Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-04-14 12:48:39
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lò có thể nung được hai vạn cân đồ sứ, ngoài Tương Thành ra, Lưu đông gia còn định bán tới các huyện thành lân cận khác nữa.

Sư phụ của lò nung không quản ngày đêm mà làm phôi, tráng men gốm rồi đem đi nung,10 ngày sau, mẻ đồ sứ hoa anh đào đầu tiên cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Đế màu xanh lam, phía trên là từng đóa hoa anh đào màu hồng nhạt.

Hoa anh đào là do lão sư phụ đích thân vẽ lên, hoa anh đào trên mỗi món đồ sứ đều không giống nhau.

Hai vạn cân đồ sứ, tổng cộng có 9000 cái dĩa, 9000 cái chén, 9000 cái muỗng và 3000 cái dĩa chữ nhật dài.

Một bộ bao gồm dĩa, chén và muỗng mỗi thứ sáu cái,thêm hai cái dĩa dài nữa.

Một bộ đồ sứ bán với giá 300 văn tiền, nếu như chỉ mua lẻ thì sẽ dựa vào mức giá riêng.

Tính đi tính lại thì mua một bộ sẽ rẻ hơn nhiều.

Hai vạn cân đồ sứ, ít nhất có thể bán được 450 lượng bạc trắng, trừ đi phí tổn và tiền công,thì lãi ròng là ba trăm lượng bạc.

Cố Tiêu được chia bốn phần, chính là 120 lượng bạc.

Đồ chưa bán qua bao giờ, nếu bán được thì tất nhiên là có thể kiếm được tiền,nếu bán không được, thì coi như trắng tay.

Một lò đã nung xong, Lưu đông gia để thợ lò nắm chặt thời gian, nhanh chóng nung thêm một lò khác nữa.

Lưu chưởng quầy nói: “Đông gia, nếu không thì cứ chờ bán được một thời gian thì lại nói tiếp, nhiêu đây cũng không ít rồi.”

“Cứ nung đi, nung thêm hai lò nữa.” Lưu đông gia nghĩ nếu cứ chờ bán một thời gian rồi mới nung, vậy thì sẽ chậm trễ không ít việc làm ăn buôn bán.

Làm buôn bán chính là như vậy, bất luận quyết định một cái gì thì đều có yếu tố đánh cược ở trong đó.

Lưu đông gia muốn đánh cược một phen, đánh cược đồ sứ hoa anh đào sẽ bán chạy.

Đông gia đã nói nung, vậy thì cứ nung đi, nung sứ là việc của thợ lò, còn việc bán đồ sứ mới là chuyện hắn nên nhọc lòng.

Đồ sứ được đựng trong rương gỗ, có nhồi cỏ khô ở bên trong, vừa đưa đến cửa hàng đồ sứ thì lập tức đặt lên trên quầy.

Trên quầy bày nguyên bộ, cũng có bày riêng lẻ, đang là buổi chiều, người tới cửa hàng đồ sứ có không ít.

Màu xanh và hồng nhạt rất bắt mắt, vừa bước vào cửa là có thể nhìn thấy.

“Này, đây không phải là dĩa đựng sushi của quán ăn Thẩm gia hay sao, cuối cùng cũng đợi được rồi.” Lão Lý thường tới cửa hàng xem thử,cũng đã mấy ngày rồi, nếu không phải là cửa hàng đồ sứ đã mở ở đây được vài thập niên, thì hắn còn tưởng là đang lừa người nữa đó.

Lưu chưởng quầy trên mặt tràn đầy tươi cười, “Nung mẻ đồ sứ này đích thực phải tốn chút công phu, khách quan, một cái chén là mười lăm văn, một cái dĩa tròn là hai mươi văn, dĩa dài là 30 văn, muỗng là mười văn một cái, nếu như mua một bộ, thì chỉ cần 300 văn là được.”

Lão Lý thầm tính nhẩm trong đầu, tính nửa ngày, cuối cùng cũng tính ra được mua một bộ thì rẻ hơn nhiều so với mua lẻ.

Có tiện nghi mà không chiếm thì đều là ngốc tử.

Mua một bộ thì rẻ hơn 30 văn, tương đương với việc lời được 30 văn, mua hai bộ thì lời được 60 văn, mua càng nhiều thì lời càng nhiều.

Nhà bọn họ có nhiều người, còn có không ít họ hàng thân thích nữa.

Lão Lý nói: “Ta muốn năm bộ.”

Vậy không phải là đã lời được 150 văn rồi hay sao.

Thật là một khởi đầu tốt đẹp.

Năm bộ đồ sứ là một lượng năm tiền, Lưu chưởng quầy đặt đồ sứ vào trong rương gỗ, sau đó thì để người đích thân đưa đến Lý phủ.

