Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 68
Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:36:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Ninh cứ nói mãi, coi như tất cả những điều này là hắn muốn nàng sớm tu luyện tốt, có khả năng tự vệ để sớm rời đi.
... Điều này cũng tốt.
Dù sao lần trước hắn cũng coi lòng tốt của nàng như mục đích của tất cả.
Lần này nếu nàng nghĩ rằng hắn muốn nàng sớm đi cũng là điều đương nhiên.
Tần Giang Nguyệt muốn đáp lại, nhưng dù sao cũng không thể phát ra tiếng nào.
Tiết Ninh nhét cái hộp báu vào lòng hắn, ôm Tiểu Quy trở về, ném lại một câu “Ta đi tu luyện” rồi chạy đi.
Gió nhẹ thổi qua, chỉ còn lại hai huynh đệ ở đây.
Tiết Ninh chạy đi một quãng xa mới thở hổn hển dừng lại.
Nàng ôm chặt Tiểu Quy, tự nhủ chỉ có thể là như vậy, chắc chắn hắn chỉ vì muốn trước khi c.h.ế.t sớm hoàn thành lời hứa để nàng sớm rời đi mới nhẫn nhục nhường nhịn cố gắng hết sức.
Chắc chắn là như vậy, và cũng phải là như vậy.
Hắn sắp c.h.ế.t rồi.
Tu sĩ có tuổi thọ dài, hắn sắp c.h.ế.t rồi, còn nàng lại muốn sống rất lâu, rất lâu.
Sau núi không phải là nơi thích hợp để tu luyện, Tiết Ninh đã mở tuệ căn, tiến bộ rất nhanh, dù là ở sau núi nàng cũng nỗ lực hết mình, cũng có thể mỗi ngày ổn định luyện công vài chu thiên.
Đến đêm thậm chí nàng còn có thể thành công nhập định, đôi khi nhập định có thể kéo dài đến tối hôm sau mới tỉnh dậy.
Tỉnh dậy thì bụng đặc biệt đói, rất muốn ăn thứ gì đó.
Nhìn nàng xoa bụng chuẩn bị nấu cơm, Tần Bạch Tiêu thu kiếm nói: “Ngươi vẫn nên ăn ít ngũ cốc hỗn tạp, có ích cho việc thanh lọc thể chất và tu luyện.”
Tiết Ninh không nói gì, tâm trí đều đặt trên bếp lửa, từ ngày đó Tiểu Quy đã tốt hơn nhiều, nghe theo lệnh của Tiết Ninh đi đến tường trong nhà vẽ chữ “chính”, sau khi trở về bèn liếc mắt nhìn Tần Bạch Tiêu, đôi mắt đậu xanh viết rõ hai chữ “nhiều chuyện”.
Tần Bạch Tiêu ngậm ngùi quyết định không nói gì nữa.
Lúc này Tiết Ninh mới hỏi Tiểu Quy: “Thế nào rồi? Bao nhiêu chữ “chính” rồi?”
Tiểu Quy lập tức đáp: “Bốn cái rồi, A Ninh!”
Bốn cái, những ngày này trôi qua thật nhanh, không hay biết gì đã ở sau núi nửa tháng rồi.
Theo tiến độ của nguyên tác, Ma Thần sắp đến rồi, trong nguyên tác Ôn Nhan c.h.ế.t để ngăn cản, truyền tin cho hai vị đạo quân của Tiên phủ, hợp sức cản lại Ma Thần.
Dĩ nhiên, họ không thể đánh bại Ma Thần, nếu có thể thắng được, hôm nay thiên hạ này đã là của họ rồi, khi Tần Giang Nguyệt còn khỏe mạnh cũng không cần bận rộn như vậy.
Chỉ là Ma Thần thấy vài con côn trùng cố gắng chống cự thật sự thú vị, đạt được mục đích rồi thì rời đi mà thôi.
Bây giờ nữ chính không ở đây, Tần Bạch Tiêu vốn dĩ phải đi sau ba ngày, nhưng không biết hắn ta đã nói gì với Tần Giang Nguyệt, đã ở lại thêm vài ngày, ngày mai cũng phải đi rồi.
Tiết Ninh có chút phiền muộn, suy nghĩ xem nên làm thế nào để đối phó với Ma Thần.
Cũng phải liều mạng truyền tin sao?
Ôn Nhan đã đạt tới Kim Đan, còn nàng những ngày này chỉ tiến thêm một tầng, luyện khí ba tầng, nàng không nghĩ rằng tu vi này có thể phá vỡ phong ấn của Ma Thần, gửi tín hiệu ra ngoài.
Ma thần là chủ nhân của thiên hạ hiện tại, chỉ cần hắn ta muốn, đi đến đâu cũng có thể tránh khỏi sự chú ý của mọi người.
Tiết Ninh nhíu mày, thấy lửa vừa đủ bèn múc canh hôm nay đã nấu xong đặt lên mai của Tiểu Quy.
Tiểu Quy đã quen việc thay Tiết Ninh mang cơm cho Tần Giang Nguyệt, thậm chí còn cho phép Tiết Ninh lắp một giá nhỏ trên mai mình để ngăn không cho chén canh rơi xuống hoặc tràn ra ngoài.
Nếu để nó nói thì nó sẽ nói A Ninh thật là lo lắng quá mức, nó là rùa thần rùa, chuyện nhỏ như vậy sao lại không làm được? Dù chén canh có bay lên cũng không sợ tràn ra ngoài!
