mồ hôi nữa, chắc chắn rất khó chịu.”

***

Sau sự cố kia, rất nhiều người đã quan tâm đến hắn.

Hầu hết chỉ là ánh mắt, lời nói cũng có nhưng không ai trực tiếp và mộc mạc như thế.

Chắc chắn rất khó chịu...

Phải... cơ thể đang rất khó chịu, nhưng nhìn thấy nàng lo lắng như vậy, cố gắng giúp hắn cầm m.á.u và chữa trị, trong lòng hắn lại không hề thấy khó chịu.

Tần Giang Nguyệt không thể diễn tả cảm giác trong lòng mình, nhưng chính cảm giác đó đã khiến hắn lần đầu tiên trong đời chọn cách cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

Dù biết rằng cách chữa trị bằng y đạo chỉ khiến vết thương của mình nặng hơn, không mang lại hiệu quả gì, thậm chí không bằng cứ để mặc mình như thế, hắn vẫn đồng ý với Tiết Ninh.

“Ngươi thử xem.”

Cơ thể hắn đã như vậy, nếu nàng muốn học thêm y đạo, lấy hắn làm mô hình luyện tập cũng được.

Tần Giang Nguyệt mở rộng vòng tay, giao phó cơ thể yếu ớt của mình cho nàng, tỉ mỉ giảng giải những điều cần biết về y đạo: “Ngươi hãy coi ta như một loại linh thực, vết thương chính là rễ non hoặc phần hư hỏng của linh thực, dùng linh lực như cách khiến hạt giống nảy mầm.”

Tiết Ninh ghi nhớ kỹ lưỡng, không dám đụng chạm đến vết thương do Ma Thần để lại mà bắt đầu xử lý vết cắn trên xương quai xanh do chính nàng để lại.

Thật khó giải thích, đã mấy ngày rồi mà dấu răng vẫn còn rõ ràng?

Nàng có chút xấu hổ.

Tiết Ninh liếc nhìn Tần Giang Nguyệt, hắn chỉ yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh như thường, không khác gì ngày thường, càng thể hiện sự bình thường càng như là sự tin tưởng dành cho nàng.

Trong lòng Tiết Ninh quyết tâm phải làm lành vết thương cho hắn, dù không thể làm lành hoàn toàn thì ít nhất cũng phải cầm máu.

Nàng theo như lời hắn dạy, từng chút một tập trung mộc linh vào vết thương của hắn.

Thân thể Tần Giang Nguyệt đột nhiên run lên, cổ họng ngậm đầy vị tanh ngọt, suýt nữa nôn ra máu.

Tiết Ninh nhìn hắn một cái, có chút không chắc chắn có nên tiếp tục hay không, Tần Giang Nguyệt chịu đựng một lúc, khi mở miệng nói ra còn mang theo vị máu.

“Rất tốt, chính là như thế, hãy thử dùng linh lực từ vết thương như vẽ vòng tròn, từ từ lấp đầy, giống như dùng linh lực dệt lưới, bao bọc vết thương lại.”

Tiết Ninh cũng hơi ra mồ hôi, nàng gật đầu, lại bắt đầu niệm chú theo như lời hắn nói.

Tần Giang Nguyệt cảm nhận xương quai xanh đau nhức dữ dội, m.á.u sắp trào ra nhiều hơn, để Tiết Ninh không lo lắng, hắn âm thầm bấm vài cái vào huyệt đạo, m.á.u nhanh chóng ngược dòng đổ về tứ chi, nhưng vậy cũng l.à.m t.ì.n.h trạng của hắn nặng hơn là m.á.u chảy ra ngoài.

Tiết Ninh không biết chuyện bên trong, cứ ngỡ mình đã thành công.

“Tần Giang Nguyệt, m.á.u đã cầm lại rồi!” Nàng dừng lại, nhìn vào đôi tay của mình: “Thật là thần kỳ.”

... Quả thật rất thần kỳ.

Nàng làm đúng mọi thứ, nếu là một bệnh nhân bình thường, người đó chắc chắn sẽ khỏi.

Chỉ là cơ thể của hắn có vấn đề, đừng để nàng nghi ngờ bản thân mình mới tốt.

“Phải.” Tần Giang Nguyệt từ từ đáp lại một tiếng, lợi dụng lúc nàng không chú ý để lau đi vết m.á.u ở khóe miệng: “Ngươi rất phù hợp với con đường này, còn hợp hơn tu luyện kiếm đạo nhiều. Thêm chút thời gian nữa, ngươi sẽ trở nên rất mạnh, không cần phải sợ hãi hay dựa dẫm vào ai nữa.”

Tiết Ninh lấy lại tinh thần, lời nói đùa của hắn vô tình trúng phóc vào điều ước muốn lớn nhất của nàng.

Nàng có chút xúc động và hào hứng, l.i.ế.m liếm môi hỏi lại với vẻ không chắc chắn: “Thật vậy sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-63.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Giang Nguyệt bình tĩnh, nói với vẻ đầy thuyết phục: “Thật, ngươi không tin ta sao?”

