Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-04-14 12:48:48
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Tiêu muốn về nhà rồi, càng gần đến ngày mười bảy, thì càng muốn quay về.
Lúc Thẩm Hi Hòa đang ở trường thi, Cố Tiêu liền ra ngoài đi dạo, mua về một ít đồ mà huyện thành không có.
Ngày mười một tháng tám, Thẩm Hi Hòa thu dọn đồ đạc tiến vào trường thi, hai ngày trôi qua, kỳ thi mùa thu chỉ còn lại một vòng.
Các thí sinh bước ra khỏi trường thi, không ít người thần sắc hoảng hốt,cả người nhìn chật vật đi không ít, đã hai ngày không quan tâm được vẻ bên ngoài,nên dưới cằm đã mọc râu,quầng mắt thâm đen.
Thậm chí còn có người tứ chi vô lực, đang đi thì quỳ rạp xuống đất, gào lên khóc.
Cảnh tượng như vậy cũng không hiếm thấy, phần lớn mọi người chỉ nhìn thêm hai lần rồi thôi, ba năm một lần, cơ hội khó có được, cho dù có thi không tốt, thì cũng phải chuẩn bị cho vòng tiếp theo.
Thẩm Hi Hòa nghe theo lời Cố Tiêu nói, không còn viết nhanh như vậy nữa, sau khi viết xong thì dùng bút lông dò theo kiểm tra, nộp bài xong thì thành thật mà ngủ một đêm.
Sau khi về nhà thì Thẩm Hi Hòa rửa mặt chải đầu một phen, ăn một bữa cơm nóng hổi, sau đó thì đọc sách đến nửa đêm.
Ngày mười bốn tháng tám, trước Tết Trung Thu một ngày, Thẩm Hi Hòa thi xong vòng thi cuối cùng.
Tết Trung Thu là một ngày mưa, mưa từ sáng đến tối, buổi tối cũng không nhìn thấy ánh trăng đâu, Cố Tiêu đóng chặt cửa sổ và cửa phòng lại,rồi ôm tráp tiền ra đếm tiền.
Hôm nay buôn bán không tốt lắm, giữa trưa thì người nhiều hơn chút, buổi tối căn bản không được mấy người.
Một ngày này kiếm được hơn một trăm văn tiền.
Linh Đang nói: “Sư phụ, hôm nay là trung thu, trời còn mưa nữa, cho nên mới ít khách như vậy.”
Cố Tiêu mỉm cười, cô cũng không thiếu mấy trăm văn tiền này, tiền kiếm được đa số đều là tiền hoa hồng được chia.
Đồ sứ bán được càng nhiều thì cô sẽ được chia càng nhiều, nhưng mà dù có kiếm được nhiều hơn nữa,thì vẫn chưa mua nhà ở Thịnh Kinh được.
Ở nơi tấc đất tấc vàng này, giá nhà cao gấp mấy chục lần, mấy ngàn thậm chí là vạn lượng một căn nhà, căn bản là mua không nổi.
Tháng tư năm sau Thẩm Hi Hòa phải đi Thịnh Kinh tham gia thi hội, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau này sẽ ở lại Thịnh Kinh.
Cả nhà Thẩm gia chắc chắn là phải đi theo rồi.
Thẩm Đại Lang và Thẩm Nhị Lang lo cho Thẩm Hi Hòa đọc sách, Trần thị và Lý thị thì lo liệu cái nhà này, cũng không thể vừa thăng quan tiến chức rồi thì mặc kệ mọi người trong nhà được, Thẩm Hi Hòa không phải là người như vậy.
Cố Tiêu chưa bao giờ lo lắng về vấn đề này, cái mà cô lo lắng là……
Cô lắc đầu, cố nén suy nghĩ trong lòng xuống, cười nói với Linh Đang: “Trời lạnh rồi thì bỏ món mì trộn ra khỏi thực đơn đi, mấy ngày nay bận rộn, món ăn kèm cũng không cần làm nữa, đổi thành dưa chuột và đậu que ngâm đi.”
Linh Đang gật đầu, nó đi theo Cố Tiêu, làm được nhiều học được nhiều, bây giờ đã biết nấu mì, biết làm tương mè, còn biết ghi sổ nữa.
Đồ chơi vải nỉ thì làm thuận buồm xuôi gió, bây giờ đang học chạm khắc gỗ, nhưng mà nó học chậm, bây giờ chỉ có thể khắc mấy con vật nhỏ mà thôi.
“Sư phụ, ngày mười bảy con không muốn về.”
Linh Đang muốn ở lại tỉnh thành, từ lúc nó có nhận thức đã không biết nhà mình ở đâu rồi, sau đó thì ở trong hiệu sách, đó cũng không phải là nhà,chỗ nào có sư phụ thì mới gọi là nhà.
Nó mà về đó thì chỉ có thể ở trong hiệu sách mà thôi, còn không bằng không về.
Cố Tiêu nghĩ để Linh Đang ở lại đây cũng tốt, “Chúng ta ngày 21 sẽ quay lại, nếu con ở lại đây, thì quán ăn cứ buôn bán như bình thường đi, muốn mua cái gì thì để Ngô thẩm đi mua, món ăn kèm thì không cần làm.”
“Con nghe theo sư phụ, sư phụ, người phải về sớm một chút đó nha.” