Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 114

Cập nhật lúc: 2025-04-14 12:48:29
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giày bị ướt là do lúc lên bờ dẫm vào nước nên mới bị ướt.

Thẩm Hi Hòa cúi đầu nhìn thoáng qua, “Ướt sao? Ta không biết.”

Giày ướt cũng không biết, trời cũng không mưa,ở đâu ra nước chứ, không lẽ là nhà ai đổ nước ra ngoài, Thẩm Hi Hòa không cẩn thận dẫm vào vũng nước.

Cố Tiêu nói: “Mau thay giày ra đi, lát nữa ăn cơm.”

Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Ta sẽ đi thay ra ngay.”

Cố Tiêu bưng thức ăn ra, hôm nay ăn tiểu long bao và sủi cảo hấp, Thẩm Hi Hòa nhất định có thể ăn được hai lồng, một cái lồng có mười cái bánh nhỏ, hắn đọc sách rất mệt, không đến mức hai mươi cái cũng ăn không hết được.

Lồng hấp là do chính tay Cố Tiêu đan bằng những dải tre, tổng cộng đan được tám cái,cứ trực tiếp bỏ vào trong nồi là được, tiểu long bao là nhân sốt thịt, sủi cảo hấp là nhân tôm đã bóc vỏ.

Cố Tiêu còn làm thêm hai chén nước chấm, một cái là dấm,còn một cái khác thì bỏ sa tế, có thể chấm ăn.

Thẩm Hi Hòa yên tĩnh mà ăn cơm, sắp ăn xong mới nói với Cố Tiêu: “Ngày mai được nghỉ, chúng ta sẽ đi hồ Định Châu chơi. Tiểu Tiểu, hồ Định Châu cách Tương Thành hai mươi dặm, ngồi xe ngựa nửa canh giờ là có thể đến nơi. Trong hồ có rất nhiều hoa sen, bây giờ đang là lúc nở rộ, chúng ta có thể đi hái đài sen, chèo thuyền du hồ.”

Đây là đồng học nói với hắn, Thẩm Hi Hòa đã nhớ kỹ.

Đài sen,vậy thì có thể ăn hạt sen rồi, trong hồ nhất định có cá tôm, có thể bắt đem về.

Cố Tiêu nói: “Sáng mai đi sớm sao?”

“Không gấp, muội cứ đi ngủ đi,” Thẩm Hi Hòa cơm nước xong, liền đặt đũa xuống, “Tiểu Tiểu, ngày mai có thể để bọn Linh Đang ở nhà hay không, chỉ có hai người chúng ta đi thôi.”

Thẩm Hi Hòa giải thích nói: “Linh Đang tuổi còn quá nhỏ, du hồ quá nguy hiểm rồi.”

Hắn lo chăm sóc cho Cố Tiêu, nhất định sẽ không quan tâm được đến Linh Đang, hơn nữa ngày mai là ngày mười,ngày mười ba là sinh nhật của Cố Tiêu rồi, hắn phải đọc sách,nên muốn tổ chức sinh nhật cho cô trước, mang theo Linh Đang làm cái gì chứ.

Linh Đang chắc chắn sẽ dính vào bên người Cố Tiêu, bá chiếm lấy, làm hắn không xen vào được câu nào cả.

Thẩm Hi Hòa sợ Cố Tiêu không vui, lại nói thêm: “Ta 10 ngày mới được nghỉ một lần, ngày thường Linh Đang luôn ở bên cạnh muội rồi, chỉ có một ngày này, đừng để nó đi theo, có được không?”

Cố Tiêu nói: “Có cái gì mà không được chứ.”

Linh Đang là đồ đệ,cũng không phải là nha hoàn của cô, không nhất thiết lúc nào cũng phải đi theo cô.

“Vậy thì sáng mai ăn cơm xong chúng ta sẽ đi hồ Định Châu.” Cố Tiêu cười với Thẩm Hi Hòa, còn về ngày 13 tháng 7 là sinh nhật của cô, cô đã quên nó từ lâu rồi.

Mỗi ngày đều bận rộn không ngơi tay,làm gì có thời gian để nhớ được mấy chuyện này chứ, cô về phòng nặn búp bê gốm một lúc,rồi nhìn sổ sách.

Tới Tương Thành mới được mười ngày, mà đã tiêu không ít tiền rồi.

Chu thị đưa cho cô sáu mươi lượng bạc, bây giờ cô vẫn chưa động vào.

