Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-04-14 12:48:35
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng mà cũng không có ai nói sinh nhật phải nhận tận mấy món quà mà.

Điều mà Cố Tiêu lo lắng đầu tiên chính là bạc, mỗi lần Thẩm Hi Hòa về nhà Chu thị đều sẽ đưa bạc cho hắn, nhưng theo như Cố Tiêu biết, thì Chu thị cũng cho không nhiều lắm, Thẩm Hi Hòa muốn lấy tiền thì càng ít hơn nữa.

“Trên người của huynh còn có tiền không, đừng có luôn mua đồ cho muội làm gì……”

Cố Tiêu lời còn chưa nói xong, Thẩm Hi Hòa đã nói: “Còn tiền mà, ta mượn sách từ hiệu sách về rồi chép sách, vừa có thể đọc sách vừa có thể kiếm tiền nữa.”

Mặc dù kiếm không nhiều bằng chỗ Trương chưởng quầy, nhưng mà chép một quyển sách cũng được một lượng bạc, chỉ là Cố Tiêu không cần số tiền này mà thôi.

Thẩm Hi Hòa lấy quà ra, là một cái túi gấm màu nâu, “Mở ra nhìn thử xem.”

Cố Tiêu nhìn Thẩm Hi Hòa một cái, sau đó từ từ mở túi ra.

Bên trong là một mặt dây chuyền bằng ngọc bích hình hoa sen, kích thước bằng hạt sen, được xâu bằng sợi dây màu xanh lục, có thể đeo ở cổ tay, hoặc đeo lên cổ cũng được.

“Muội đã đưa ngọc bình an cho ta rồi.”

Ngọc bình an Thẩm Hi Hòa vẫn luôn mang theo trên người, nên đã mua cho Cố Tiêu cái này.

Cố Tiêu nói: “Nhìn rất đẹp, tốn hết bao nhiêu tiền vậy?”

Thẩm Hi Hòa: “Không tốn bao nhiêu, thật sự là không tốn nhiều mà, nếu như muội sợ ta tiêu tiền nhiều, vậy thì ta sẽ đưa tiền cho muội, lúc nào cần dùng tiền thì sẽ nói với muội .”

Thẩm Hi Hòa còn thiếu nước nói không tốn tiền mua,ở trên đường nhặt được, hoặc người khác đưa cho, dù sao cũng không tốn tiền.

“…… Huynh cứ giữ đó đi, trong lòng tự hiểu là được.” Cố Tiêu đeo mặt dây chuyền hoa sen lên trên cổ.

Mấy đóa hoa sen hái từ hồ Định Châu về nở không được mấy ngày đã tàn, còn đóa này thì vẫn luôn hé nở.

Cố Tiêu nhét mặt dây chuyền vào trong áo, “Ăn cơm thôi.”

Tối nay ăn bún cá, bún là mua ở ngoài chợ về, không phải là loại bún làm bằng bột khoai lang hay là bột khoai tây, mà là bún gạo có màu trắng đục, đầu cá và xương cá thì đem đi nấu thành một nồi canh cá,cho dầu tôm vào, nước canh có màu trắng sữa và có một lớp dầu màu cam nổi lên trên.

Bún cá có những lát cá mỏng được ninh trong nồi nước lèo,ăn kèm với củ cải muối, măng chua và sa tế, ăn một tô bún cá mà ra một thân mồ hôi.

Nhưng mà thật sự ăn rất ngon.

Cố Tiêu nói: “Có đủ ăn hay không, không đủ thì muội lại lấy thêm một ít cho huynh.”

Thẩm Hi Hòa lau miệng, “Đủ rồi, Tiểu Tiểu, muội đi ngủ sớm đi, đừng quên ngâm nước ngải cứu đó.”

“Muội biết rồi, huynh cũng đi ngủ sớm một chút đi, đừng thức khuya quá.” Cố Tiêu vẫy tay với Thẩm Hi Hòa, sau đó liền quay về phòng nặn búp bê gốm.

Còn bốn ngày nữa là tới ngày ước định, Cố Tiêu đã nặn người xong hết rồi, bây giờ chỉ còn mấy đồ trang trí như bàn và ghế mà thôi.

Thức ăn thì giống như trong hỉ yến, trên bàn hỉ có đậu phộng long nhãn, bàn ghế đều làm bằng đất sét, còn giường hỉ, kiệu đón dâu, đội ngũ đón dâu, hỉ bài và của hồi môn đều là đồ chạm khắc gỗ.

Nặn xong thì vẫn chưa xong, mà còn phải tô màu nữa.

Nếu đã là hỉ yến, thì tất nhiên phải lấy màu đỏ rực làm chủ đạo, mũ phượng hỉ bào, còn không thể thiếu trân châu màu vàng và màu lam, gương mặt thì dùng màu hồng của da thịt, còn lông mày và mắt thì dùng màu son và màu đen.

