Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 109

Cập nhật lúc: 2025-04-14 12:45:07
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôm lột vỏ bỏ đầu rồi băm nhỏ, sau đó đập bốn quả trứng gà vào, thêm nước và muối, đợi đến khi cá gần chín thì bỏ vào trong hấp, đây là món tôm hấp trứng sắc và vị đều có đủ .

Xào một món rau xanh, đập một quả dưa chuột, lại nấu thêm một nồi cơm, thịt heo và xương sườn thì để vào trong nước giếng, để ngày mai ăn sau.

Chờ Thẩm Hi Hòa về tới, thì cơm cũng đã chín rồi.

Cố Tiêu nấu cơm, Linh Đang phụ trách nhóm lửa, ngồi ở bên cạnh nồi, nóng thì đúng là có nóng, nhưng mà cũng thật là thơm mà.

“Sư phụ, sau này con nhất định sẽ cố gắng làm tốt đồ chơi vải nỉ, kiếm thật nhiều tiền cho người!” Linh Đang nói lời từ tận đáy lòng.

Nó là học đồ, cũng giống với học đồ ở Đa Bảo Các vậy, đã ký giấy bán thân, mỗi tháng sẽ nhận được tiền tiêu vặt.

Trước đây Linh Đang cảm thấy có thể ăn no là được, sau đó thì Trương chưởng quầy cho nó nhà, bây giờ thì đi theo sư phụ học tay nghề, nó phải làm tốt đồ chơi vải nỉ, phải nghiêm túc học chạm khắc gỗ!

Tốt hơn trước kia rất nhiều.

Cố Tiêu cười, “Sư phụ có thể tự kiếm tiền,con cứ học nghiêm túc vào,rồi tích góp chút tiền cho bản thân mình.”

Linh Đang muốn đi theo sư phụ cả đời, nhưng mà chắc là vị Thẩm công tử kia sẽ không đồng ý rồi.

Vừa nghĩ tới đây,thì cửa đã bị gõ vang, Linh Đang chạy đi mở cửa, đúng là Thẩm công tử.

Thẩm Hi Hòa thấy Linh Đang thì nhíu mày, “Sư phụ ngươi đâu?”

Linh Đang: “Sư phụ đang ở nhà bếp đó.”

Thẩm Hi Hòa cõng tay nải,sau khi đi vào thì đóng cửa kỹ lại, “Tiểu Tiểu, ta về rồi.”

Cố Tiêu rửa sạch tay, “Huynh về vừa đúng lúc, cơm cũng chín rồi.”

“Sáng nay bọn muội đã thuê căn nhà này rồi, một năm là hai mươi lượng bạc, muội muốn làm buôn bán nhỏ ở phía trước ,nếu không thì ban ngày huynh không có ở đây, muội cũng không có gì để làm.”

Thẩm Hi Hòa gật đầu, tối hôm qua đã quyết định là sẽ nghe ai rồi, nên hắn không ý kiến.

“Muội muốn bán gì? Bán mì trộn sao, ngày mai ta sẽ xin nghỉ,rồi đi mua đồ với muội.”

Cố Tiêu: “Không cần đâu, có Linh Đang đi với muội là được rồi, huynh cứ yên tâm ở thư viện đọc sách là được, nơi này cách thư viện gần, chắc là đi bộ khoảng ba mươi phút là đến”

Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Vậy thì cái khác thì sao, có chuyện nào cần ta giúp không?”

“Cái khác cũng không cần, được rồi, mau rửa tay rồi ăn cơm đi.” Cố Tiêu nhấc nắp nồi lên, mùi thơm của thức ăn liền bay ra ngoài.

Tôm hấp trứng thơm mềm, cá kho ăn rất ngon, rau xào rất vừa miệng, còn có món dưa chuột cũng rất giòn.

Mỗi người bưng một chén cơm đầy, đầu tiên múc hai muỗng trứng hấp rồi trộn đều lên, lại rưới thêm một ít nước cá kho vào,chỉ có thể diễn tả bằng một chữ thơm.

Linh Đang ăn đến không ngẩng đầu lên, Thẩm Hi Hòa gắp miếng thịt không có xương ở bụng cá cho Cố Tiêu.

Cố Tiêu nhìn thịt cá, nhẹ giọng nói: “Huynh ăn của huynh đi, đừng có gắp cho muội nữa.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn gắp cá bỏ vào trong miệng.

Thẩm Hi Hòa nói: “Ta ăn đầu cá là được, trước đây muội có nói, ăn đầu cá bổ đầu óc mà.”