Cố Tiêu có mang theo 723 lượng của cô, mua cửa hàng hết 680 lượng, đặt mua nồi chén gáo bồn tốn thêm mười ba lượng bạc, chỗ mẹ mìn tốn mười lượng, bây giờ chỉ còn lại có hai mươi lượng bạc.

Quán ăn đã khai trương được ba ngày, ngày đầu tiên kiếm được 518 văn, hai ngày sau thì càng ngày càng kiếm được nhiều hơn, hôm nay cũng kiếm được hơn tám trăm văn, mới mấy ngày mà đã kiếm lời được hơn 1200 văn rồi.

Nhiều tiền đồng như vậy, Cố Tiêu còn phải tìm thời gian đi đổi chúng thành bạc, nếu không cứ như vậy đem theo thì quá nặng.

Quán ăn đang làm ăn rất tốt, mỗi tháng còn có lợi nhuận được chia từ Đa Bảo Các nữa, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Cố Tiêu cất túi tiền đi, ngày mai đi hồ Định Châu, cô có thể mặc một cái váy màu xanh nhạt, rồi cài thêm châu hoa lên.

Đi du hồ, cũng không thể về ngay được, nói không chừng còn phải ăn cơm ở trên đường, bây giờ đang là mùa hè,nên không cần lo lắng phải ăn cơm nguội, nhưng cũng không thể đi tới hồ rồi gặm bánh được chứ.

Cố Tiêu leo xuống giường, đi vào nhà bếp làm đồ ăn cho ngày mai.

Tỉnh thành có bán rất nhiều thứ, cô mua về không ít thứ linh tinh, nếu là món ăn khi đi đường, thì cơm nắm là thích hợp nhất.

Có tôm bóc vỏ và dưa chuột, nhưng mà làm cơm nắm cũng không đơn giản, đêm khuya tĩnh lặng, mọi người đã ngủ say hết rồi,còn Cố Tiêu thì đang nhóm lửa thổi cơm.

Cố Tiêu đi ngủ sớm, Thẩm Hi Hòa vẫn như cũ đọc sách đến tận khuya, với hắn mà nói, điểm khác biệt lớn nhất giữa tỉnh thành và huyện thành là ở hiệu sách.

Sách ở tỉnh thành có rất nhiều, tứ thư ngũ kinh, sách sử binh thư, còn có các loại sách về nông nghiệp và trà đạo, chỉ cần là hữu dụng, thì Thẩm Hi Hòa đều đọc, hắn đã gặp qua là không thể nào quên được, nửa năm qua hắn đã học rất nhiều thứ, là vì muốn tiến bộ hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-114.html.]

Hắn đọc sách đến rất khuya,nhưng lại thức dậy rất sớm,sau khi rời giường thì đọc sách một lát, sau đó thì thu dọn những thứ cần mang theo, hắn không mang theo thứ gì cho bản thân mình, tất cả đều là mang cho Cố Tiêu.

Mứt hoa quả và điểm tâm để ăn trên đường, có tận mấy cái giấy dầu bao lại, còn có ống tre, nắp vặn trên miệng ống là do Cố Tiêu khắc ra, có dốc ngược lại cũng sẽ không bị đổ ra ngoài.

Còn có một ít bạc Thẩm Hi Hòa mang theo trên người.

Học vấn tốt thì ở chỗ nào cũng sẽ có ích, ở huyện thành có thể chép sách, thì ở tỉnh thành tất nhiên cũng có thể, chẳng qua là bạc không kiếm được nhiều như vậy mà thôi.

Thu dọn đồ đạc xong, Thẩm Hi Hòa lại đổ đầy lu nước, một tiểu hài tử, thêm hai phụ nhân, thì có thể làm được việc nặng gì chứ.

Đổ đầy nước xong, Thẩm Hi Hòa lại quét sân sạch sẽ, thuê xe ngựa xong, rồi chờ Cố Tiêu rời giường ăn cơm.

Vừa chờ là chờ tới giờ Thìn.

Cố Tiêu cũng không ngờ Thẩm Hi Hòa lại dậy sớm như vậy, cô lấy cơm thừa tối hôm qua ra nấu cháo trắng, đơn giản ăn xong, dọn dẹp một chút liền đi hồ Định Châu.

Sau khi lên xe Thẩm Hi Hòa liền mở tay nải ra, lấy hết điểm tâm và mứt hoa quả ra , “Phải nửa canh giờ nữa mới đến hồ Định Châu,mấy thứ này có thể ăn trên đường.”

Cố Tiêu vừa ăn cơm xong, bây giờ vẫn chưa đói bụng, nên cô chỉ ăn một miếng nhỏ, “Nửa canh giờ mới đến sao, Tam ca, có nhiều người đến hồ Định Châu không?”

