Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:36:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5pucxrInI7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Giang Nguyệt chú ý thấy có một chút thay đổi tinh tế trên cơ thể Tiết Ninh.
Dường như mái tóc ngắn lại một chút, cả kiểu tóc cũng hơi lỏng lẻo. Tuy nhiên ngoài ra không có thay đổi lớn nào khác.
Tiết Ninh hoàn toàn không nhận ra, thấy ánh mắt của Tần Giang Nguyệt sâu thẳm và lạnh lùng, nàng không khỏi rùng mình.
“Tiếp theo phải làm gì nữa?” Nàng phá vỡ sự im lặng đè nén.
Tần Giang Nguyệt nói: “Đọc theo ta.”
Hắn bắt đầu đọc một chuỗi chú ngữ dài và phức tạp, Tiết Ninh theo sau đọc những từ ngữ khó hiểu, nàng không biết đó là pháp chú gì.
Không biết cũng tốt.
Nếu biết, nàng sẽ hiểu hắn đã phát hiện ra điều gì, những điều đó là sự trao đổi giữa họ, hai bên tự nguyện, không cần người khác biết.
Pháp chú này là để tái lập khế ước với Tiểu Quy, sau khi đọc xong từ cuối cùng, dấu ấn vàng hình chữ vạn in lên mai rùa, vết thương do kiếm Diệt Ma gây ra trên đó biến mất, vết thương nhỏ trên lòng bàn tay Tiết Ninh cũng lành lại.
Tần Giang Nguyệt lấy khăn tay ra, giọng khàn khàn nói: “Được rồi, không sao nữa rồi.”
Lẽ ra Tiết Ninh nên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi thấy hắn cẩn thận lau sạch lòng bàn tay của mình, trái tim nàng đập loạn.
“Huynh trưởng!”
Giọng Tần Bạch Tiêu vang lên từ bên ngoài cửa, Tiết Ninh nhận ra hắn ta vừa đi đâu mới trở về, cũng không biết hắn ta vừa đi làm gì.
Tần Giang Nguyệt buông tay, cất chiếc khăn tay đã dính máu, quay người nói: “Vào đi.”
Tần Bạch Tiêu bước vào, tay cầm một chiếc hộp báu lấp lánh ánh sáng.
“Đã lấy được linh thảo rồi.”
Tần Giang Nguyệt hơi gật đầu: “Giao cho Tiết Ninh.”
Tần Bạch Tiêu không nghi ngờ gì, bước tới trao cho Tiết Ninh cái hộp báu.
Tiết Ninh ngẩn ngơ một chút, hỏi hắn: “Đây là cái gì vậy?”
Không phải đã nói là đã không sao rồi sao?
Nhìn thấy những linh thảo trong hộp báu này thì biết ngay là giá trị không hề nhỏ, dùng để làm gì nhỉ?
Tần Giang Nguyệt ngồi bên mép giường, nhắm mắt lại nói: “Nhờ ngươi giúp ta sắc thuốc.”
Tiết Ninh và Tần Bạch Tiêu đều sững sờ.
“Ra ngoài hết đi.” Hắn nằm lên giường, rèm che nhanh chóng buông xuống, che kín bóng dáng của hắn.
Sau khi xác nhận Tiết Ninh không thể thấy, Tần Giang Nguyệt bỗng nhiên co rúm người lại.
Hắn nhịn cơn ho, lồng n.g.ự.c nhanh chóng thở gấp, m.á.u bẩn theo khóe miệng chảy xuống, nhanh chóng làm đỏ chiếc chăn.
Nỗi đau bất tận lan tỏa từ trong lòng ngực, cái c.h.ế.t giam cầm lấy hắn, hắn không thể động đậy, thậm chí không có sức để vùng vẫy, chỉ có thể nhịn đau đớn xuyên thấu tâm can.
Linh hải vỡ vụn càng thêm trầm trọng, linh mạch run rẩy sụp đổ, lúc này người khác có thể hét lên, có thể khóc lóc, có thể làm bất cứ điều gì họ muốn miễn là có thể xả stress, nhưng Tần Giang Nguyệt không thể.
Hắn không thể phát ra một tiếng động nào, bởi vì Tiết Ninh sẽ nghe thấy.
Hắn nhịn đau đến mức môi tái nhợt gần như trong suốt, đôi mắt đau đến mức không thể nhìn thấy bất kỳ hình ảnh nào, xung quanh tối đen như mực, cô đơn và yên tĩnh như tương lai của hắn, trong bóng tối vô biên không thể tìm thấy lối ra.
Cách một tấm màn, trái tim Tiết Ninh thắt lại đau đớn.
Nàng cầm cái hộp báu, nhận ra mình đã gây ra biết bao nhiêu rắc rối cho Tần Giang Nguyệt.
Tần Bạch Tiêu cũng rất lo lắng: “Không đúng... huynh trưởng không thể dùng thuốc.”
Tiết Ninh nhìn lại: “Ngươi nói gì?”
“Phương pháp y đạo dùng để chữa thương cho huynh trưởng, tất cả đều chỉ làm cho vết thương của huynh trưởng nặng thêm, dùng thuốc cũng vậy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiết Ninh ngạc nhiên nhìn hắn ta lao tới rèm che, muốn kéo nó ra nhưng kiếm Diệt Ma bỗng nhiên xuất hiện chặn giữa rèm che và hắn ta, không cho hắn ta tiến lại gần.
“Huynh trưởng...”
“Ra ngoài.”
Tiếng nói phía sau là của Tần Giang Nguyệt, chỉ nghe giọng nói, ngoài sự áp chế và khàn đặc, không thể nghe ra điều gì khác.
