Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 111
Cập nhật lúc: 2025-04-14 12:48:22
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ có một câu như vậy,mà Cố Tiêu đã đọc đi đọc lại mấy lần rồi.
Cô đặt tờ giấy vào trong hộp, bên trong đều là những bức thư mà Thẩm Hi Hòa đã viết cho cô, tổng cộng có mười bốn bức, bây giờ lại nhiều thêm một tờ giấy nữa.
Ăn cơm xong thì hai người đi tới cửa hàng đồ sứ, đúng lúc Lưu chưởng quầy cũng có ở đây, Cố Tiêu hỏi: “Xin hỏi có thể nung búp bê gốm được không?”
Lưu chưởng quầy nói: “Nung thì có thể nung, nhưng mà lò của chúng tôi chưa nung qua bao giờ, cho nên phải dùng một cái lò khác để nung, nung một lò giá là mười lượng bạc, cô nương xem có được không.”
Dùng một cái lò nhỏ để nung cho Cố Tiêu, một lò có thể nung ra mấy ngàn cân đồ gốm, đồ gốm bán cho bình dân bá tánh giá rất rẻ, một cái là mấy chục văn tiền, chỉ thu mười lượng thì tính ra vẫn rẻ.
Một lò mười lượng bạc, nung phế đi muốn nung lại thì phải tốn thêm tiền.
Mười lượng bạc, đất sét tự chuẩn bị, búp bê gốm tự mình nặn, tự mình tô màu, lò gốm chỉ giúp nung lên,mà phải mất những mười lượng bạc, thật cũng không ít.
Nung phế đi, muốn nung lại thì phải bỏ tiền ra, chỉ mong là chỉ cần nung lần đầu tiên là có thể thành công.
Cố Tiêu gật đầu, “Được.”
Lưu chưởng quầy hỏi: “Vậy thì cô nương muốn nung khi nào?”
Cố Tiêu nói: “Nửa tháng sau.”
Nửa tháng này không chỉ phải nặn người gốm, mà còn phải chuẩn bị chuyện của quán ăn nữa, may mắn là Cố Tiêu đã làm qua,nên cũng không đến mức phải luống cuống tay chân.
Quán ăn vẫn là quán ăn Thẩm gia, chữ là do Thẩm Hi Hòa viết, Cố Tiêu chỉ cần vẽ hình là được, thực đơn vẫn giống như trước kia, có hình có chữ, ai nhìn vào cũng có thể hiểu được.
Tương mè thì phải đi mua mè rồi đem đi xưởng ép dầu xay ra, mà nấu mì thì phải dùng nồi sắt to, nên phải đi tới tiệm rèn đánh một cái về.
Một túi hạt mè 50 cân, tốn hai lượng bạc, xay được 35 cân tương mè.
Nồi sắt lớn đã tốn của Cố Tiêu ba lượng bạc, giỏ tre nhỏ ở bên trong là do Cố Tiêu mua tre về rồi tự đan, trên tường có treo mấy bức tranh, sau năm ngày thì đi tới cửa hàng đồ sứ để đem đồ sứ về.
Ở góc đĩa in dòng chữ quán ăn Thẩm gia, còn hoa văn của chén thì in ở bên ngoài, 30 cái đĩa, 30 cái chén, và hai mươi cái đĩa nhỏ nữa.
Lấy mấy thứ này về xong,thì Cố Tiêu lại đi mua thêm đậu Hà Lan và thịt heo nữa, treo bảng hiệu quán ăn Thẩm gia lên, rồi đốt hai dây pháo, vậy là chính thức khai trương quán ăn rồi.
Linh Đang phụ trách nấu mì, mì thì nấu chung với rau xanh và củ cải, mì chín rồi thì rưới lên trên hai muỗng tương mè, sau đó lại rắc thêm một ít hành, thịt băm, đậu Hà Lan chiên giòn lên, một chén mì chay là năm văn tiền, còn nếu muốn cho thêm thịt băm thì phải tám văn tiền.
Cũng không thể trách Cố Tiêu bán đắt, ở tỉnh thành cái gì cũng đắt, huyện thành bán một cân thịt heo chỉ có mười lăm văn, ở tỉnh thành thì bán tận mười tám văn, những thứ khác thì đắt hơn không chỉ là hai ba văn.