Thẩm Hi Hòa chưa tới đó bao giờ, chỉ nghe đồng học nói có rất nhiều người đi tới đó, công tử tiểu thư ở trong tỉnh thành đều thích tới hồ Định Châu du ngoạn, “Người không ít, trong hồ không chỉ có hoa sen, mà còn có cỏ lau sậy, vịt hoang và dòng suối uốn lượn nữa. Đầu xuân còn có thể tới đó thả diều.”

Cố Tiêu gật đầu, nhiều người thì tốt, nhiều người náo nhiệt.

————

Ở phía bên kia, bảy tám học sinh mặc áo choàng dài màu xanh nhạt đang cưỡi ngựa đi đến hồ Định Châu, người đi ở giữa chính là Khương Minh Hiên.

Khương Minh Hiên bị mặt trời chiếu tới nỗi hoa mắt chóng mặt.

Đã hơn nửa năm rồi, thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, vẫn là vì đi nhìn Thẩm Hi Hòa và vị hôn thê của hắn, thật sự là không thú vị mà.

“Sao lại không thú vị chứ, ta muốn nhìn một chút vị hôn thê của Hi Hòa huynh sẽ trông như thế nào.”

“Nếu huynh cảm thấy không thú vị thì có thể quay về.”

Khương Minh Hiên nghẹn lời, “Cũng đã đi được mười dặm rồi, huynh còn muốn ta quay về sao!”

“Không phải là còn mười dặm đường nữa sao, huynh quay về cũng không phải cũng là mười dặm sao.”

Cái này giống lời người nên nói sao, đã đi được một nửa rồi, Khương Minh Hiên cho dù có phải bò cũng phải bò tới đó.

Bạn học bên cạnh cười to, “Chúng ta không phải cũng là vì Hi Hòa sao, chúng ta tới đó là để trợ giúp, cũng không phải là đi xem náo nhiệt, chèo thuyền rất nguy hiểm, chúng ta nhìn chằm chằm thì yên tâm hơn chút.”

Nhân tiện nhìn xem vị hôn thê trông như thế nào mới được, bọn họ cảm thấy Thẩm Hi Hòa tính tình lương thiện hiền lành, đừng có để bị lừa đó.

Tấm lòng này thật không dễ dàng mà.

Tám người bọn họ đến sớm, tới hồ Định Châu thì mỗi người mua một cái nón lá sen để che nắng, ngồi ở quán trà ven hồ ba mươi phút, đã nhìn mấy lượt xe ngựa đi qua,nhưng đều không phải là Thẩm Hi Hòa.

Cho dù có đi qua thì cũng sẽ không để ý, vẫn là Khương Minh Hiên liếc mắt một cái đã nhìn thấy, “Mau nhìn, là Hi Hòa huynh.”

Thẩm Hi Hòa xuống xe ngựa trước, hắn đặt ghế đẩu để trong xe ngựa xuống đất, rồi đỡ Cố Tiêu xuống.

Ánh mặt trời tươi đẹp, một cơn gió mang theo hương sen thổi qua, Cố Tiêu vén mấy sợi tóc dính trên trán xuống, “Đây là hồ Định Châu sao, thật là đẹp.”

Thẩm Hi Hòa cõng tay nải, trên mặt nở nụ cười mà bọn Khương Minh Hiên chưa nhìn thấy qua bao giờ, “Muội thích là tốt rồi.”

Khương Minh Hiên che mặt, hắn cảm thấy rất ê răng.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy vị hôn thê của Thẩm Hi Hòa, trước kia không phải là chưa từng nghĩ tới vị hôn thê Thẩm Hi Hòa sẽ trông như thế nào, chắc là một vị cô nương dịu dàng hào phóng, gật đầu khẽ cười, mặc dù không xinh đẹp, nhưng mà có thể sưởi ấm trái tim của một người.

Nhưng không nghĩ tới lại đẹp như vậy, mày liễu mắt hạnh, mũi cao môi anh đào, thấp hơn Thẩm Hi Hòa một cái đầu, một thân váy áo màu xanh lục,vừa đẹp vừa yêu kiều.

Vị hôn thê đều trông như vậy sao, mỗi tháng một lần không quản mưa gió cũng phải về hình như cũng không phải là chuyện to tát gì nữa rồi, đổi thành bọn họ, thì bọn họ cũng nguyện ý.

Mệnh Thẩm Hi Hòa đúng là tốt mà.

Loading...