Đó là cô nói bậy đó.

Cố Tiêu mím môi, bọn họ ngồi ở trong nhà chính ăn cơm, có gió thổi vào, nên cũng không cảm thấy nóng.

Thẩm Hi Hòa cầm chén cơm, đang cúi đầu gặm đầu cá, Cố Tiêu múc một muỗng trứng hấp.

Đặt vào trong chén của Linh Đang.

Mặc dù Thẩm Hi Hòa đang gặm đầu cá, nhưng mà dư quang khóe mắt vẫn luôn chú ý tới Cố Tiêu.

Trứng hấp không phải là cho hắn.

Thẩm Hi Hòa đặt chén lên trên bàn, nhưng mà hắn còn chưa kịp nói gì, thì một muỗng trứng hấp non mềm,phía trên còn có một miếng tôm màu hồng nhạt đã đặt vào trong chén của hắn.

Cố Tiêu múc trứng hấp cho hắn.

“Buổi tối huynh đọc sách tới khuya, nên ăn nhiều một chút, ngày mai giờ Hợi huynh sẽ về sao?” Cố Tiêu nhẹ giọng hỏi: “Nếu giờ Hợi về thì cũng giống như trước đây vậy, muội sẽ làm thêm bữa ăn khuya cho huynh.”

Thẩm Hi Hòa sáng đi tối về, buổi trưa sẽ ở thư viện đọc sách, hắn gật đầu, “Muội không cần phí sức làm cho ta làm gì.”

Cố Tiêu không cần phí sức nữa, cô và Linh Đang ăn cái gì,thì Thẩm Hi Hòa sẽ ăn cái đó.

“Muội biết rồi, vậy ngày mai huynh lấy đệm chăn về đi.” Cố Tiêu đã đói bụng nửa ngày, giữa trưa chỉ có hai người các cô, nên chỉ đơn giản ăn lót dạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-109.html.]

Cuối cùng cũng được ăn một bữa no bụng rồi.

Ăn cơm xong Linh Đang chủ động nhận lấy việc rửa chén,còn Thẩm Hi Hòa thì về phòng đọc sách.

Hắn cảm thấy tây phòng rất tốt, ở ngay bên cạnh Cố Tiêu, ít nhất thì khoảng cách cũng giống như Linh Đang vậy.

————

Sáng hôm sau, Thẩm Hi Hòa đi thư viện.

Giữa trưa hắn ăn cơm xong, thì về học xá thu dọn hành lý, chuẩn bị tối nay sẽ mang về.

Khương Minh Hiên không nghĩ tới ngay cả Thẩm Hi Hòa cũng muốn đi, “Huynh ra ngoài ở làm gì chứ, chỉ có một mình, ngay cả ăn cơm cũng là một vấn đề.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Không thành vấn đề. Vị hôn thê của ta đã tới tỉnh thành rồi.”

Khương Minh Hiên: “……”

Vị hôn thê đã tới tỉnh thành.

Khương Minh Hiên nhỏ giọng nhẩm lại lời này hai lần, rồi mới phản ứng lại đây là có ý gì, trong lòng hắn có chút phiền muộn, cũng có chút ngơ ngẩn, không biết là bởi vì Thẩm Hi Hòa phải đi, hay là bởi vì vị hôn thê của người ta đã tới, chỉ có hắn là người cô đơn mà thôi.

Mặt Khương Minh Hiên giống như trái khổ qua, “Vị hôn thê ở dưới quê của huynh đã tới tỉnh thành rồi sao?”

Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Lần này đến cùng với ta.”

Sắc mặt Khương Minh Hiên càng khổ hơn, “Vậy thì sẽ ở đây bao lâu a? Theo ta thấy, huynh vẫn nên ở thư viện thì tốt hơn, huynh nhìn vị hôn thê của huynh đi, dù sao thì bây giờ vẫn chưa thành thân, muội ấy là một cô nương, đi theo huynh tới tỉnh thành, phụ mẫu của muội ấy chắc chắn cũng không yên tâm có đúng không, cứ làm theo lời ta nói, để muội ấy trở về càng sớm càng tốt……”

Thẩm Hi Hòa nói: “Khương huynh có điều không biết, vị hôn thê của ta là biểu muội của ta,đã ở trong nhà của ta ba năm nay rồi, lần này tới đây chính là để bồi ta.”

Thẩm Hi Hòa thu dọn tất cả những thứ phải mang về, hắn đã dọn đi thì sẽ không quay lại đây nữa.

Mặt Khương Minh Hiên càng khổ hơn nữa, “Biểu muội? Đã ở ba năm?”