Khách mời thì không nhất thiết phải mặc đồ đỏ, màu da thì không phải ai cũng giống nhau, còn có trái cây và thức ăn trên bàn tiệc nữa, chỉ riêng việc phối màu thôi đã tốn một khoảng thời gian rồi.

Cố Tiêu tô màu cho tân nương trước,trước khi tô màu thì phải quét màu trắng lên trước, như vậy thì màu tô ra mới tươi sáng, áo cưới đỏ thẫm có hoa văn màu vàng nhạt, giữa trán tân nương có một lọn tóc hình mây, má ửng hồng, lông mày mỏng, mắt to, chóp mũi cũng tô màu hồng nhạt.

Cố Tiêu nặn người nhỏ, khuôn mặt bầu bĩnh mang theo một nét ngây thơ.

Trên đầu tân nương đội mũ phượng lộng lẫy, điểm xuyết một ít trân châu, trâm cài kim bộ diêu, và khăn voan đỏ được vén lên một nửa.

Cổ đeo vòng vàng, đôi tay nhỏ dài như ngọc, trên cổ tay có một cái vòng ngọc, làn váy tầng tầng lớp lớp, bên hông có treo ngọc bội, giày thêu bị làn váy che khuất, chỉ để lộ ra một viên trân châu cực lớn.

Tha thướt yêu kiều,muôn vàn dáng vẻ.

Cố Tiêu tô màu cho búp bê gốm xong, rồi bỏ vào một cái rương,sau đó thì dẫn theo Linh Đang đi cửa hàng đồ sứ.

Lưu chưởng quầy không để ý lắm, “Lò sứ ở ngoài thành, ngồi xe ngựa phải mất một canh giờ, nung cái này, thì cô nương vẫn phải tự trông chừng thì sẽ tốt hơn.”

Lỡ như cháy hết rồi,thì mười lượng bạc không phải là ném đá xuống sông sao, Lưu chưởng quầy cũng là vì muốn tốt cho Cố Tiêu.

Quán ăn nghỉ bán một ngày, Cố Tiêu muốn nung xong búp bê gốm trước, nên tất nhiên phải tự mình canh chừng rồi.

Lò sứ cách Tương Thành ba mươi dặm, dựa gần thôn, thợ lò đều là nam đinh trong thôn, phụ trách đốn củi, đốt lò và làm phôi, phải canh chừng thời gian và nhiệt độ thì là mấy lão sư phụ, còn có người thì chuyên vẽ hoa văn trên phôi sứ.

Phân cho Cố Tiêu chính là một cái lò nung nhỏ, tráng men cho búp bê gốm trước, sau đó thì bỏ vào trong lò nung, nhờ lão sư phụ giúp canh chừng nhiệt độ, trời mùa hè, miệng lò bốc ra hơi nóng, mới đứng ở gần đó một lát mà môi đã khô hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-117.html.]

Lão sư phụ đã làm được vài thập niên, mặt đã phơi đến đen đỏ, một đôi mắt cực kỳ sáng ngời, hắn không nghĩ tới một tiểu cô nương như vậy còn biết đến tráng men.

Người gốm nặn rất tốt, màu sắc trên đó cũng rất đẹp, nếu như nung thành công,thì chắc chắn sẽ nhìn rất đẹp.

Sư phụ già nói: “Nếu như làm búp bê sứ, thì chắc chắn sẽ tốt hơn.”

Cố Tiêu mỉm cười: “Tìm không thấy đất cao lanh, nên chỉ có thể làm búp bê gốm thử xem sao.”

Đất cao lanh chỗ khác không có,nhưng mà lò sứ nhất định sẽ có, nhưng mà lời này không thể nói, hắn chỉ là một sư phó canh lò nung, làm sao có thể quản nhiều như vậy được.

Lò nung trong một ngày, làm nguội một ngày, Cố Tiêu dẫn theo Linh Đang chạy hai ngày, cuối cùng thì búp bê gốm cũng ra khỏi lò.

Đang là chạng vạng, hoàng hôn ánh chiều tà lan tỏa khắp mặt đất, búp bê gốm cong mi mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, trên mặt búp bê gốm là một lớp men mịn sáng bóng.

Nung thành công rồi.

Lúc này búp bê gốm vẫn còn nóng, Cố Tiêu mang bao tay bông vào rồi kiểm tra qua một lần, có hai người khách đã bị nứt ra, cũng không đáng để nung lại một lò khác, chỉ có thể đem hai cái này bỏ đi.

Nhìn cũng thật là vui mừng nha, mắt lão sư phụ già đã cười đến nheo lại, “Bộ này nhìn thật là đẹp, làm lễ vật tân hôn cũng rất tốt.”

