Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 118
Cập nhật lúc: 2025-04-14 12:48:37
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Tiêu vẽ hoa văn và tráng men xong, liền giao cho lão sư phụ ở lò nung, trời đã sập tối rồi,nên cô phải quay về.
Đông gia tự mình đưa Cố Tiêu đi ra ngoài, “Ba ngày nữa là có thể nung xong rồi, đến lúc đó cô nương cứ trực tiếp tới cửa hàng đồ sứ lấy là được.”
Ba ngày sau phải xem đồ sứ nung ra thế nào,rồi mới quyết định xem có nên nhờ Cố Tiêu vẽ hoa văn hay không.
Đồ sứ, đặc biệt là đồ tráng men màu,hoa văn vừa đưa ra, người khác thấy bán chạy, thì sẽ không thiếu người học theo.
Cố Tiêu dẫn theo Linh Đang về nhà, một canh giờ ngồi xe, về đến nhà thì trời đã tối rồi.
Cô nấu cơm tối cho Thẩm Hi Hòa, ngày hôm sau thì nhanh chóng gửi búp bê gốm đi.
Tháng này mới trôi qua được một nửa, búp bê gốm chắc là cuối tháng có thể đến được Thịnh Kinh rồi. Đồ gốm dễ vỡ,nên Cố Tiêu dùng vải bông bọc từng cái lại, sau đó thì đặt trong chăn bông, lúc này mới yên tâm đưa đi.
Đến ngày thứ ba, Cố Tiêu đi cửa hàng đồ sứ để lấy đồ sứ về.
Cố Tiêu tổng cộng vẽ sáu cái đĩa, sáu cái chén, sáu cái muỗng, để Lưu chưởng quầy đặt vào trong hộp gỗ.
Đáy màu xanh biếc, hoa màu hồng nhạt, mặc dù đang là ngày hè nóng nực, nhưng lại có cảm giác gió xuân thổi qua.
Lưu chưởng quầy không dám nói đồ sứ này đẹp hơn so với sứ thanh hoa hay men gốm men màu truyền thống, nhưng mà tuyệt đối là đồ mới lạ.
Còn không phải là đang muốn cái mới lạ hay sao.
Lưu chưởng quầy nói: “Cố cô nương,đông gia của chúng tôi rất thích bộ đồ sứ này, cô nương vẽ mẫu hoa văn ra, chúng tôi sẽ nung, mỗi lần bán được một bộ, thì sẽ chia cho cô nương bốn phần lợi nhuận.”
Có thể bán được hay không thì phải xem hoa văn vẽ ra thế nào, nhưng mà cửa hàng này là của đông gia, chia cho Cố Tiêu bốn phần lợi nhuận đã không ít rồi.
Cố Tiêu gật đầu, cô cũng đã ký không ít văn thư rồi, bốn phần đúng là không ít.
Ký văn thư xong, Cố Tiêu liền đem bộ đồ sứ này về nhà.
Cô trực tiếp đem đồ sứ này cho quán ăn dùng.
Bởi vì chuyện đồ sứ mà đã làm chậm trễ việc buôn bán của quán ăn hai ngày nay, cho nên hôm nay quán ăn buôn bán rất tốt.
Hơn nữa thời tiết ngày càng lạnh, người tới ăn mì cũng nhiều hơn.
Sáng sớm đã tới đây, mở thực đơn ra xem hôm nay có món ăn kèm gì.
Hôm nay là món tôm sushi.
Chưa ăn qua bao giờ, cũng không biết có mấy phần, nên mấy người tới sớm đều gọi mấy món ăn kèm trước.
Ngô thẩm giải thích nói: “Sushi là dùng cơm bọc tôm lại,có dưa chuột sợi, củ cải sợi, chà bông, chấm với nước sốt dưa chuột muối chua. Bên ngoài có một lớp rong biển, một dĩa sushi có mười cái, tổng cộng là 30 văn tiền.”
“Vậy thì ta muốn hai dĩa, một dĩa ăn ở đây, một dĩa thì mang đi.” Vị khách nhân này đã ăn ở quán ăn Thẩm gia rất nhiều lần, các món ăn kèm mỗi ngày đều ăn rất ngon.
Ngô thẩm nói: “Mỗi người chỉ có thể mua một dĩa, ăn không hết mới có thể mang về.”
Mười cái có thể ăn không hết sao, khách nhân bĩu môi, chê quán ăn Thẩm gia quá nhiều quy củ. Lâu lâu lại nghỉ bán không nói, buổi tối thì đóng cửa quá sớm, còn không thể mua hai dĩa nữa.
“Vậy thì lấy một dĩa, rồi thêm một chén mì nước nữa.” Khách nhân vén ống tay áo lên, lấy một đôi đũa từ trong ống tre ra.
