Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 113
Cập nhật lúc: 2025-04-14 12:48:27
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở đâu ra có chuyện hạ nhân ăn chung với chủ nhân cơ chứ, ở nhà bếp vẫn còn thừa mì vụn, bọn họ nấu lên ăn là được.
Cố Tiêu lấy ba cái đĩa ra, chia đồ ăn ra một nửa, “Nhà chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, hai người cứ an phận mà làm việc là được, đã bận rộn cả một ngày rồi, nên ăn nhiều một chút.”
Cố Tiêu không có cách nào thật sự xem hai người là hạ nhân được, đã làm việc cả ngày, sao có thể chỉ ăn mì vụn được chứ.
“Ai.”
Hai người đáp ứng, rồi bưng đồ ăn đi ra bên ngoài ăn, Cố Tiêu đưa một đôi đũa cho Linh Đang, “Chúng ta cũng ăn nhanh đi,chắc là đói lắm rồi.”
Linh Đang cười lắc đầu, “Con không đói bụng, buổi chiều sư phụ có cho con ăn điểm tâm mà.”
Nghĩ lại trước đây, hình như Linh Đang chưa từng có được cuộc sống tốt như vậy, sáng sớm sư phụ sẽ nấu đồ ăn ngon cho nó, buổi sáng chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa, là có thể đi theo sư phụ học làm đồ chơi vải nỉ và chạm khắc gỗ rồi.
Buổi trưa còn có thể ngủ một giấc, buổi tối bận xong rồi còn có thể làm đồ chơi vải nỉ tiếp nữa.
Linh Đang cười ngọt ngào, “Sư phụ, món này ăn thật là ngon nha.”
“Còn nhiều món ngon hơn nữa, sau này sẽ nấu sau.” Cố Tiêu thích chan canh vào cơm, một miếng thịt gà, lại ăn một miếng dưa chuột ngọt thanh, không cảm thấy mệt chút nào nữa.
Cũng có để lại canh gà hầm nấm cho Thẩm Hi Hòa, chỉ có một người là hắn ăn, cho nên chỉ để lại nửa con, dưa chuột cũng có, đậu que không phải là xào, mà được bọc trong lòng đỏ trứng muối và khoai lang đỏ đã mua về, làm thành một món đậu que kim sa.
Đậu que chiên xong bên ngoài có một lớp bột mịn, ăn vào có vị bùi bùi của trứng muối.
Ba món ăn, phân lượng không nhiều, nhưng mà Thẩm Hi Hòa vẫn cảm thấy quá nhiều, “Tiểu Tiểu, muội làm nhiều như vậy, ta ăn không hết.”
Cố Tiêu chính là vì thấy Thẩm Hi Hòa quá gầy, vốn dĩ ở nhà còn béo được một chút, nhưng mà tới tỉnh thành được nửa năm, cao lên thì không nói mà còn gầy đi nữa, cho nên người nhìn cũng gầy hơn.
Một nam nhân, một bữa phải ăn hai chén cơm, chút đồ ăn này sao có thể ăn không hết được chứ.
“Muội có thể ăn hết, sao huynh có thể ăn không hết được chứ? Không phải là huynh đến tý đồ ăn này cũng ăn không hết chứ……” Cố Tiêu cảm thấy cô cũng không nấu nhiều lắm mà, ở bên ngoài ăn không ngon, nên ăn ít thì không nói, bây giờ đã về nhà, còn không ăn nhiều thêm chút sao.
Thẩm Hi Hòa trầm mặc một lát, sau đó nói: “Ăn được hết.”
Cố Tiêu: “Vậy thì huynh ăn lúc còn nóng đi.”
Thẩm Hi Hòa sợ hắn sẽ càng ăn càng nhiều, Cố Tiêu ở đây thì còn tốt, còn có cái ăn mỗi ngày, hắn ăn đến thành thói quen rồi, vậy nếu Cố Tiêu về quê thì phải làm sao bây giờ.
Hắn không muốn Cố Tiêu trở về, Thẩm Hi Hòa bưng bát cơm lên, gắp một cái đùi gà, “Ăn ngon.”
Cố Tiêu nói: “Vậy thì ăn nhiều một chút.”