Một đơn này đã thành công, phảng phất đây là một điềm lành.

Một buổi trưa, cửa hàng đồ sứ bán được 123 bộ đồ sứ, 46 cái dĩa, mười lăm cái chén và 21 cái dĩa dài.

Tổng cộng kiếm được 44 lượng lẻ 345 văn tiền đồng.

Đưa tới đây 150 bộ đồ sứ, Lưu chưởng quầy thật sự không ngờ lại bán được nhanh như vậy. Bọn họ đã nung 1500 bộ đấy, lúc này mới qua nửa ngày,mà không phải chỉ riêng cửa hàng này thôi đâu.

Nếu cứ tiếp tục cái đà này, thì không tới mười ngày, chỉ cần bốn năm ngày thôi là đống đồ sứ này đã có thể bán hết rồi.

Lưu chưởng quầy thấy may mắn vì bây giờ đã bắt đầu làm phôi nung sứ rồi, nếu như thật sự như hắn nói, cứ từ từ nhìn xem thế nào rồi mới làm tiếp, thì không biết đã kiếm ít hơn bao nhiêu bạc rồi.

Lưu chưởng quầy đoán không sai, không đến mười ngày, mà ba ngày đã bán hết mẻ đồ sứ này rồi.

Làm phôi, tráng men gốm cũng không nhanh như vậy, còn hơn một ngày nữa thì mẻ đồ sứ thứ hai mới đến, mẻ thứ ba cũng đang gấp rút nung.

Lưu đông gia người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, sau khi bán được đợt hàng đầu tiên, sửa sang lại sổ sách, liền đưa hoa hồng qua cho Cố Tiêu, tổng cộng là 137 lượng bạc.

Ngoài việc đưa hoa hồng được chia ra, còn nhân tiện ở quán ăn Thẩm gia ăn bữa cơm luôn.

Đang là cuối tháng bảy, lá cây đã chuyển sang vàng, thời tiết chuyển lạnh, một chén mì nóng hầm hập và một lồng sủi cảo nhân tôm và bắp, ăn xong phải nói là thoải mái cả người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-119.html.]

Ăn no rồi, còn ăn rất ngon miệng nữa.

Lưu đông gia muốn trả tiền cơm, nhưng Cố Tiêu không cần, trước đây hắn đã tặng một bộ đồ sứ,bây giờ mà lấy tiền cơm thì không thích hợp lắm.

Lưu đông gia nhất quyết để tiền cơm lên trên bàn, “Giao tình là giao tình, buôn bán là buôn bán, sau này ta còn thường tới đây nữa, Cố cô nương cứ để lại cho ta một món ăn kèm là được.”

Đã nói đến nước này rồi, Cố Tiêu cũng không tiện từ chối nữa.

Lưu đông gia thật ra rất kính nể Cố Tiêu, một cô nương, rời xa nhà vài trăm dặm để bồi phu quân đọc sách, kinh doanh một quán bán thức ăn, còn làm rất tốt nữa.

Cũng chỉ lớn bằng nữ nhi của hắn, còn hiểu gốm sứ nữa, thật sự không tệ mà.

Trước khi đi, Lưu đông gia muốn nói lại thôi. “Ta còn có chút việc, không biết bây giờ Cố cô nương có thời gian rảnh hay không.”

Đồ sứ hoa anh đào đã bán được vài ngày, thời buổi này làm buôn bán chính là như vậy, ngươi chân trước vừa mới bán cái gì, thì chân sau đã có người học theo rồi.

Cũng không phải là hoa văn đặc biệt phức tạp lắm, không cần ai dạy, vừa học là biết rồi.

Cho dù có làm thô ráp hơn một chút, nhưng mà rẻ hơn mấy văn tiền, thì cũng sẽ có người mua.

Lưu đông gia muốn mẫu hoa văn mới.

Cố Tiêu nói: “Vậy thì ngày mai ta sẽ tới lò nung một chuyến.”

Còn có một loại đồ sứ mà Cố Tiêu rất thích nữa, đó là vẽ hình mèo con, heo con lên trên dĩa, mèo chiêu tài, lợn nhỏ màu hồng, nhìn rất là đáng yêu.

Hoa anh đào cũng không phải chỉ có một cách vẽ kia, hoa văn trên sứ vẽ rất dễ.

Lưu đông gia quay lại cửa hàng đồ sứ, nói việc này cho chưởng quầy biết.

Trong lòng Lưu chưởng quầy có cảm xúc phức tạp, hắn còn nhớ rõ lúc Cố Tiêu nói không được nung đồ sứ có chữ “Quán ăn Thẩm gia” bán cho người khác, lúc đó hắn còn thấy rất khinh thường, cảm thấy cửa hàng không thiếu mẫu hoa văn.

