Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 120
Cập nhật lúc: 2025-04-14 12:48:41
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói xong thì Thẩm Hi Hòa lại bồi thêm một câu, “Khảo thí quan trọng hơn, chờ thi xong, thì ta muốn đi đâu cũng được, muội ấy sẽ đi cùng ta.”
Cho nên, tuyệt đối không phải là Cố Tiêu muốn đi một mình, không mang theo hắn, mà là vì tương lai sau này.
Thi xong thì tốt rồi.
Khương Minh Hiên: “Thi xong? Huynh không về quê sao?”
Sau kỳ thi mùa thu thì được nghỉ ba ngày, còn được nghỉ hai ngày mùa nữa, cộng lại là năm ngày.
Được nghỉ năm ngày chắc là phải về quê rồi, tháng chín yết bảng, thi đậu thì vẫn phải tiếp tục ở thư viện đọc sách, thi không đậu thì phải chờ thêm ba năm nữa, hay là về quê, thì cái đó phải nhìn rồi tính tiếp.
Thẩm Hi Hòa thành tích tốt, Hứa tiên sinh đã nói rồi, cứ phát huy như bình thường là được, thi đậu không thành vấn đề.
Trong học đường của bọn họ, cứ có cơ hội thì sẽ hỏi Thẩm Hi Hòa mấy vấn đề, khả năng có tên trên bảng cũng rất cao.
Tỉnh thành và phủ thành ở phụ cận,chỉ có thư viện Tung Dương là tốt nhất, nếu như không có gì ngoài ý muốn,thì Thẩm Hi Hòa chắc là sẽ đứng đầu bảng thi hương.
Khương Minh Hiên không cầu gì khác, chỉ cần có thể thi đậu là được, thi xong thì về quê, để nương hắn đi hỏi thăm xem có cô nương nào người đẹp hào phóng, nấu ăn lại ngon hay không, cứ định thân trước.
Thẩm Hi Hòa vừa nghe đến về quê, thì người cũng ngốc luôn rồi.
Thi xong phải về quê, tháng tám phải thu hoạch vụ thu, thu hoạch vụ thu thì phải về quê, cũng khá tốt.
Hắn ho khan một tiếng, “Phải về quê, bọn ta sẽ về cùng nhau, rồi sẽ cùng nhau quay lại đây.”
Khương Minh Hiên nói: “Vậy thì hai ngày này, có tiện qua chỗ huynh cọ cơm hay không?”
Tiếng nói vừa dứt, chung quanh một mảnh yên tĩnh.
Cọ cơm!
Thẩm Hi Hòa nói: “Ta phải về hỏi mới biết được.”
Cố Tiêu nấu ăn rất vất vả, bọn họ lại ăn nhiều, dù là bạn cùng trường, thì cũng phải hỏi Cố Tiêu trước mới được.
Khương Minh Hiên cũng hiểu rõ đạo lý này, Thẩm Hi Hòa ở trong nhà không làm chủ được.
“Vậy thì huynh về hỏi đệ muội thử xem sao, hỏi xong thì thông báo cho bọn ta một tiếng,để tiện bọn ta đi mua đồ ăn.”
Sau kỳ thi mùa thu, còn có thể gặp lại nhau hay không thì không biết được.
Thi đậu, hay thi không đậu, đều không biết con đường phía trước sẽ như thế nào.
Thẩm Hi Hòa ừ một tiếng, bọn họ quen nhau đã được hơn nửa năm, Thẩm Hi Hòa hy vọng mọi người đều có thể thi đậu.
Nhưng mà……
Thẩm Hi Hòa nhớ rõ kỳ thi mùa thu lần trước tổng cộng có 1843 thí sinh thi đậu, Tương Thành có 112 người thi đậu,còn thư viện Tung Dương thì có 83 người thi đậu.
Còn các phủ thành và huyện thành khác thì có mười chín người thi đậu.
Tổng cộng có hơn hai vạn ba ngàn thí sinh tham gia khảo thí, thư viện Tung Dương có hơn một ngàn học sinh tham gia thi.