Thẩm Hi Hòa: “Ừ.”

Khương Minh Hiên hít sâu một hơi, “Vị hôn thê của huynh đối xử với huynh thật tốt mà,nếu không cũng sẽ không đi xa như vậy để tới đây.”

Thẩm Hi Hòa cười một cái, “Đúng là rất tốt, bộ quần áo có thêu lá tre kia chính là do muội ấy vá cho ta, muội ấy nấu ăn cũng rất ngon, làm quần sao cũng rất đẹp.”

Khương Minh Hiên vuốt mặt, “Số huynh thật là tốt……”

Thẩm Hi Hòa nói: “Ừ, đúng là tốt”

Trước đây Khương Minh Hiên không thể nào hiểu được, Thẩm Hi Hòa có tiền đồ vô lượng, sao lại đính thân sớm như vậy,hơn nữa là với một cô nương ở dưới quê,cho dù có ôn nhu khả ái thế nào đi nữa thì cũng chỉ là dân ở dưới quê, nàng ta biết chữ sao, hiểu thơ từ sao, chỉ sợ trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện củi gạo mắm muối mà thôi.

Bây giờ thì Khương Minh Hiên xem như đã phát hiện ra chỗ tốt của việc đính thân sớm rồi, sớm chiều gặp nhau, về nhà thì có ngay cơm canh nóng hổi để ăn, dù có đọc sách mệt thế nào,nhưng khi nhìn thấy cô nương trong lòng, thì cái gì cũng đều đáng giá.

Thật tốt mà.

Khương Minh Hiên vỗ vỗ bả vai Thẩm Hi Hòa, “Muội ấy tới đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, lại là bởi vì huynh, huynh phải đối xử tốt với người ta đó.”

Thẩm Hi Hòa: “Ta biết, sau này có thời gian,thì tới nhà ta làm khách.”

Khương Minh Hiên sờ mũi, “Vậy thì ngại lắm, vậy thì lúc ta đi sẽ mang thịt và rau qua.”

Hai người quen biết nhau đã nửa năm, tình cảm rất tốt, Khương Minh Hiên còn cảm thấy rất may mắn vì mình ở chung phòng với Thẩm Hi Hòa, nên tất nhiên là hắn sẽ không tay không mà đi rồi.

Giữa trưa hai người ăn cơm ở nhà ăn trong thư viện, mà Cố Tiêu và Linh Đang thì chỉ đơn giản ăn qua một chút,sau đó thì bắt đầu dọn dẹp cửa hàng ở phía trước.

Cửa hàng rộng bằng quán ăn của Thẩm gia, bên trong có bàn ghế mà chủ nhân trước đây để lại, tổng cộng có sáu cái bàn và mười hai cái ghế dài,nếu muốn mở quán ăn thì phải mua thêm chén đũa và bát đĩa nữa.

Dọn dẹp nhà cửa xong, Cố Tiêu thấy thời gian vẫn còn sớm, nên mang theo Linh Đang đi cửa hàng đồ sứ xem bát đĩa.

Cố Tiêu hôm qua vừa mới đến đây một chuyến, chưởng quầy thấy cô có vài phần quen mắt, “Cô nương cứ xem thong thả, nếu như mua nhiều, thì ta sẽ tính cho cô nương rẻ một chút.”

Đồ sứ trong cửa hàng đều là theo từng bộ, phía trên đa số là hoa văn trơn nhẹ, thanh hoa, hoa lan, và chủ yếu là lấy màu xanh lam làm chủ đạo.

Cố Tiêu mở quán ăn nên chỉ cần dùng sứ trắng bình thường là được, hôm nay cô tới đây chủ yếu là vì chuyện nung gốm.

Nung gốm, tô màu, cô không có cách nào làm được, Trương chưởng quầy thì kinh doanh sách vở, cũng không biết phải làm sao.

Cố Tiêu muốn hỏi chưởng quầy cửa hàng đồ sứ xem thử.

Cố Tiêu dạo qua một vòng, muốn nói lại thôi: “Không còn cái nào khác nữa sao?”

Chưởng quầy họ Lưu, hôm qua Cố Tiêu ở nơi này của hắn mua sáu cái chén, mười hai cái đĩa, một cái tô bằng sứ trắng, còn có sáu cái muỗng, đều chọn các kiểu dáng đơn giản và tao nhã, cửa hàng đồ sứ của bọn họ đều là những loại này, đồ gốm đều rất đơn giản và rẻ, không biết vị cô nương này có chỗ nào không hài lòng.

Loading...