Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:56:33
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc đó làm sao nghĩ đến bây giờ có thể chuyển nhà,ở trong một căn nhà lớn như vậy cơ chứ.

Trong lòng Thẩm lão gia tử cũng không dễ chịu, “Mấy năm qua đã cực khổ cho bà rồi.”

Chu thị đã sắp quên đi những tháng ngày cực khổ trước kia rồi, “Khổ gì chứ,đi ăn cơm đi.”

Người Thẩm gia nhiều, nên chia thức ăn ra hai bàn giống như nhau, đặt đối diện nhau,cả nhà đã rất lâu không còn phân chia khẩu phần ăn rồi, Thẩm Hi Hòa rót rượu cho huynh trưởng và phụ thân, trên mặt Chu thị nở một nụ cười, “Mau ăn đi.”

Sáu món ăn ngon, sủi cảo da mỏng nhân nhiều, vừa cắn vào vỏ sủi cảo, thì đã thấy thịt viên ở bên trong.

Trên bàn có dấm, Cố Tiêu đổ một ít vào, cô muốn chia sủi cảo ra làm đôi, kết quả là không chia ra được.

Nhìn kỹ vào, thì ra là có tiền đồng ở bên trong.

“Tiểu Tiểu ăn được tiền đồng rồi, vậy thì năm sau chắc chắn sẽ phát đại tài kiếm được thật nhiều tiền!” Trần thị cười nói: “Ta tổng cộng bỏ sáu cái tiền đồng vào bên trong, xem ai có thể ăn trúng.”

Cố Tiêu ăn cái sủi cảo thứ hai, bên trong cũng có một cái tiền đồng, Thẩm Hi Hòa kéo ống tay áo của cô, đem tiền đồng trong sủi cảo cho cô nhìn.

Còn lại ba cái, đại oa ăn trúng một cái, Đại Nha cũng ăn trúng một cái, còn có một cái còn ở trên dĩa.

Mặc dù Chu thị không ăn trúng, nhưng vẫn rất vui vẻ, “Ăn nhiều thức ăn, ăn nhiều thịt, đều ăn nhiều một chút.”

Bữa cơm tất niên này ăn hơn nửa canh giờ, ăn xong thì Trần thị dẫn đầu đi rửa chén đũa.

Sau khi nhàn rỗi, người một nhà liền ngồi quây quần bên chậu than trong nhà chính cắn hạt dưa đón giao thừa.

Sau đêm nay, thì lại thêm một tuổi rồi.

Bình thường Thẩm Hi Hòa ngủ rất muộn, nên ngồi đón giao thừa cũng không cảm thấy buồn ngủ, Chu thị và Thẩm lão gia tử đã có tuổi, vừa ngồi vừa ngủ gà ngủ gật.

Tam nha đã ngủ rồi, Đại Nha nhị nha cũng buồn ngủ, nhưng mà một năm cũng chỉ có một lần, năm nay còn có đậu phộng và hạt dưa để ăn nữa đó.

Bên ngoài pháo nổ đầy trời, thập phần náo nhiệt.

Cố Tiêu vùi mấy củ khoai lang vào trong chậu than, khoai lang đã phơi nắng qua, nướng một lúc đã có thể ngửi được mùi hương ngọt ngào.

Đại nha và nhị nha vây quanh bên cạnh Cố Tiêu, “Tiểu thẩm, mùi thật là ngọt nha!”

Cố Tiêu nói: “Đợi thêm một lát nữa là có thể ăn rồi.”

Cố Tiêu canh đúng thời gian, thấy khoai lang đã nướng chín thì dùng kẹp than gắp ra, vỏ ngoài của khoai lang đã cháy xém, có chỗ còn chảy ra mật đường.

Cố Tiêu vỗ tro ở trên khoai xuống,rồi nói với hai người: “Cẩn thận nóng.”

Đại nha nhị nha cầm khoai nướng, vừa lột vỏ vừa thổi, Trần thị bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải là buổi tối chưa ăn cơm, còn ăn mấy thứ này làm gì.”

“Nữ nhi đều thích ăn đồ ngọt.” Lý thị cười nói.

Dịch giả:

Cố Tiêu chia cho Thẩm Hi Hòa nửa cái khoai lang nướng, ăn một miệng khoai lang nướng ngọt như mật, còn làm tay đen thui.

Cô đi rửa tay, Thẩm Hi Hòa đi theo phía sau.

Một gáo nước nóng, lại cho thêm nước lạnh vào, Cố Tiêu dùng xà bông thơm rửa tay sạch sẽ, bên ngoài có tiếng pháo, trên bầu trời thường lóe lên tia sáng của pháo hoa, nhấp nháy trên khuôn mặt.

Cố Tiêu làm cái gì thì Thẩm Hi Hòa liền làm cái đó, hắn theo sát phía sau, một bước không rời.