Hơn một ngàn học sinh mà chỉ có hơn 80 người có thể thi đậu, là điều không dễ dàng chút nào.
Tiết học cuối cùng sẽ do Hồ tiên sinh tới giảng, Hồ tiên sinh là Trạng Nguyên năm Vĩnh Khánh thứ 31. Ông đã làm quan hơn 50 năm, bây giờ là năm Cảnh Hòa thứ 14, ông đã cáo lão hồi hương, ở thư viện Tung Dương dạy học.
Hồ tiên sinh năm nay đã 73 tuổi, một đầu tóc bạc, nhìn còn rất khoẻ mạnh, ông giảng bài xong, thì có vài lời muốn nói với học sinh.
“Mặc dù nói đọc sách là con đường dẫn đến tương lai, nhưng mà con đường này cũng không dễ đi, có người đọc sách cả đời, cũng chỉ thi được đồng sinh mà thôi.” Hồ tiên sinh nói: “Ngày chín tháng tám là kỳ thi mùa thu,nếu có thể thi đậu thì tốt, nếu không đậu,thì còn có con đường khác có thể đi.”
“Các trò đã đọc sách mười mấy năm rồi, những thứ trên sách vở đều ở trong đầu, học phải đi đôi với hành mới là quan trọng nhất.” Hồ tiên sinh chỉ muốn nói mấy lời này, “Hai ngày này được nghỉ tắm gội, thì đọc thêm vài trang sách, đối với các trò không có gì hại.”
Hồ tiên sinh nói xong thì tan học, cuối bảy tháng, gió chớm thu đã thổi tới, lão nhân đầu tóc hoa râm chắp tay sau lưng, cầm theo túi đựng sách, tinh thần phấn chấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-120.html.]
Một lão nhân đã hơn 70 tuổi mà vẫn còn đọc sách, bọn họ là những người trẻ tuổi thì có lý do gì để ăn chơi chứ.
Thẩm Hi Hòa thu dọn đồ đạc xong thì về nhà, Cố Tiêu đã tới lò nung từ sớm rồi.
Lần này không được thuận lợi như lần trước.
Vốn dĩ Cố Tiêu định vẽ thêm mấy mẫu hoa văn, phối màu xong hết, sau đó thì những người thợ lò sẽ làm phôi, tô màu rồi tráng men là được, nhưng mà vấn đề nằm ở mấy cái hoa văn đó.
Cố Tiêu vẽ chính là mèo chiêu tài, lợn nhỏ màu hồng, được vẽ bằng một nét màu duy nhất, nhưng mà những người thợ này không biết làm.
Cũng đã thử qua, nhưng mà vẽ ra căn bản không phải là cái dáng vẻ kia.
Lưu đông gia cau mày hỏi: “Vì sao các ngươi lại vẽ xấu như vậy chứ?”
Nhóm công nhân hy vọng đông gia có thể nói uyển chuyển một chút, ít nhất thì ở trước mặt Cố cô nương cũng nên nói uyển chuyển một chút, bọn họ không cần mặt mũi sao?
“Chúng tôi cũng không biết mà, cứ chiếu theo đó mà vẽ thôi, cũng không biết sao lại vẽ thành như vậy.”
Sư phó làm tráng men màu không được học vẽ, cổ tay của bọn họ rất cứng, hoa văn vẽ ra tròn là tròn, thẳng là thẳng, nhưng là vẽ cái này, chỉ có thể nói là tàm tạm.
Bất đắc dĩ, Cố Tiêu chỉ có thể dạy hai loại chén kiểu Nhật có sóng biển màu xanh lam đậm, mèo và heo chỉ có thể từ từ học rồi từ từ luyện thôi.
Đơn giản cộng thêm hiếu học,vừa dạy là biết, Lưu đông gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tiêu dạy xong thì chuẩn bị về nhà, cô đã đồng ý với Thẩm Hi Hòa là sẽ về sớm rồi.
Lưu đông gia đích thân đưa Cố Tiêu ra ngoài, “Còn mười ngày nữa chính là kỳ thi mùa thu rồi, biểu huynh của Cố cô nương cũng thi vào năm nay sao.”