Bây giờ thì Cố Tiêu chuyên vẽ hoa văn cho cửa hàng rồi.

Lưu chưởng quầy đáp một tiếng tốt, “Ngày mai ta sẽ đưa Cố cô nương qua đó.”

Ngày mai là ngày 29 tháng bảy, vừa hay Thẩm Hi Hòa được nghỉ tắm gội.

Buổi sáng Thẩm Hi Hòa được nghỉ, hắn muốn Cố Tiêu đợi hắn,hai người sẽ cùng nhau đi.

Nhưng mà Cố Tiêu muốn sáng sớm đi tới lò nung, buổi chiều thì về sớm một chút, chuẩn bị đồ mà Thẩm Hi Hòa đi thi cần dùng đến, “Huynh không cần đi đâu, sắp tới khảo thí rồi, huynh cứ ở nhà đọc sách đi.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Nửa ngày cũng không chậm trễ được gì, ta đã học mấy ngày rồi, cuối cùng cũng được nghỉ một ngày, nên không muốn đọc sách nữa.”

Ngày chín tháng tám là vòng đầu tiên của kỳ thi mùa thu, chỉ còn mấy ngày nữa thôi.

Cố Tiêu chỉ hỏi: “Huynh có nghe muội hay không?”

Thẩm Hi Hòa ngẩn người, “Ta đương nhiên là nghe muội rồi.”

“Vậy thì huynh cứ ở nhà an tâm đọc sách đi, buổi chiều muội sẽ về ngay, tuyệt không chậm trễ.” Cố Tiêu không cao bằng Thẩm Hi Hòa, nhìn hắn còn phải ngửa đầu lên, “Huynh đã nói là nghe muội rồi, không thể nói chuyện mà không giữ lời được.”

Thẩm Hi Hòa nhíu mày, “Ta sẽ không nói mà không giữ lời.”

“Vậy thì không phải là được rồi sao, vậy trưa mai huynh được nghỉ thì cứ ăn một chén mì nước ở quán ăn đi, để Tào thẩm nấu cho huynh. Trong tủ nhà bếp có đào và nho, huynh nhớ lấy ra ăn đó.” Cố Tiêu giật nhẹ tay áo Thẩm Hi Hòa, “Còn có mười ngày nữa là thi rồi, chờ huynh thi xong, thì muốn đi chỗ nào cũng được.”

Cố Tiêu thuần túy là đang lừa người ta,thi xong rồi chắc chắn sẽ phải về quê, cũng đã một tháng rồi, thư mà cô viết cho Chu thị không biết đã tới hay chưa.

Dù sao thì Thẩm Hi Hòa cũng tin, chỉ cần được ở bên cạnh Cố Tiêu,thì đi đâu cũng được, có thể đi theo là được.

“Vậy thì ta sẽ ở nhà đọc sách,muội nhớ về sớm một chút.” Thẩm Hi Hòa cười một cái với Cố Tiêu, “Phải về sớm một chút, muội có muốn ta mua gì về không.”

Cố Tiêu lắc đầu, “Muội về sẽ làm đồ ăn ngon cho huynh.”

Sáng sớm hôm sau,Cố Tiêu dẫn theo Linh Đang đi tới lò nung, còn Thẩm Hi Hòa thì cõng rương đựng sách đi thư viện.

Lại đến ngày nghỉ tắm gội, vẫn là được nghỉ hai ngày, cho dù kỳ thi mùa thu đang tới gần, nhưng trong học đường vẫn là một mảnh náo nhiệt.

Khương Minh Hiên hỏi Thẩm Hi Hòa: “Hi Hòa, được nghỉ tắm gội, hai ngày này huynh muốn làm gì?”

Thẩm Hi Hòa: “Đọc sách.”

Khương Minh Hiên muốn nói đừng náo nữa, trước kia thì hắn còn tin, bây giờ thì không tin chút nào.

Lần trước được nghỉ tắm gội, mấy người bọn họ đi tới Thẩm gia ăn bữa cơm, nào là giò heo, cá kho, xương sườn hầm, thịt gà hầm, rồi cơm nữa, thật sự là ăn rất ngon.

Nếu như có thể được ăn thêm một lần thì càng tốt.

“Đọc sách? Đã đọc mười năm rồi cũng không thiếu hai ngày này, nói đi, muốn đi chỗ nào, huynh đệ là ta đây sẽ ra chủ ý cho huynh.”

Thẩm Hi Hòa: “Chỗ nào cũng không đi, chỉ ở nhà đọc sách.”

Loading...