Mồng ba Tết là Thẩm Hi Hòa phải đi rồi.

Càng gần đến ngày phải đi, thì càng cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, rõ ràng vừa mới thức dậy, mà bây giờ đã đến giờ Tý rồi.

Cố Tiêu không hiểu nỗi u sầu của thiếu niên, cô lau tay sạch sẽ, nói: “Huynh đi nói chuyện với nương một lát đi, muội về phòng thu dọn đồ đạc một lát, lát nữa sẽ ra.”

Thẩm Hi Hòa gật đầu một cái.

Cố Tiêu vào phòng liền tháo miếng ngọc bình an đang đeo trên cổ xuống.

Đây là một miếng bạch ngọc hình tròn, chính giữa có một cái lỗ, bên trên trống trơn, cái gì cũng không có.

Cũng không biết Thẩm Hi Hòa tốn bao nhiêu bạc để mua nó.

Cố Tiêu tìm một con d.a.o khắc thuận tay nhất, mặc dù cô không am hiểu chạm ngọc, nhưng khắc chữ thì không phải là vấn đề gì lớn.

Một mặt khắc chữ bình an vui vẻ,năm tháng vô ưu, mặt khác thì khắc chữ “Tiêu”.

Trong lòng Cố Tiêu cũng có chút không nỡ, nhưng mà nghĩ tới tương lai sau này còn dài, không biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện nữa, thì những cái không nỡ đó rất nhanh đã tan biến.

Cô hy vọng Thẩm Hi Hòa sẽ đậu Tam giáp, hy vọng hắn sẽ bình an vui vẻ.

Còn hai ngày nữa là tới mồng ba, đủ thời gian để may hai bộ quần áo, Cố Tiêu lấy vải trong tủ ra, chuẩn bị ngày mai làm quần áo.

Sắp đến giờ Tý, Cố Tiêu liền đi ra khỏi phòng, lúc này rất náo nhiệt, Thẩm lão gia tử cũng ra ngoài đốt hai dây pháo.

Tiếng pháo vang lên một năm đã hết, gió xuân đưa hơi ấm vào trong rượu Đồ Tô.

Lại qua một năm mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-101.html.]

Mồng một Tết, cô nương đã xuất giá sẽ về nhà mẹ đẻ, Cố Tiêu thì ở trong phòng yên tĩnh mà may quần áo, đến mồng hai Tết, các nhà đi thăm bạn bè thân thích, Cố Tiêu cũng ở trong phòng may quần áo.

Thẩm Hi Hòa tới gõ cửa, Cố Tiêu liền nói đang bận, có việc phải làm.

Thẩm Hi Hòa ngơ ngác mà đứng ở cửa, Trần thị nhìn thấy thì trong lòng cũng không dễ chịu, “Đứng ở bên ngoài làm gì, mau về phòng thu dọn đồ đạc đi..”

Thẩm Hi Hòa: “Đã thu dọn xong hết rồi.”

Trần thị thở dài, “Tam Lang, chắc là Tiểu Tiểu đang có việc.”

Thẩm Hi Hòa biết, tất nhiên là có việc,nếu không thì Cố Tiêu cũng sẽ không chỉ nói có mấy câu, hắn chỉ là muốn ở cùng với Cố Tiêu nhiều thêm một chút mà thôi.

“Đại tẩu,đệ về phòng đọc sách đây.”

Ngày mai phải đi rồi, Thẩm Hi Hòa căn bản là đọc không vào.

Hắn sờ vào mấy tấm gỗ khắc chữ rời, lại nhìn chữ mà Cố Tiêu viết, đem quạt xếp mà Cố Tiêu đã tặng hắn cho vào trong túi vải, rồi ngồi ở trong phòng cả nửa ngày.

————

Cố Tiêu đã làm qua quần áo cho Thẩm Hi Hòa, nên quần áo lần này làm rất nhanh.

Thời tiết bây giờ tuy rằng có chút lạnh, nhưng mà sắp đến mùa xuân rồi, nên cô làm cho Thẩm Hi Hòa một cái áo khoác bông và một cái áo choàng dài.

Làm quần áo xong, Cố Tiêu dùng bàn ủi ủi quần áo cho phẳng, sau đó thì ôm quần áo đi tới phòng của Thẩm Hi Hòa.

Thẩm Hi Hòa đang ngồi ở bên cạnh bàn, nghe thấy tiếng gõ cửa thì vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa, “Tiểu Tiểu……”

Cố Tiêu nhìn lướt qua bên trong, “Muội có làm hai bộ quần áo, huynh nhớ mang theo đó.”

Thẩm Hi Hòa còn chưa kịp phản ứng lại, “Hai ngày nay muội đều làm quần áo sao?”

“Nếu không thì sao, huynh muốn muội cứ đứng ở bên ngoài sao.” Cố Tiêu nghiêng đầu.