Nhưng A Ninh muốn làm thì cứ làm vậy, hiện tại Tiểu Quy toàn chiều theo yêu cầu của nàng, tuyệt đối phục tùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-68.html.]
Nhìn Tiểu Quy rời đi, vào nhà sau đó rất nhanh lại ra, lưng trống không, Tiết Ninh từ từ thở phào.
“Chúng ta đi thôi.”
Nàng bận rộn cả buổi, rõ ràng rất đói, cuối cùng lại chẳng ăn được gì.
Tần Bạch Tiêu nhìn theo bóng lưng của nàng, chần chừ một chút, sau cùng mới nhận ra có lẽ nàng đã nghe lời khuyên của hắn ta.
Gần đây nàng thật sự rất cố gắng, họ cùng nhau tu luyện ở sau núi, hắn ta thường xuyên cũng đưa ra một số lời khuyên.
Nói thật, Tiết Ninh luôn không mấy để ý đến hắn ta, thật là biết giữ thù đến cực điểm, nhưng có vẻ như mỗi lần... thực sự cũng đều tiếp thu một chút lời khuyên có giá trị?
Tần Bạch Tiêu khẽ nhếch mép, nụ cười nhanh chóng biến mất.
Nhìn lên trời, thời gian không còn sớm, Tiết Ninh ra đi lần này e rằng đêm nay không thể trở về, hắn ta sắp phải rời khỏi sau núi, như vậy e là khó có thể giáp mặt từ biệt.
Nghĩ ngợi một chút, hắn ta lấy ra một túi linh thạch từ nhẫn không gian đặt bên bếp lửa, những ngày này ngày nào cũng thấy nàng đốt linh thạch với vẻ mặt xót xa, vậy thì cứ để lại cho nàng ít linh thạch vậy, coi như là lời chia tay.
Dù sao bản thân mình thực sự cũng đã ăn một ít… coi như trả tiền cơm.
Phía sau truyền đến tiếng động nhẹ, Tần Bạch Tiêu quay lại, thấy cửa sổ mở ra, Tần Giang Nguyệt dựa nghiêng trên giường, y phục trắng như tuyết, áo choàng rộng, đội quan ngọc vàng, tuấn mỹ vô song, là vẻ đẹp mà đến nay hắn ta vẫn chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể với tới.
“Huynh trưởng.”
Tần Bạch Tiêu thu lại tay, hành lễ.
Tần Giang Nguyệt cầm cốc trà trong tay, từ từ uống một ngụm.
Những ngày này sức khỏe của hắn càng ngày càng tệ, Tiết Ninh tu luyện lại cần tập trung vào mộc linh, hai người không thể cùng nhau đến hồ Kính.
Hắn đã cho nàng một đặc quyền, hàng ngày nàng cùng Tiểu Quy đi đến đó, nàng rất nỗ lực, không lười biếng, trở về lúc nào cũng có tiến bộ.
Hắn tính toán xem mình còn bao nhiêu thời gian, nghĩ rằng đến ngày mình chết, có lẽ sẽ kịp thấy nàng lên Trúc Cơ.
Nàng đã tìm được con đường thích hợp cho mình, về sau không cần lo lắng về an toàn nữa, có Bạch Tiêu chăm sóc, thực sự có thể yên tâm.
Tần Giang Nguyệt đặt xuống cốc trà bằng ngọc bạch xuống, từ tốn nói: “Trở về đi.”
Tần Bạch Tiêu thực sự không muốn đi.
Hắn ta có thể cảm nhận được rằng lần này huynh trưởng thực sự sẽ rời đi.
Trong thời gian ngắn ngủi này, hắn ta rất muốn ở bên cạnh huynh trưởng giống như khi còn nhỏ huynh trưởng luôn ở bên cạnh hắn ta, dạy dỗ và an ủi hắn ta vậy.
Họ là anh em ruột cùng mẹ, khi huynh trường chào đời, trời đã xuất hiện hiện tượng lạ, mọi người đều nói rằng hắn là kiếm tiên chuyển thế, trụ trì của chùa Vạn Phật cũng nói như vậy, vì vậy huynh trưởng tự nhiên phải được Vô Tranh Tiên Phủ mạnh nhất giới tu tiên đưa đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc đó cha mẹ họ đã không còn nữa, nếu huynh trưởng cũng rời đi, hắn ta một mình sẽ không biết phải làm sao.
Chính là huynh trưởng đã không bao giờ bỏ rơi hắn ta, đưa hắn ta đi cùng, hắn ta mới có cuộc sống ngày hôm nay.
Vì thế dù những năm qua luôn sống dưới ánh hào quang của huynh trưởng, luôn bị người khác lờ đi, Tần Bạch Tiêu cũng không bao giờ oán trách huynh trưởng của mình.
Họ là những người thân thiết nhất.
“Vậy thì ta đi đây.”
Vì là những người thân thiết nhất nên hắn ta sẽ tôn trọng lựa chọn của hắn.
Tần Giang Nguyệt nhìn theo bóng lưng của em trai ra đi, biết rằng đây có lẽ là lần cuối cùng gặp mặt.
Lần cuối cùng ấy.
Những ngày qua luôn tiến về phía trước, có phải cũng là đang đi trên ranh giới sinh tử không? Tần Giang Nguyệt thực sự đã sẵn sàng đối mặt với cái c.h.ế.t bất cứ lúc nào.
Nhưng khi thực sự nhận ra mình sắp chết, bước tới bước đường hôm nay, hắn cũng có chút luyến tiếc.