Hắn tới sớm, chẳng mấy chốc, người tới quán ăn càng ngày càng nhiều.
Hết bàn để ngồi thì bắt đầu ngồi chung bàn với nhau.
Món ăn kèm thì một ngày chỉ có mười mấy phần, tới muộn một chút thì đã hết rồi.
Khách nhân mắt nhìn thẳng, người ngồi đối diện vui tươi hớn hở mà vẫy tay với hắn, “Lão Lý à, thật là trùng hợp.”
“Ừ, thật là trùng hợp.” Người gọi là lão Lý mỉm cười đáp lại, “Hóa ra là lão Triệu.”
“Ha ha ha, huynh tới sớm, không giống ta, tới muộn, ngay cả sushi cũng ăn không được.”
Lão Lý không nói chuyện, nhưng lão Triệu lại lên tiếng, “Huynh tới sớm như vậy, hẳn là mua được rồi.”
Không đợi hắn nói chuyện, Tào thẩm đã bưng mì nước và sushi lên.
Mì nước được đựng trong chén của quán ăn, một chén lớn,ở bên ngoài có dòng chữ quán ăn Thẩm gia.
Mà sushi thì được bày trên một cái dĩa màu hồng nhạt.
Phía trên có vài bông hoa nhỏ, vừa nhìn đã biết là không phải dành cho đại nam nhân dùng.
Lão Lý cũng mặc kệ lão Triệu cứ nhìn chằm chằm về phía hắn, duỗi đũa gắp một miếng sushi bỏ vào trong miệng.
Vẫn còn nóng, bên ngoài có một lớp rong biển, còn có hạt mè đã rang qua nữa.
Dưới rong biển là cơm, hơi dính, hình như còn bỏ gạo nếp nữa.
Tôm nguyên con, vị nước chấm hơi lạ, chua chua mặn mặn.
Có chà bông, dưa chuột, củ cải……
Lão Trương duỗi cổ hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ăn khá ngon, nước sốt này cũng rất ngon, trước đây chưa ăn qua bao giờ, hình như gọi là sốt dưa chuột muối chua gì đó.”
Còn gì khó chịu hơn việc rõ ràng mua nổi, nhưng lại bởi vì tới muộn mà mua không được, chỉ có thể nhìn người khác ăn chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-118.html.]
“Lão Lý à, huynh xem chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy……”
Lão Lý một ngụm nuốt sushi xuống, trên mặt còn mang theo chút dư vị, “Đừng có lôi kéo làm quen với ta.”
Thật đúng là nhỏ mọn mà.
Vài thập niên giao tình mà so ra còn kém một miếng sushi.
Trong lòng họ Triệu cảm thấy có chút nguội lạnh, “Lão Lý à, năm ngoái, tức phụ huynh lấy hai cây cải trắng từ nhà ta, năm trước, nhà huynh không có nước tương, cũng là lấy từ nhà ta, năm trước nữa……”
Lời nói rất chân thành, chỉ hận không thể than thở khóc lóc một phen.
“Được rồi được rồi, chuyện trước đây cũng không cần nhắc lại làm gì, ăn một miếng sushi đi.” Lão Lý nhìn trái nhìn phải, vừa lấy tay che mặt vừa nói.
Ở đây có nhiều người như vậy, hắn không cần mặt mũi sao.
Họ Triệu nghiêm mặt, nói: “Huynh cho rằng ta là vì một miếng ăn này sao? Huynh thật là hiểu lầm ta rồi.”
“Ăn hai miếng, hai miếng là được rồi chứ.”
“Huynh cho rằng ta là vì hai miếng sushi sao? Ta là thấy trước đây không đáng chút nào……”
“Một nửa, một nửa được rồi chứ gì, mau ăn đi,còn không ăn nữa là nguội hết rồi.” Lão Lý tận tình khuyên bảo, còn dời dĩa hoa anh đào tới chính giữa, lúc này chuyện mới ngừng lại.
Ăn sushi, cắn con tôm to nhất ở giữa, còn có thể nhìn dĩa đựng nữa.
Không thể không nói dĩa đựng sushi nhìn khá đẹp, bọn họ là hai đại nam nhân cũng cảm thấy đẹp.
Nếu như mua về đặt ở trong nhà, thì cũng rất được đó.
Phu nhân của lão Lý thích chén dĩa đẹp, cho nên hắn cũng thích theo.
Lão Lý gọi Ngô thẩm một tiếng, “Cái dĩa nhỏ này mua ở đâu vậy?”
Ngô thẩm cũng không biết, Cố Tiêu đem đồ sứ về, nói là lúc làm đồ ăn kèm thì lấy dùng, dĩa,chén và muỗng, mỗi thứ đều có sáu cái.