Cố Tiêu ăn tối muộn ,nên bây giờ không đói bụng, cô chỉ ăn hai miếng đậu que kim sa rồi thôi, món này ăn ngon hơn nhiều so với xào không.
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Tiểu Tiểu, thư viện cứ 10 ngày thì được nghỉ một ngày, ngày mốt ta được nghỉ.”
Cách nhà quá xa, chỉ được nghỉ một ngày cũng không thể về được, nên Thẩm Hi Hòa đều ở thư viện đọc sách,bây giờ Cố Tiêu đã tới đây rồi, hắn muốn ở chung một chỗ với Cố Tiêu, dù là ở nhà in sách hay là đi ra ngoài dạo cũng được.
Thư viện Tung Dương mười ngày nghỉ một ngày, cuối tháng được nghỉ hai ngày, nếu như đã không về được, thì Thẩm Hi Hòa cũng không cần nói làm gì.
Nhưng mà Cố Tiêu đã tới đây rồi.
“Ngày mốt sao,” Cố Tiêu trong khoảng thời gian này phải nặn búp bê gốm, còn phải lo chuyện trong cửa hàng nữa, “Huynh muốn đọc sách sao?”
Thẩm Hi Hòa đã đọc cả mười ngày rồi,nên muốn nghỉ một chút, “Không đọc sách, một ngày cũng không chậm trễ được gì.”
Thẩm Hi Hòa muốn dành nhiều thời gian để ở chung với Cố Tiêu hơn.
“Vậy thì ngày mốt sẽ không buôn bán, sau này cứ mười ngày thì nghỉ bán một ngày.” Cố Tiêu mỉm cười với Thẩm Hi Hòa, “Vừa lúc muội chưa tới tỉnh thành bao giờ, huynh dẫn muội đi dạo đi.”
Thẩm Hi Hòa sửng sốt một lúc, hắn chỉ quen thuộc con đường đi tới hiệu sách mà thôi, những nơi khác cũng chưa đi qua bao giờ.
Mang Cố Tiêu ra ngoài đi dạo……
Thẩm Hi Hòa căng da đầu gật đầu, “Được,ngày mốt ta sẽ dẫn muội ra ngoài đi dạo.”
Ăn cơm xong Cố Tiêu về phòng nặn búp bê gốm một lúc.
Một bộ búp bê gốm hỉ yến, có tân lang tân nương, phụ mẫu hai bên, khách khứa tham gia yến hội, kiệu phu, người khua chiêng gõ trống, còn có cỗ kiệu, hỉ bài, nặn xong phải dùng giấy dầu gói lại, để tránh hơi nước thoát ra, nếu không thì tượng sẽ bị khô nứt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-113.html.]
Còn Thẩm Hi Hòa sau khi ăn cơm xong, rửa chén đũa sạch sẽ, liền về phòng đọc sách, hắn cũng không đi loanh quanh,không đi dạo qua bao giờ,biết dẫn Cố Tiêu đi đâu bây giờ.
Mặc dù Thẩm Hi Hòa không biết, nhưng mà có thể đi thư viện hỏi bạn cùng trường, hắn hỏi Khương Minh Hiên trước, “Tỉnh thành có chỗ nào thú vị không?”
Khương Minh Hiên nhíu mày, “Chỗ nào thú vị sao?Huynh hỏi cái này làm gì?”
Thẩm Hi Hòa nói: “Ngày mai không phải là được nghỉ một ngày sao, nên ta muốn ra ngoài đi dạo.”
Chuyện này cũng thật là hiếm lạ nha, một người hận không thể cắm đầu cắm cổ vào việc đọc sách nay lại muốn ra ngoài đi dạo, Khương Minh Hiên cảm thán một lát, liền nghĩ ra chỗ khác biệt, huynh ấy……vị hôn thê của Thẩm Hi Hòa tới, cho nên huynh ấy là dẫn vị hôn thê đi dạo!
Khương Minh Hiên cười vài tiếng, “Bây giờ đã biết tới hỏi ta rồi sao, trước đây rủ huynh đi hội đèn lồng huynh cũng không đi mà.”
Đáng đời.
