Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:56:35
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đầu năm mới Thẩm Hi Hòa ngồi xe ngựa đi tỉnh thành, mà bức bình phong tám mặt cũng đã đưa đến Thịnh Kinh.

Bởi vì tuyết rơi, nên trên đường bị trì hoãn mấy ngày, đầu năm mới đến nơi.

Một đường đi này luôn cẩn thận che chở, nên bình phong vẫn còn nguyên vẹn không bị tổn hại gì, vừa đưa đến Đa Bảo Các, thì tiểu Trương chưởng quầy đã đem lên nhã gian ở lầu hai.

Dưới ánh mặt trời, sợi tơ trên bình phong lóe ra ánh sáng lung linh, hoa cỏ chim muông và phong cảnh ở bên trên thật tao nhã.

Mấy ngày đầu năm người tới Đa Bảo Các cũng không có mấy người, nhã gian đã yên tĩnh mấy ngày, qua mồng năm, thì người tới Đa Bảo Các dần dần nhiều lên.

Vừa bước vào nhã gian, đã có phu nhân hỏi bình phong.

Tiểu Trương chưởng quầy nói: “Bình phong này là tiểu đông gia của chúng tôi thêu, giá là dùng gỗ hoa lê làm ra, mặt trên thêu chính là phong cảnh sơn thủy. Ngài nhìn xem bề mặt thêu rất sắc nét đó.”

Thật đúng là vừa nhìn thấy đã yêu thích nó rồi.

Vị phu nhân đưa tay chạm vào, đến việc nên bày ở đâu cũng đã nghĩ xong luôn rồi, tiểu Trương chưởng quầy làm sao lại không muốn chứ, chỉ là hắn không có tiền mà thôi.

Phu nhân nhìn thế nào cũng thấy rất vừa ý, “Tấm bình phong này ta muốn.”

Tiểu Trương chưởng quầy nói: “Phu nhân, tấm bình phong này giá là 1500 lượng bạc.”

“Có thể đưa đến phủ của ta không?” Phu nhân nhẹ giọng hỏi.

Tiểu Trương chưởng quầy gật đầu.

Vị phu nhân cảm thấy rất hài lòng, “Còn có những thứ khác không, đã mấy tháng rồi, mà chỉ tới được có một tấm bình phong như vậy.”

Một tấm bình phong chưa bày được mấy ngày,thì đã bị mua đi mất rồi.

Tiểu Trương chưởng quầy nói: “Còn có đồ chơi vải nỉ, giấy quỳnh anh, ô giấy dầu, quạt tròn……”

Vị phu nhân xua xua tay, “Vậy thì làm phiền đưa tấm bình phong này đến Triệu quốc công phủ.”

Tiểu Trương chưởng quầy nhận lấy ngân phiếu, rồi ghi lại vào sổ sách, gian cửa hàng này còn mấy tháng nữa là hết hạn thuê rồi.

Hắn biết nhã gian ở lầu hai không dễ trang hoàng, hoa bất tử rất dễ bị hỏng khi di chuyển,nhưng chủ nhân của cửa hàng này luôn cắn chặt giá đó, nếu như thật sự mua lại thì đúng là không đáng chút nào.

Lúc đầu là một vạn lượng bạc, bây giờ thì đã nâng lên thành một vạn hai rồi.

Bây giờ đã góp được 13500 lượng bạc, tiểu Trương chưởng quầy nhìn trúng một gian cửa hàng ở ngay bên đường.

Hắn cũng không muốn kéo dài lâu thêm nữa, cầm lấy thẻ bài của tiệm bạc đi rút tiền, chỉ tốn nửa ngày đã mua lại cửa hàng ở ngay bên đường rồi.

Lầu hai của cửa hàng mới còn rộng hơn so với lầu một, có bốn phòng, tiểu Trương chưởng quầy định sẽ trang trí hoa bất tử ở hai gian phòng, một gian khác thì hắn ở, một gian còn lại thì để cho tiểu đông gia ở.

Tiểu Trương chưởng quầy đi tới quan phủ để lập khế ước, sau khi an bài tất cả mọi việc xong thì phân phó tiểu nhị, “Cửa sổ thì đổi sang cửa sổ lưu li hết đi.”

Bọn họ vẫn luôn đặt mua kính lưu li, nên khi mua cửa sổ lưu li thì còn có thể rẻ hơn một chút.