Dường như hắn chỉ mệt mỏi, sắp ngủ mất thôi.
Cả người Tiết Ninh run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-67.html.]
Nàng nghĩ tới việc mình chữa trị xương đòn cho hắn.
Nghĩ đến lúc đó hắn còn chỉ bảo nàng từng bước.
Nàng tự cho rằng đã cầm m.á.u cho hắn, nhưng thực tế lại làm vết thương của hắn nặng hơn.
Nàng ở bên cạnh hắn tu luyện, có mộc linh có khả năng chữa lành bao quanh hắn, có phải hắn cảm thấy khó chịu vì vết thương lại rách ra không?
Tại sao hắn không nói?
Sao hắn có thể không nói gì cả?
Nếu không thể dùng thì cần những linh thảo này làm gì?
Có phải là vì để cho nàng có việc làm, trông có vẻ như đã giúp hắn, để lòng nàng yên ổn hơn không?
Ý kiếm của kiếm Diệt Ma lạnh lẽo xâm nhập vào tứ chi khiến người ta lạnh ngắt, gần như không thể đứng vững.
Tần Bạch Tiêu cũng khó chịu, hiểu được quyết tâm của huynh trưởng bèn cắn răng rời đi.
Lúc hắn ta đi còn kéo theo Tiết Ninh, hắn ta còn không chịu nổi huống chi là Tiết Ninh.
Tiết Ninh không muốn đi, Tần Bạch Tiêu cố gắng vài lần, cuối cùng đành bất đắc dĩ bế nàng ra ngoài.
“Ngươi buông ra!”
Tần Bạch Tiêu nhẫn nại với sự kháng cự của nàng: “Huynh trưởng cần nghỉ ngơi, bây giờ hắn không muốn gặp chúng ta.”
Tiết Ninh cúi đầu, ngừng kháng cự, theo hắn ta ra khỏi cửa phòng.
Ngoài cửa phòng, trên mép vách đá, bầu trời cao rộng, biển lớn mênh mông, mây trắng bay lượn.
Mọi thứ đều tràn ngập hy vọng.
Nhưng đó chỉ là với nàng và Tần Bạch Tiêu.
Tiết Ninh nắm chặt cái hộp báu trong tay, chậm rãi mở lời: “Khi nào có thể vào thăm hắn?”
Tần Bạch Tiêu dừng lại một chút: “Không biết.”
Câu trả lời như dự đoán.
Tiết Ninh đứng trên bờ vực, nhìn mây cuộn trào, không nói thêm gì nữa.
Tần Bạch Tiêu muốn nói điều gì đó để nàng không lặng im như vậy, trước đây thấy nàng làm bừa thấy phiền, giờ lại hy vọng nàng phiền một chút.
Hắn ta mở miệng vài lần, nhưng thực sự không biết nên nói gì.
Cảm xúc của chính hắn ta có tốt hơn bao nhiêu đâu?
Hai người cứ thế đứng yên, không ai nói gì nhưng lại khá hòa hợp.
Cho đến nửa đêm, cửa phòng mở ra, hai người mới lại có động tác.
Tần Giang Nguyệt thay đổi trang phục, hắc y kim quan, dung mạo tuyệt trần.
Hắn ôm Tiểu Quy trong lòng, ánh mắt hướng về phía họ đầy trong sáng, không bị bất kỳ sự ô uế thế tục nào làm phiền.
“Các ngươi đứng đó làm gì?” Hắn nhíu mày, có vẻ không hài lòng: “Không tu luyện nữa sao?”
Trong lòng Tần Bạch Tiêu căng thẳng, vừa định trả lời, người bên cạnh như viên đạn b.ắ.n về phía huynh trưởng.
Tiết Ninh vẫn còn chút lý trí, không thực sự dùng hết sức lực để lao vào Tần Giang Nguyệt.
Trước khi sắp chạm vào người hắn, nàng gấp gáp dừng lại, tóc rối bời, ánh mắt lơ đãng, tay từ từ nâng lên, e dè và kiềm chế nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của hắn.
Tần Giang Nguyệt dừng lại, cúi đầu nhìn nàng ngước mắt lên, dưới ánh trăng, đôi mắt nàng sáng lạ thường, là đôi mắt đẹp nhất mà hắn từng thấy.
“…Ngươi không sao chứ?” Nàng hỏi thật khẽ.
Nhìn phản ứng của nàng, nàng cũng không cầm linh thảo đi sắc thuốc, hắn biết là trong lúc hắn không có mặt, Tần Bạch Tiêu đã nói cho nàng biết về vấn đề sức khỏe của mình.
Thật ra hắn rất muốn trả lời nàng một cách tử tế.
Nhưng hắn lại không muốn thấy nàng như vậy.
Nàng vẫn nên giữ thái độ việc công xử theo phép công như trước thì tốt hơn.
Cảm giác chìm đắm hắn đã từng trải qua, không cần thêm một người nữa.
Nhưng cũng không cần hắn phải quá lo lắng.
Tiết Ninh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.
“Ngươi khỏe là tốt rồi.” Nàng đưa cái hộp báu trở lại: “Vì không thể dùng thuốc, ta sẽ chuẩn bị thêm vài món ngon cho ngươi, sau này cũng không tự tiện chữa thương cho ngươi nữa. Lần sau ngươi nhất định phải nói cho ta, đừng để ta làm bừa, ngươi cũng biết tính ta mà, y đạo nói chung không nằm trong khả năng tự vệ mà ngươi hứa hẹn với ta, ngươi chỉ cần dạy ta về pháp tu là được, thực sự không cần phải nhẫn nhịn ta nhiều như vậy, bây giờ điều này thật sự hơi quá đáng.”