Người tới sớm thì dùng hoa anh đào, còn tới sau thì dùng dĩa có chữ quán ăn Thẩm gia.
Không thể không nói đồ đựng thức ăn kiểu Nhật rất hợp với sushi, có cảm giác ăn vào miệng sẽ ngon hơn.
Ngô thẩm nói: “Ta sẽ đi hỏi giúp ngài.”
Một lúc sau Ngô thẩm đã quay lại, “Khách quan, cái dĩa này là mua từ cửa hàng đồ sứ ở thành nam, cách quán ăn hai con phố.”
Rất gần.
Lát nữa qua đó xem sao.
Lão Lý ăn hết bốn cái sushi còn lại, một chén mì ăn hết đến canh cũng không dư lại, trả tiền xong liền xoay người đi tới cửa hàng đồ sứ.
Nhưng mà trong cửa hàng đồ sứ không có.
Lưu chưởng quầy nói: “Cửa hàng chúng tôi đúng là đang định nung một mẻ sứ mới, không biết khách quan làm sao mà biết được.”
Lão Lý nói: “Quán ăn Thẩm gia đã dùng rồi, nói là mua ở chỗ này, ta thấy đẹp,cho nên tới đây nhìn thử.”
“Thì ra là thế, vậy thì mong khách quan chờ thêm mấy ngày nữa, nhiều nhất là mười ngày, mười ngày sau đồ sứ chắc chắn sẽ đến.” Lưu chưởng quầy bừng tỉnh đại ngộ, hắn thiếu chút nữa đã quên, Cố Tiêu còn kinh doanh một quán ăn nữa, cái này không phải là quá tốt hay sao, còn chưa bắt đầu bán, mà đã có người tới hỏi rồi.
Mặc dù không có nhiều người sử dụng đồ sứ hoa anh đào trong quán ăn, nhưng mà thấy nhiều rồi, thực sự có không ít người tới cửa hàng đồ sứ tìm bộ đồ sứ này.
Còn chưa bày ra,mà danh tiếng đã vang xa rồi.
————
Cố Tiêu lấy tôm và cơm còn dư lại làm mấy cái sushi, lần trước làm cơm nắm dùng tương mè, lần này Cố Tiêu dùng dưa chuột đã muối qua và trứng gà làm thành sốt dưa chuột muối chua, chua chua mặn mặn, ăn ngon hơn tương mè.
Sushi làm xong thì để lại cho Thẩm Hi Hòa mấy cái,còn dư lại thì mọi người chia ra ăn.
Cố Tiêu làm xong sushi thì ra đằng trước dạo một vòng, quán ăn không bận lắm, nhưng mà Ngô thẩm và Tào thẩm không biết chữ, nên không biết ghi sổ.
Cô thì thỉnh thoảng có việc phải làm, giữa tháng tám thì Thẩm Hi Hòa còn phải đi thi, làm ăn buôn bán, thì không thể lúc nào cũng có việc riêng được.
Phải thuê một chưởng quầy rồi.
Cố Tiêu dán bố cáo ở trước cửa, nói quán ăn đang muốn thuê chưởng quầy, thử việc một tháng, tiền tiêu vặt là năm tiền, sau khi chuyển sang làm chính thức thì tiền tiêu vặt là tám tiền.
Rất nhanh sau đó, chưởng quầy mới đã nhậm chức.
Chưởng quầy mới họ Hứa tên Giang, năm nay mười sáu tuổi, trước đây làm học đồ ở cửa hàng đồ sứ, dư sức để làm chưởng quầy.
Có Hứa Giang, Cố Tiêu liền nhẹ nhàng hơn không ít.
Hứa Giang là người thành thật, buổi sáng vừa mới tới đây đã bắt đầu đối chiếu sổ sách rồi ghi sổ, trưa và tối ăn hai bữa cơm, thời gian còn lại đều thành thành thật thật mà nhìn sổ sách và tráp tiền.
Ngô thẩm và Tào thẩm cũng không chỉ lo việc rửa chén không, thông thường đều là Tào thẩm nấu mì, Ngô thẩm rửa rau, rửa chén rồi chạy bàn, Linh Đang chuyên tâm làm đồ chơi vải nỉ, học chạm khắc gỗ, lúc quán ăn bận quá thì mới chạy ra giúp đỡ.
Cố Tiêu đi mấy chuyến tới cửa hàng đồ sứ.
Tục ngữ nói vật lấy hi vi quý.
Đồ sứ hoa anh đào chỉ có ở Tương Thành mới có, lại đẹp nữa, nên tất nhiên là sẽ đắt hơn một chút so với các loại đồ sứ khác.
Mười lăm văn tiền một cái chén, hai mươi văn một cái dĩa tròn, 30 văn một cái dĩa dài, mười văn một cái muỗng.