Búp bê gốm đã nung xong, đông gia và Lưu chưởng quầy đều tập trung lại đây, dù sao thì cũng đã được nung qua, tốn thêm mười lượng bạc, nên nhìn đẹp hơn rất nhiều so với tượng đất bán ở trên đường.

Lưu đông gia nhìn người gốm, lại nhìn Cố Tiêu, đột nhiên nói: “Cô nương cũng hiểu gốm sứ sao?”

Cố Tiêu đã từng học qua một đoạn thời gian, làm phôi, tráng men, nung, nhưng mà cô chỉ học qua mấy thứ đơn giản, nên chắc chắn kém xa mấy lão sư phụ ở trong lò sứ.

Kỹ thuật nung đồ sứ ở cổ đại là được truyền thừa và cải tiến từng chút một, từ thanh hoa, đấu màu, men gốm, màu men, cho đến tráng men phấn.

Còn có đồ sứ phong cách cung đình châu Âu, và đồ sứ phong cách Nhật nữa.

Cố Tiêu biết nhiều, học cũng nhiều, cô không biết vị đông gia này có ý gì,nên chỉ nói: “Chỉ biết được một chút mà thôi.”

Đồ sứ bây giờ đa phần là sứ trắng, thanh hoa, đấu màu, men gốm và màu men là chủ yếu, còn về màu phấn và men màu thì không có.

Chất men được truyền từ nước ngoài về, nên Cố Tiêu muốn làm cũng không có biện pháp nào.

Đông gia chần chờ rồi gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy thì cô nương cảm thấy cửa hàng gốm sứ của chúng tôi như thế nào?”

Hợp với quy cũ.

Cố Tiêu ngẩn người, “Đông gia vì sao lại hỏi như vậy?”

Đông gia bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Ta cảm thấy cửa hàng đồ sứ này cứ theo khuôn cũ quá mức, muốn biết cô nương có chủ ý mới gì hay không.”

Khuôn mặt của mấy vị lão sư phụ đều gục xuống, tính họ nhẫn nại nên mới không nói chuyện.

Chủng loại kiểu dáng, hoa văn, đã làm mười mấy năm rồi, đều là bộ dáng cũ.

Hoa văn màu men là nhiều nhất, nhưng mà mấy sư phụ lợi hại đều làm ở lò nung chính, sư phụ của bọn họ thật sự là không có cái bản lĩnh đó.

Lưu đông gia là thấy búp bê gốm mà Cố Tiêu làm ra sinh động như thật, hoa văn được vẽ rất đẹp, nghĩ tới nghĩ lui cả nửa tháng, mới nảy ra ý niệm như vậy.

Cố Tiêu đúng là biết tráng men.

Cố Tiêu không vội trả lời, cô biết làm mấy thứ khác, nhưng gốm sứ đã phát triển từ cổ đại đến bây giờ, có tinh hoa trí tuệ riêng của nó, phải chú ý đến sự đối xứng và cân bằng.

Lấy ví dụ về đồ gốm trong cửa hàng mà nói, hoa văn trên đó về cơ bản là đối xứng ở trung tâm, có ý nghĩa viên mãn hoà thuận.

Cố Tiêu nói: “Ta có thể nung một bộ trước, rồi đông gia xem thế nào.” Dù sao thì cô thích cũng không có nghĩa là người khác cũng sẽ thích.

Làm buôn bán có thể đạt thành hiệp nghị tất nhiên là tốt, không thành thì cũng đừng làm tổn thương hòa khí.

Lưu đông gia gật đầu, “Đồ sứ nung ra thì cô nương có thể đem đi, vậy thì có cần dùng lò nung khác để nung không?”

Một cái lò nung có thể nung được mấy vạn cân đồ sứ, Lưu đông gia cũng rất chịu chi, Cố Tiêu lắc đầu, “Vậy thì không cần, có phôi nào đã làm xong không, ta trực tiếp tráng men là được.”

Cố Tiêu cũng làm tráng men trên men màu, đầu tiên là phủ một lớp màu lục lam lên, sau đó vẽ hoa anh đào năm cánh màu hồng nhạt.

Nhuỵ hoa anh đào màu trắng, trên mỗi cái dĩa phía bên trái có một đóa hoa anh đào, phía bên phải lại thêm một đóa hoa anh đào khác nữa.

Một bộ đồ sứ đều là loại hoa văn này, dĩa, chén, muỗng, đều là hoa anh đào.

Nói thật, đã làm quen với sứ thanh hoa, bây giờ nhìn thấy bông hoa màu hồng nhạt này cũng rất mới lạ.

Màu men mà bọn họ nung, đều là hoa lan và hoa mẫu đơn mấy loại hoa này mà thôi, còn cái này thì chưa thấy qua bao giờ.

Thiếu đi vài phần lịch sự tao nhã, nhiều thêm vài phần mới lạ.

Loading...