Cố Tiêu gật đầu, đã quen biết nhiều ngày như vậy, chỉ cần nghe ngóng hàng xóm láng giềng là biết, “Đúng vậy,thi xong thì phải về quê một chuyến.”
“Quê quán cô nương là ở?”
“Ta là người Nghi Xuyên Quảng Ninh.” Cố Tiêu nói: “Phải về mấy ngày, chắc là không thể vẽ hoa văn được rồi.”
“Cũng không xa lắm.” Lưu đông gia xua tay, “Vậy thì chúc Thẩm công tử kim bảng đề danh trước, hoa văn cũng không vội, hai mẫu này cũng đã phải học một thời gian rồi.”
Lưu đông gia không khỏi cảm khái, đều là cô nương lớn bằng như nhau,mà Cố Tiêu đã có thể mở cửa làm ăn buôn bán, vẽ hoa văn nung đồ sứ, còn nữ nhi nhà hắn chỉ biết kêu cha kêu nương, làm ra mấy chuyện tiểu nữ nhi hay làm.
Lưu đông gia không còn việc gì nữa, liền thu dọn đồ đạc về nhà.
Vừa vào cửa, nữ nhi hắn đã từ trong phòng chạy ra, “Cha, người đã trở lại, hôm nay con học vẽ được một bức tranh mới!”
“Tranh gì, để ta nhìn một cái,” Lưu đông gia cười nói: “Cả ngày vẽ tới vẽ lui, cũng không biết là vẽ cái gì, con nhìn xem Cố cô nương nhà người ta đi……”
“Lại là Cố cô nương,con đã nghe tới nỗi lỗ tai đều mọc kén rồi.” Lưu Niệm Từ bĩu môi, cô nương mười bốn mười lăm tuổi, khuôn mặt đầy đặn, “Cố cô nương dù có tốt thế nào,thì cũng là nữ nhi của nhà người khác, con mới là nữ nhi của người mà.”
“Đúng đúng đúng, A Từ muốn vẽ cái gì thì cứ vẽ cái đó, chúng ta đi xem tranh trước đi.” Nói đến vẽ tranh, Lưu đông gia lại nghĩ tới Cố Tiêu họa, “Hôm nay cha cũng cho con xem một bức tranh.”
Một con mèo chiêu tài đã được tô màu, một con heo nhỏ mắt to màu hồng nhạt,nhìn rất ngây thơ đáng yêu.
Lưu Niệm Từ mở to hai mắt nhìn, “Cha, đây là ai vẽ vậy,chắc không phải là Cố cô nương chứ?”
“Làm sao con biết?”
Lưu Niệm Từ thích vẽ tranh, lối vẽ tỉ mỉ và thủy mặc là giỏi nhất, rất nhiều mẫu hoa văn trong cửa hàng đồ sứ vẫn là do nàng ta vẽ ra đấy. Bức tranh như vậy đúng là trước nay chưa thấy qua bao giờ, “Cũng không thể là do người vẽ chứ, chỉ cần đoán là biết ngay thôi, cha, Cố cô nương đúng là rất khá nha, con có thể học cái này không?”
Lưu đông gia vội vàng cất bức họa đi, “Vậy thì không được, đây là do người ta vẽ ra, chỉ có thể để cho sư phó nung sứ nhìn thôi, con không học được.”
Mặc dù Lưu Niệm Từ được chiều chuộng từ nhỏ, nhưng mà vẫn biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, “Cha,vậy con có thể đi nung sứ không, không phải người vẫn luôn muốn con đi đó sao?”
Lưu đông gia có chút nghẹn ngào, từ nhỏ đến lớn, hắn đã nói qua không biết bao nhiêu lần rồi, Lưu Niệm Từ chính là không đi, lần này chẳng qua là nhìn thấy một bức họa, mà đã muốn đi rồi.
“Được, ngày mai sẽ mang con qua đó, chỉ có thể nung sứ không được làm cái khác, nghe rõ không.”
Lưu Niệm Từ nói: “Con biết rồi.”