“Tường phải sơn lại, sau đó thì làm tường hoa bất tử.” Tiểu Trương chưởng quầy thở phào nhẹ nhõm, ở Thịnh Kinh đã hơn nửa năm, cuối cùng thì Đa Bảo Các cũng đã có cửa hàng riêng của mình rồi.

Tiểu Trương chưởng quầy xuân phong đắc ý,nhưng vừa bước vào Đa Bảo Các đã nhìn thấy chủ cửa hàng

“Dô, sao ngài lại tới đây!” Tiểu Trương chưởng quầy lập tức ngưng cười, chắp tay về phía người nọ.

Chủ cửa hàng họ Trần,cũng không phải là người đứng đắn gì, là quản gia của một phủ nào đó, tiểu Trương chưởng quầy vì muốn mua lại cửa hàng này,mà đã cho hắn không ít chỗ tốt, phải trưng ra khuôn mặt tươi cười không biết bao nhiêu lần.

Trần quản gia nói: “Nghe nói Đa Bảo Các vừa mới tới một tấm bình phong, nên ta đến đây xem thử.”

“Bình phong sao? Hôm qua đã bán đi rồi.” Tiểu Trương chưởng quầy nói: “Ngài tới thật là không khéo, nếu như đến sớm hơn một ngày, thì có lẽ đã mua được rồi.”

“Với mối quan hệ này của chúng mà, thì ngươi cũng nên nói trước một tiếng chứ, không chỉ có bình phong, mà cả đèn kéo quân, quạt lụa,cái nào cũng không nói với ta một tiếng.”

Trần quản gia không nhịn được, giọng điệu có chút trách cứ, “Đúng là không đạo nghĩa mà, ngươi mà như vậy, thì sau này sao có thể đem cửa hàng cho ngươi thuê chứ.”

Tiểu Trương chưởng quầy thở ra một ngụm khí trắng, khuôn mặt của Trần quản gia mơ hồ trong một cái chớp mắt.

Lời này hắn đã nghe qua không chỉ một lần rồi.

“Tháng tư hết hạn thuê, thì không thuê nữa.” Tiểu Trương chưởng quầy cười nói.

Trần quản gia híp mắt: “Lời này của Trương chưởng quầy là có ý gì.”

Trong lòng Tiểu Trương chưởng quầy có chút khoái trá, “Hết thời hạn thuê thì sẽ không thuê nữa,” hắn vỗ bả vai Trần quản gia, “Ngài nha, không cần lo lắng sau này làm sao đem cửa hàng cho ta thuê nữa, hết thời hạn thuê thì ta sẽ lập tức dọn đi, tuyệt không chần chừ nửa ngày.”

Sắc mặt của Trần quản gia thay đổi, cũng không biết là do lạnh hay là tức giận, hắn nói: “Ngươi thuê cửa hàng khác rồi sao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-102.html.]

Tiểu Trương chưởng quầy không tỏ ý kiến gì, chỉ cười cười với hắn.

Không phải thuê, mà hắn mua, hắn mua cửa hàng mới, sau này cũng không cần đi thuê nữa!

————

Nháy mắt đã đến tết Nguyên Tiêu, Cố Tiêu ở trong phòng làm đèn lồng.

Khung bằng tre, giấy đỏ nửa trong suốt, phía dưới có gắn tua rua, móc tre ở phía trên, có thể treo lên mái hiên.

Trần thị các nàng đang ở bên ngoài nấu bánh trôi và làm bánh trôi chiên.

Bánh trôi cho vào trong chảo dầu chiên qua là được, chiên được một lúc thì bánh trôi đã nhảy loạn trong nồi, làm cho khắp nhà bếp chỗ nào cũng là dầu.

Trần thị dùng sức nhéo lỗ tai của Thẩm Đại Oa, “Cứ muốn ăn bánh trôi chiên, con nhìn đi!”

Thẩm Đại Oa cảm thấy lỗ tai mình sắp rớt ra ngoài, “Không ăn không ăn, con không ăn nữa, nương, đau, đau! Con đã lớn như vậy rồi, mà người còn nhéo lỗ tai con!”

Trần thị thả tay ra, “Con đã lớn rồi mà vẫn lấy tiền mừng tuổi sao.”

Thẩm Đại Oa: “……”

Lý thị nói: “Chiên mấy cái ăn thử là được rồi, nhà chúng ta trước giờ không chiên đồ ăn.”

Thẩm Đại Oa xoa lỗ tai, dùng sức gật đầu, “Đúng vậy.”