Tất nhiên là nàng tin rồi!

Tiết Ninh hoàn toàn vui vẻ, những ưu phiền trước đây bỗng chốc tan biến.

Nếu không phải trời đã tối, họ không về thì có lẽ Tần Bạch Tiêu sẽ tìm đến, nàng thực sự muốn ở lại đây tiếp tục tu luyện!

“Chúng ta về thôi, tối nay ta rất vui, muốn ăn gì cứ nói!”

Tần Giang Nguyệt đứng dậy, nhìn thấy nàng vui vẻ, trong lòng hắn cũng như sinh ra được niềm vui, dường như ngay cả những đau đớn trên cơ thể cũng vì trăng đẹp gió nhẹ mà dịu đi.

“Uống canh đi.” Hắn nói: “Canh lần trước rất ngon.”

Hắn thực sự không có sức nhai, chỉ có thể uống canh.

Tiết Ninh đồng ý ngay, hứa hẹn sẽ nấu cho hắn bát canh còn ngon hơn lần trước.

Mỗi bước đi đều đau đớn, nhưng hắn lại cảm thấy “vui vẻ”.

Cảm xúc này chắc hẳn là niềm vui.

Nhìn nàng đi lùi dưới ánh trăng, đối mặt với hắn nói về những hiểu biết của mình trong ngày hôm nay, hắn nhận ra thực ra sống cũng rất tốt.

Thật đáng tiếc, hắn sắp phải c.h.ế.t rồi.

Đêm nay nàng nói hắn là người “tốt” lần thứ ba.

Nếu hắn thực sự là người tốt, hắn nên giữ khoảng cách với nàng, lạnh lùng với nàng, công việc là công việc, giống như khi Ôn Nhan vừa đi không lâu.

Dù có giúp đỡ cũng không nên nở nụ cười.

Trái tim hắn đã dâng trào như vậy, hắn nên tránh mọi khả năng có thể dẫn đến sự gắn kết tình cảm, để không làm khó hai người trong tương lai.

Nhưng đôi khi, giống như bây giờ, hắn thực sự không muốn làm người tốt.

Làm người tốt quá mệt mỏi.

Vào tối hôm đó Tiết Ninh đã nấu một bữa tối thịnh soạn.

Mùi thơm lan tỏa khắp sau núi, ngay cả Tần Bạch Tiêu dù đã sớm tích cốc cũng không khỏi nhớ lại cảm giác khi thưởng thức món ăn.

Hành động c.h.é.m đao của hắn ta chậm lại, dừng giữa không trung, ngước nhìn Tiết Ninh đang bận rộn dưới ánh trăng.

Nàng buộc tóc hai bên, trên đỉnh đầu còn buộc một dải lụa màu bạc, mặc một pháp y giao lĩnh màu xanh nước, tay áo rộng được thắt chặt bằng dải lụa cùng màu ở cổ tay, treo lơ lửng như chiếc nơ hình bướm, trông khác hẳn với trước kia.

Hắn ta hạ kiếm xuống đất, dừng lại bên ngoài cửa, ngập ngừng nói với Tiết Ninh đang đi vào đi ra: “Ngươi thật sự còn biết những điều này sao?”

Đây không phải là lần đầu tiên hắn ta muốn hỏi câu này, cuối cùng tối nay đã hỏi ra.

Trước kia hắn ta đã từng thấy Ôn Nhan vào bếp, không một động tác nào là không yêu kiều động lòng người, món ăn nàng làm ra cũng rất tinh xảo, hoàn toàn khác với Tiết Ninh.

Món ăn của Tiết Ninh về mặt hình thức không có gì đặc biệt, các món đều là những món ăn gia đình bình thường, là loại món ăn mà khi đi luyện tập ở phàm trần có thể thấy được.

Nhưng mùi vị thì lại đặc biệt thơm, thơm hơn bất kỳ tửu lâu nào.

Tiết Ninh bị Tần Bạch Tiêu hỏi đến ngừng lại một chút rồi nhanh chóng trả lời một cách tự nhiên: “Tu vi của ta thấp, mặc dù đã đạt tới cấp độ Trúc Cơ nhưng đôi khi vẫn cảm thấy đói, không ai ở Độc Nguyệt Phong có thể chuẩn bị bữa ăn cho ta, vậy thì chỉ có tự mình làm thôi.”

Là hôn thê của chân quân Triều Ngưng, lại là cô nhi do Tiết trưởng lão để lại, Vô Tranh Tiên Phủ tự nhiên không để nàng thiếu thốn.

Nếu nàng có nhu cầu, bên trên cũng sẽ sắp xếp người chuẩn bị bữa ăn cho nàng, như trước kia khi Tiết Tông còn sống đã từng mời người đặc biệt nấu cơm cho nguyên chủ.

Nhưng nguyên chủ lại cứng đầu, thấy người khác lần lượt đều tích cốc khi đến Trúc Cơ, nàng nhất định không chịu ăn khiến cho cha mình phải đuổi hết những người đó đi, sau đó muốn tìm người thì cũng không thể mở miệng hỏi nữa.

Loading...