Thẩm Hi Hòa thở dài, “Khương huynh, ta…… huynh tới tỉnh thành sớm hơn ta, có biết chỗ nào thú vị không?”
Khương Minh Hiên lắc đầu, “Nửa năm này ta cũng không đi ra ngoài, còn trước đây sao, đã quên mất rồi, nếu không thì đi hỏi người khác thử xem sao.”
“Như vậy có thích hợp không?”
“Có gì mà không thích hợp chứ, mọi người đều đã biết huynh có vị hôn thê rồi,chắc chắn sẽ bày mưu tính kế cho huynh, chờ đấy.”
Khương Minh Hiên vỗ vỗ bả vai Thẩm Hi Hòa, sau đó đi dạo quanh học đường một vòng, “Ngày mai được nghỉ, Hi Hòa huynh muốn dẫn vị hôn thê của huynh ấy ra ngoài, trước đây Hi Hòa cũng không ít lần giải đáp nghi hoặc cho mọi người, mọi người đã từng đi qua chỗ thú vị nào,cũng đừng có giấu giếm nha.”
Thẩm Hi Hòa sững sờ tại chỗ, vành tai đỏ bừng.
“Đừng, không phải……”
Bây giờ Thẩm Hi Hòa đã không quan tâm vấn đề có thích hợp hay không nữa, mà là vấn đề có đáng tin cậy hay không.
“Vị hôn thê của Hi Hòa huynh tới rồi sao?”
“Chuyện khi nào vậy, không phải là vẫn còn đang đọc sách hay sao,sao lại tới đây rồi?”
“Cho nên Hi Hòa huynh dọn ra ngoài là bởi vì vị hôn thê của huynh ấy đã tới đây sao?”
Một đám người vây quanh Thẩm Hi Hòa, Thẩm Hi Hòa cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, nhưng mà bọn họ đang nói tới Cố Tiêu, Cố Tiêu là vị hôn thê của hắn, “Ừ, vị hôn thê của ta đã tới tỉnh thành.”
Bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới còn có chuyện tốt như vậy đâu,có thể có vị hôn thê tới đây bồi mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết là nên ghen tị hay là nên bày mưu tính kế cho Thẩm Hi Hòa đây.
“Ở tỉnh thành cũng không có chỗ nào thú vị cả.”
“Đúng vậy, tỉnh thành thì có chỗ nào thú vị chứ.”
Khương Minh Hiên cho mỗi người một quyền, “Nói chuyện đàng hoàng chút, rốt cuộc chỗ nào thú vị?”
Mùa hè nắng nóng, trời còn oi bức, đi chỗ nào chơi cũng đều là chịu tội, “Có thể tới hồ Định Châu chèo thuyền hái sen, không ít người cũng đều đi tới đó.”
Hồ Định Châu bọn họ đã từng đi qua, nhưng mà chưa chèo thuyền bao giờ,dù sao thì mấy đại nam nhân chèo thuyền với nhau nhìn sao cũng thấy không được thích hợp cho lắm.
Thẩm Hi Hòa dẫn theo vị hôn thê, đi hồ Định Châu chèo thuyền hái sen, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.
Cũng không biết Thẩm Hi Hòa có biết chèo thuyền hay không.
Thẩm Hi Hòa: “Ta không biết.”
“Vậy thì không được, lỡ như đang chèo mà thuyền bị lật thì phải làm sao bây giờ?”
Khương Minh Hiên nói: “Đừng có mà miệng quạ đen.”
Loại thời tiết này đi hồ Định Châu là thích hợp nhất, Thẩm Hi Hòa chỉ có thể bảo đảm thuyền nhỏ sẽ không bị lật, “Vậy thì đi hồ Định Châu đi, ta có thể luyện chèo thuyền trước.”
Khương Minh Hiên sờ sờ cằm, “Phía sau thư viện không phải có một cái hồ sao, hình như còn có thuyền nhỏ, Hi Hòa dùng cái đó luyện không phải là được rồi sao.”
————
Đêm đó Thẩm Hi Hòa về tới nhà, thắp đèn trong phòng lên, Cố Tiêu nhìn lướt qua, hỏi một câu: “Tại sao giày của huynh lại bị ướt?”