Còn việc tìm người để rửa chén,thì Cố Tiêu muốn xem việc buôn bán thế nào rồi lại tính tiếp, cô đã dạo qua một vòng ở trên phố, thấy có không ít người bán đồ ăn, tửu lâu lớn cũng có mấy nhà, nhưng mà chưa thấy qua món mì trộn tương mè, mấy món giống với lẩu chua cay gì đó cũng có rất ít.
Một quán ăn nhỏ thì cũng không gây nên náo động lớn gì, cũng chỉ có lác đác vài người đi vào mà thôi.
Cửa hàng mở được một lúc lâu mới có hai người bước vào.
Trên thực đơn chỉ có bốn món, mì nước và mì trộn, chia ra chay và có thịt, Cố Tiêu ngồi ở phía sau quầy, “Khách quan muốn ăn gì, có thể nhìn thực đơn.”
Quán ăn không nhỏ, sáu cái bàn, trên mỗi bàn đều có đặt đũa, sa tế và tỏi,nhìn sạch sẽ, nhưng mà nhìn có vẻ quạnh quẽ.
Vị khách nhân mặc một cái áo màu xanh, mặt vừa béo vừa tròn, còn để ria mép ở hai bên, hắn cầm thực đơn lên, không tự giác mà nuốt nước miếng, bây giờ vẫn chưa có cái gì gọi là hiệu ứng quảng cáo, hắn là nhìn thấy bảng hiệu của quán có vẽ hình mấy món ăn nhìn có vẻ ăn ngon nên mới bước vào. “Mì trộn là trộn bằng cái gì?”
Cố Tiêu cười nói: “Là tương mè đã pha sẵn.”
Bên trong có cho thêm muối, các loại gia vị và hương liệu khác, quán ăn Thẩm gia đã mở được hơn nửa năm, Trần thị hiểu rõ buôn bán thức ăn quan trọng nhất là cái gì, cho nên hương vị của tương mè đã điều chỉnh lại mấy lần, nên việc buôn bán của quán ăn cũng càng ngày càng tốt.
“Vậy thì một chén mì trộn bỏ thêm thịt.” Khách nhân tuổi không còn trẻ, chuyên thích đi tìm mấy quán ăn nhỏ có mùi vị ngon như thế này.
Đi cùng với hắn là một người cao gầy, hắn duỗi cổ nhìn lướt qua thực đơn, “Vậy thì ta cũng muốn một chén mì trộn thêm thịt.”
Cố Tiêu nói vọng về phía sau một tiếng, “Linh Đang, hai chén mì trộn thêm thịt.”
Một chén mì tám văn tiền, cuối cùng cũng có người mở hàng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-111.html.]
Linh Đang đang ở phòng bếp, nghe thấy vậy thì thở ra một hơi, vội vàng bỏ mì vào trong giỏ tre ở dưới nồi.
Một cái giỏ tre là bán được hai lượng bạc, mì nấu chín thì rưới hai muỗng tương mè lên trên trước, sau đó thì rắc thêm hành lá, thịt băm và đậu Hà Lan chiên giòn vào, bưng mì đã nấu xong lên phía trước, hai vị khách nhân lấy đũa từ trong ống tre ra, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, rồi trộn đều mì lên.
Từng sợi mì đều phủ một lớp tương mè, còn có thịt ở trên đó nữa, hắn gắp một viên đậu Hà Lan chiên giòn lên ăn, vừa thơm vừa giòn , tám văn tiền một chén mì, còn ngon hơn là ăn gà vịt thịt cá ở mấy tửu lâu lớn nữa.
Một chén mì trộn là hai lượng, hai đại nam nhân vẫn ăn chưa đủ no, “Chưởng quầy, thêm một chén mì nước thêm thịt vào nữa.”
“Ta cũng vậy, không lý nào lại ăn không lại huynh.”
Mì nước và mì trộn có sự khác biệt, mặc dù đều nấu bằng canh xương hầm, đều rưới tương mè, hành lá và đậu Hà Lan lên, nhưng mà, thịt trong mì trộn là những lát thịt dê.
Những lát thịt dê được thái mỏng đem chần qua nước canh, sẽ trở nên mềm và ngon miệng hơn.
Trời nắng nóng, hai người mỗi người múc một muỗng sa tế, ăn đến nỗi cả người ra mồ hôi nhễ nhại,không muốn nhúc nhích.