Thẩm Hi Hòa dùng sức lắc đầu, “Mau vào đi.”

Cố Tiêu đem quần áo đặt ở trên giường, “Bộ này ấm một chút thì có thể mặc bây giờ, còn một bộ khác, thì xuân hè đều có thể mặc, còn có cái này……”

Cô đặt miếng ngọc bình an lên trên quần áo, “Huynh ở bên ngoài, ngọc bình an này để huynh giữ là thích hợp nhất, muội có khắc chữ lên trên đó,và làm lại sợi dây đeo mới, huynh phải luôn đeo ở trên người đó.”

Thẩm Hi Hòa đứng ở sau lưng Cố Tiêu, hắn nắm chặt ống tay áo, nhẹ giọng nói: “Ngọc bình an là ta tặng cho muội.”

Cố Tiêu vỗ vỗ quần áo, “Là huynh tặng, nhưng mà muội chỉ ở nhà nên không cần dùng đến, lần này đi tỉnh thành, đường xá xa xôi, muội lại không đi theo, huynh cứ mang theo ngọc bình an đi.”

Ban đầu là một sợi dây màu đỏ, nhưng Cố Tiêu đã đổi thành sợi dây màu xanh lá cây đậm.

Thẩm Hi Hòa cầm lấy ngọc bình an lên nhìn thoáng qua, một mặt là chữ bình an vui vẻ, năm tháng vô ưu, mặt khác thì có một chữ “Tiêu”.

“Ngày mai ta phải đi rồi.” Thẩm Hi Hòa nắm chặt ngọc bình an ở trong lòng bàn tay, “Ta sẽ thường xuyên viết thư về cho muội, mỗi tháng sẽ về nhà một lần, sẽ cố gắng đọc sách, thi đậu công danh, sẽ không liếc nhìn cô nương khác. Tiểu Tiểu, muội chờ ta trở lại.”

Cố Tiêu nhìn Thẩm Hi Hòa, gật đầu.

Chu thị chuẩn bị không ít đồ cho Thẩm Hi Hòa, từ ăn, lộ phí rồi đến quần áo.

Xe ngựa cũng đã thuê xong, phu xe nói muốn đi tỉnh thành phải mất một ngày, sáng sớm xuất phát,thì trời tối mới có thể đến nơi.

Chu thị nói: “Sao lại chậm như vậy chứ.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Cưỡi ngựa rất nhanh, ngồi xe ngựa thì chậm một chút.”

Vài trăm dặm đường, ngồi xe ngựa mất một ngày đã được xem là nhanh rồi, hắn được nghỉ sẽ cưỡi ngựa về, chỉ cần hơn nửa ngày là có thể về đến nhà rồi.

Thẩm Hi Hòa sắp phải đi, Chu thị bắt đầu cảm thấy đường xá quá xa xôi rồi, Thẩm Hi Hòa chưa bao giờ đi xa như vậy.

Chu thị nhịn không được lải nhải, “Ở thư viện ăn nhiều một chút, đừng chỉ lo đọc sách,nếu trời mưa thì mặc thêm quần áo vào……”

Giọng Chu thị càng nói càng nhỏ đi, Cố Tiêu nhìn sang, Chu thị đưa tay lên lau khóe mắt.

“Nương……” Cố Tiêu nắm lấy tay Chu thị, “Tướng công một tháng nữa là về nhà rồi.”

Chu thị hít mũi, “Ta mới không lo lắng cho nó đâu, đã lớn như vậy rồi, Tiểu Tiểu, con kiểm tra lại xem còn thiếu thứ gì không.”

Con đi ngàn dặm mẹ lo âu, Thẩm Hi Hòa phải đi tỉnh thành, trong lòng Chu thị vạn phần không nỡ.

Cố Tiêu kiểm tra lại một lần, sáng ngày mai Thẩm Hi Hòa phải đi sớm, nên hôm nay phải ngủ sớm một chút.

Ngày mồng ba trời trong xanh, gió lạnh thấu xương, thổi vào mặt đau nhói.

Cố Tiêu ôm lấy quần áo của Thẩm Hi Hòa, lén bỏ vào trong bao quần áo hai mươi lượng bạc, xe ngựa ngừng ở trước cửa Thẩm gia, Thẩm Đại Lang xách hành lý lên trước.

Thẩm Hi Hòa đứng ở bên cạnh xe ngựa, bái biệt với cha mẹ,huynh trưởng và tẩu tử.

“Đệ không thể ở bên cạnh cha mẹ tẫn hiếu, mọi việc trong nhà phải làm phiền huynh trưởng và tẩu tẩu rồi.”

Thẩm Đại Lang vỗ bả vai Thẩm Hi Hòa, “Đệ cố gắng đọc sách, trong nhà đã có ta.”

Thẩm Hi Hòa nhìn về phía Cố Tiêu, duỗi tay xoa đầu cô, “Ta đi đây.”

Loading...