Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:36:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Bạch Tiêu im lặng, ánh mắt nhìn nàng trở nên hơi kỳ lạ.
Tiết Ninh không có thời gian để quan tâm đến những gì hắn ta đang nghĩ, nàng còn phải nấu một món canh cuối cùng, là điểm nhấn của bữa tối hôm nay.
“Cơm nước xong rồi!”
Nàng bưng canh vào nhà, đặt bên cạnh Tần Giang Nguyệt, véo tai để giảm bớt hơi nóng ở đầu ngón tay: “Tối nay ta nấu cho ngươi món canh ngọt, mau thử xem có hợp khẩu vị không.”
Những món canh trước đây đều là canh mặn, hắn chưa từng thử canh ngọt.
Tiết Ninh đá một cái vào chiếc ghế bên cạnh, Tiểu Quy muốn ăn lén lập tức thu tay lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Nàng nhìn Tần Giang Nguyệt, ánh mắt trông chờ của nàng bao phủ lấy Tần Giang Nguyệt, dù vết thương nội tạng rất trầm trọng, cần phải nằm giường nghỉ ngơi nhưng hắn vẫn cố gắng cầm lấy chén canh.
Chiếc thìa màu ngà trắng này được lấy từ Độc Nguyệt Phong, nghe Tiểu Quy nói là làm từ ngọc Tây Sơn, có tác dụng tụ linh, dùng để uống canh có vẻ hơi lãng phí, nhưng rất hợp với bàn tay của Tần Giang Nguyệt.
Bàn tay của hắn hôm nay phá lệ bình thường, không còn nhợt nhạt như trước, có một chút màu m.á.u tự nhiên.
Tiết Ninh thấy hắn uống một ngụm canh, mong đợi hỏi: “Thế nào?”
Đôi môi Tần Giang Nguyệt được canh ngọt làm ẩm cũng trở nên hồng hào.
Hắn mím môi, Tiết Ninh nhìn chằm chằm vào hắn, thấy được cái lưỡi lướt qua trong phút chốc.
Đầu óc nàng đùng một tiếng, đột nhiên quay lưng đi.
“Canh rất ngon.” Lúc này Tần Giang Nguyệt mới hỏi: “Ngươi sao vậy? Phía sau có gì sao?”
Phía sau không có gì cả, nhưng nàng không thể nhìn hắn uống canh nữa.
Có cần thiết phải l.i.ế.m môi khi uống canh không!?
Hắn có biết điều này đối với một nữ nhân trưởng thành đầy sức sống là một sự cám dỗ lớn đến nhường nào không?!!!
Tiết Ninh vội vàng nói: “Ngon thì ngươi cứ uống thêm đi, hôm nay ta nấu nhiều lắm.”
Nàng cũng múc cho mình một chén, nhưng bây giờ không dám ngồi xuống để uống.
Tần Giang Nguyệt đột nhiên nói: “Gọi Bạch Tiêu vào đây đi.”
Tiết Ninh sững sờ một chút, cuối cùng quay đầu lại: “Tại sao lại để hắn vào đây?”
“Hắn đã không động đậy một lúc rồi, có lẽ cũng muốn dùng bữa tối, chúng ta ăn không hết đâu, mời hắn vào ăn cùng đi.”
... Việc ăn không hết này Tiết Ninh không phủ nhận, nhưng ăn cùng với nam chính, nàng cảm thấy hơi khó chịu.
Tuy nhiên, tối nay nàng có tâm muốn mời khách và chủ cùng vui vẻ, cố gắng chiêu đãi Tần Giang Nguyệt thật tốt, mặc dù không hề mong muốn nhưng nàng vẫn ra ngoài gọi Tần Bạch Tiêu vào.
Tần Bạch Tiêu đã sớm nghe thấy lời huynh trường, sờ mũi một cái, có chút xấu hổ.
“Không phải ta muốn ăn, chỉ là...”
Hắn ta muốn giải thích nhưng không biết giải thích từ đâu, cuối cùng chỉ phải đen mặt đi theo vào trong dưới ánh mắt chế nhạo của Tiết Ninh.
Hắn ta thu kiếm trở về linh phủ, theo chỉ dẫn của Tần Giang Nguyệt ngồi đối diện với hắn, ngay cạnh hắn chính là Tiết Ninh.
Dĩ nhiên, ngay bên cạnh Tiết Ninh lại là huynh trưởng của hắn.
Trong căn phòng chật hẹp, ngồi hai người đã thấy bí bách huống chi là ba người.
Trong ba người này, có lẽ chỉ có Tần Giang Nguyệt trông có vẻ thoải mái tự nhiên.
-Chỉ có vẻ thôi.
“Dùng bữa đi.”
Hắn mở miệng, cúi đầu tiếp tục uống canh, Tần Bạch Tiêu nhìn hắn rồi lại nhìn Tiết Ninh, Tiết Ninh lườm Tần Bạch Tiêu một cái, quyết định làm như hắn ta không tồn tại, tự mình ăn uống uống canh.
Hôm nay tiêu hao quá nhiều linh lực, nàng đã đói từ lâu, cần gấp rút bổ sung năng lượng.
Tần Bạch Tiêu cảm thấy bối rối một lúc, cuối cùng vụng về nhấc chén đũa lên, vừa lén lút nhìn Tiết Ninh ăn gì thì mình cũng ăn theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-64.html.]
Tần Giang Nguyệt im lặng quan sát mọi chuyện.
Hắn như một người lớn trong gia đình nhìn những người trẻ trong bữa cơm tranh đấu với nhau bằng ánh mắt.
Hai người kia tưởng chừng như đối đầu, nhưng trong sự tranh đấu ấy lại có cảm giác như không ai có thể xen vào giữa họ.