“Chưởng quầy, tính tiền.” Khách nhân lấy tay làm quạt, quạt gió ở bên miệng, hắn đếm 32 văn tiền rồi đưa cho Cố Tiêu.
Người đối diện cũng đang lấy tiền ra, “Không cần huynh mời, ta có mang tiền theo.”
“Lần sau huynh mời lại không phải là được rồi sao,” khách nhân vỗ bụng, quay đầu hỏi Cố Tiêu, “Buổi tối mấy giờ đóng cửa?”
Cố Tiêu cũng không trông cậy vào việc chỉ dựa vào cái này để kiếm tiền, cô nói: “Sau giờ Dậu sẽ đóng cửa.”
Khách nhân gật đầu, “Sớm vậy sao, vậy chúng ta đi thôi.”
Hỏi như vậy chắc là lần sau còn tới nữa, Cố Tiêu bỏ tiền vào trong tráp, ba mươi mấy đồng tiền cùng đặt vào bên trong, liền vang lên tiếng leng keng.
Kiếm tiền đúng là chuyện tốt mà, bán nhiều thêm mấy phần, buổi tối muốn làm cho Thẩm Hi Hòa ăn cái gì thì cứ làm cái đó.
Một buổi trưa, tới được mười mấy người khách,nhưng mà đa số đều gọi thêm mì, nhiều nhất là gọi hai chén, còn ai mà có thể ăn nhiều thì gọi tới ba chén.
Sa tế và tỏi ở trên bàn rất nhanh đã dùng gần hết.
Sau buổi trưa, Cố Tiêu treo bảng đóng cửa lên, sau đó ăn một bữa cơm đơn giản với Linh Đang, khách tới ít, nên chén đũa cứ để cô tự rửa là được, rửa chén đũa sạch sẽ thì lại tráng qua nước sôi một lần, chờ đến chạng vạng, thì người tới quán ăn nhiều hơn so với giữa trưa, nhưng mà so sánh với nhà bán thức ăn ở bên cạnh, thì vẫn còn quá ít.
Qua giờ Dậu, quán ăn không tiếp thêm khách nữa, chờ vị khách cuối cùng rời đi, thì hai người bắt đầu ăn cơm rồi quét dọn nhà cửa.
Rửa chén, tráng chén qua nước sôi, lau bàn và lau sàn nhà, thu dọn xong, Cố Tiêu và Linh Đang cùng nhau đếm tiền.
Một chén mì chay là năm văn tiền, thêm thịt thì tám văn, ít người gọi mì chay, đa số đều là gọi thêm thịt.
Một ngày hôm nay, bán được 51 chén mì thêm thịt, 22 chén mì chay, tổng cộng thu được 518 văn tiền.
Linh Đang nghiêm túc đếm tiền, “Sư phụ, là 518 văn tiền.”
Tiền đúng với sổ sách.
Ở tỉnh thành bán thịt dê một cân là 35 văn tiền, thịt heo là mười tám văn một cân, rau xanh, củ cải thì rẻ hơn một chút, cộng thêm tiền mua ớt, hạt mè, gia vị mì, trừ tiền vốn ra, thì còn kiếm được hơn phân nửa.
Linh Đang cực kỳ vui mừng, “Sư phụ, thật là nhiều tiền nha.”
Cố Tiêu gật đầu, “Đúng là không ít,việc buôn bán sau này sẽ càng tốt hơn nữa.”
Tỉnh thành phồn hoa náo nhiệt, việc làm ăn chắc chắn sẽ tốt hơn ở huyện thành.
Cố Tiêu định thuê hai người làm về.
Cô trực tiếp đi tới chỗ mẹ mìn.
Dưới tay mẹ mìn có không ít người, có người bởi vì nhà nghèo mà bị bán đi, có người thì bị bắt cóc, còn có những người làm ở trong gia đình giàu có chọc giận chủ tử bị đuổi ra ngoài.
Linh Đang đã từng sống trong loại địa phương này một thời gian,nên nó không dám nhìn loạn, một bước không rời mà gắt gao đi theo Cố Tiêu.
Khuôn mặt mẹ mìn tràn đầy tươi cười, “Cô nương muốn dạng người như thế nào? Là để góp vui giải buồn, hay là để làm việc thô sử.”