Trần thị: “Con đi treo đèn lồng lên đi, buổi tối trên phố có tổ chức lễ hội đèn lồng, dẫn theo đệ đệ và muội muội đi xem đi, phải trông chừng cho thật tốt, nếu không ta sẽ đánh gãy chân con.”

Buổi tối Tết Nguyên Tiêu có lễ hội đèn lồng, còn có múa lân và xiếc ảo thuật nữa, rất náo nhiệt.

Náo nhiệt nhưng cũng rất loạn, trên phố có bọn buôn người, chuyên môn bắt cóc tiểu hài tử.

Thẩm Đại Oa bảo đảm, “Con chắc chắn sẽ trông chừng đại nha và nhị nha cẩn thận, nương, tiểu thẩm có đi không?”

Trần thị sửng sốt một chút, “Lát nữa ta sẽ đi hỏi, Tam Lang không có ở nhà, Tiểu Tiểu chắc là không đi rồi.”

Giọng Trần thị nhỏ dần đi, quay đầu nhìn gian nhà chính, ngày rằm tháng giêng, là ngày gia đình đoàn tụ.

Thẩm Đại Oa chạy đi treo đèn lồng, hắn vừa đi ra ngoài một lát thì đã quay lại.

Trần thị thật là hết chỗ nói, đã mười bảy rồi, mà vẫn không ổn trọng được tý nào.

Vậy mà còn có bà mối tới hỏi, cũng không biết là nhìn trúng nó ở chỗ nào.

Trong tay Thẩm Đại Oa cầm theo hai bức thư, “Nương, nương! Tiểu thúc gửi thư về! Thư tiểu thúc gửi đã về tới rồi!”

Hai chị em dâu đều rất vui vẻ, Thẩm Hi Hòa đã đi tỉnh thành được hơn mười ngày rồi, cuối cùng cũng gửi thư về.

Chu thị nghe thấy, vội vàng đi ra khỏi phòng chính, “Tam Lang gửi thư về sao?”

Thẩm Đại Oa gật đầu.

Chu thị nói: “Mau đọc đi,xem Tam Lang viết gì.”

Thẩm Đại Oa bừng tỉnh,có hai bức thư, bên trên đều viết là Thẩm gia ở Quảng Ninh nhận, hắn mở một bức ra, bên trong còn có thêm một bức thư nữa, bên trên viết là thư nhà.

Hắn mở thư ra, vừa nhìn vừa đọc, “Tiểu thúc nói thúc ấy ở tỉnh thành mọi chuyện đều tốt, Hứa tiên sinh cũng rất tốt, mọi người không cần lo lắng, sau đó thì nói thời tiết chuyển mùa, nãi nãi và gia gia phải chú ý thân thể, còn nói nương và cha con, nhị thúc và nhị thẩm cũng phải chú ý thân thể.”

Chu thị vỗ vỗ ngực, “Cuối cùng cũng gửi thư rồi, tiếp tục đọc đi.”

Thẩm Đại Oa nhìn Chu thị một cái, sau đó nuốt nước miếng nói: “Không còn nữa.”

“Như vậy mà đã hết rồi?” Chu thị hỏi: “Trong thư không có nhắc tới tiểu thẩm của cháu sao?”

Thẩm Đại Oa lại nhìn thoáng qua, thành thật mà lắc đầu.

“Nãi nãi, còn có một bức thư nữa!” Đại oa nhanh chóng mở ra nhìn, bên trong cũng có một bức thư, bên trên viết Cố Tiêu là người nhận. “Nãi nãi, đây là viết cho tiểu thẩm.”

Chu thị nói: “Vậy còn không đem đi cho tiểu thẩm cháu đi.”

Chu thị cầm lấy một bức thư khác, mặc dù bà không biết chữ, nhưng nhìn thấy dòng chữ trên đó đã cảm thấy thỏa mãn rồi, bà đưa bức thư cho Thẩm lão gia tử xem, Thẩm lão gia tử nhận biết được mấy chữ, hai người cùng nhìn một lúc lâu.

Sau khi xem xong, Chu thị còn giữ bức thư lại, cẩn thận mà để vào trong ngăn tủ.

Cố Tiêu mở thư ra.

Bên trong có hai trang giấy, cô đọc từng câu từng chữ.

Thẩm Hi Hòa nói ở tỉnh thành mọi thứ đều ổn, tiên sinh rất tốt, bạn học cùng trường cũng rất tốt, khai giảng có bài kiểm tra, hắn thi được hạng nhất.

Loading...