Tần Giang Nguyệt thu hồi ánh mắt, tiếp tục uống canh, hắn uống rất thanh lịch, chiếc thìa không bao giờ chạm vào chén canh, không hề phát ra tiếng động, phép tắc bàn ăn đạt cấp độ cao nhất.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Bạch Tiêu thì không thể như vậy, đã quá lâu không ăn thực phẩm phàm trần, cầm đũa còn không vững, thỉnh thoảng phát ra tiếng va chạm, thức ăn còn rơi xuống bàn.
Trong giây lát ấy, Tần Bạch Tiêu cảm thấy ngạt thở.
Khi thấy ánh mắt khinh bỉ chế nhạo của Tiết Ninh, hắn ta càng thêm ngạt thở.
“Ta không cố ý.”
Hắn ta cứng rắn nói xong, niệm chú thu dọn sạch sẽ bàn ăn.
Tiết Ninh hừ một tiếng, gắp thức ăn cho Tiểu Quy và Tần Giang Nguyệt, lại gắp món mà Tần Bạch Tiêu ăn nhiều nhất, rất nhanh đã xử lý xong món đó.
Tần Bạch Tiêu: “…” Bất đắc dĩ đổi hướng đũa.
Thật ra trước khi vào đây, hắn ta chỉ định nhìn một chút, ăn uống đại khái mà thôi.
Dù đã tích cốc nhiều năm, hắn ta cũng không có ham muốn gì với ngũ cốc, chỉ hơi tò mò một chút thôi.
Khi thật sự bắt đầu ăn, trước không hiểu vì sao sư huynh không ăn cơm Ôn sư tỷ nấu lại sẵn lòng chấp nhận tay nghề của Tiết Ninh, bây giờ có vẻ như đã hiểu một chút.
Trong bàn ăn đầy ắp này, không chỉ là hương vị được điều chỉnh tỉ mỉ, mà là một loại cảm giác.
Thức ăn chắc chắn là ngon, nhưng cảm giác được ngồi cùng huynh trưởng sau bao lâu, chia sẻ bữa ăn dưới ánh trăng là điều chưa từng có và sau này cũng không còn nữa.
“Ta ăn no rồi, các ngươi cứ tiếp tục, bàn ăn ta sẽ quay lại dọn sau.”
Tiết Ninh cảm thấy không khí ở bàn ăn thật sự quá ngượng ngùng, vội vàng ăn no rồi cùng Tiểu Quy chuồn lẹ.
Tiểu Quy vẫn còn nhai, rất không muốn rời đi, lắp bắp không nói thành lời, bị Tiết Ninh dùng một cái tát chế phục.
Tần Bạch Tiêu nhìn cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại, ban đầu nghĩ rằng khi nàng đi rồi, hắn ta sẽ thấy thoải mái hơn, nhưng bất chợt nhận ra, có lẽ một chút chật chội trong căn phòng cũng tốt.
“Bạch Tiêu.”
Bỗng nhiên bị gọi tên, Tần Bạch Tiêu giật mình nhìn qua: “Huynh trưởng.”
“Kiếm pháp của ngươi đã nắm được khá là chắc chắn, hai ngày nữa ta sẽ trực tiếp chỉ điểm cho ngươi, sau đó ngươi có thể đi rồi.”
Trái tim của Tần Bạch Tiêu chùng xuống, một lúc lâu không nói được gì.
“Sau khi ta chết, Ôn Nhan cũng sẽ từ bỏ ta, ngươi thích nàng thì hãy đối xử tốt với nàng, theo thời gian, có lẽ sẽ như ý ngươi muốn.”
Nhắc đến điều này khiến vẻ mặt Tần Bạch Tiêu càng trở nên khó coi, hắn ta cố gắng nói gì đó nhưng Tần Giang Nguyệt chưa nói xong.
“Tiết Ninh… Nàng ấy khác với Ôn Nhan.”
Tần Bạch Tiêu sững sờ.
Tần Giang Nguyệt đặt thìa canh xuống, toàn thân tràn ngập sự tĩnh lặng cô độc, khí chất trầm tĩnh hoàn toàn khác biệt so với sự thay đổi không ngừng của mình.
“Nàng ấy từng thích ngươi.”
Nghe vậy, Tần Bạch Tiêu đột ngột đứng dậy.
“Huynh trưởng…” Hắn ta muốn giải thích điều gì đó, nhưng Tần Giang Nguyệt giơ tay cắt ngang.
“Nghe ta nói hết đã.”
Tần Giang Nguyệt kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần, không còn nhiều sức để nói, không thể chịu đựng được việc bị ngắt lời lần nữa.
Tần Bạch Tiêu nhận ra điều gì đó không ổn, bình tĩnh lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quả đấm, cẩn thận lắng nghe.
“Từ trước tới nay, ta và nàng không bao giờ là ngươi tình ta nguyện, lưỡng tình tương duyệt. Ngày chúng ta định ra hôn ước, ta đã biết rằng một ngày nào đó hôn ước này sẽ bị hủy bỏ, giờ ta đã là dáng vẻ này rồi, ngày còn sống không còn nhiều, cũng sẽ không trì hoãn nàng quá lâu. Dù nàng không đề cập, vào thời điểm thích hợp, ta cũng sẽ chủ động giải trừ hôn ước với nàng.”
Tần Giang Nguyệt dừng lại một chút, điều chỉnh hơi thở, kìm nén cơn đau trong ngực: “Bạch Tiêu, ta muốn ngươi hứa với ta, sau khi ta chết, giúp nàng an toàn rời khỏi Vô Tranh Tiên Phủ.”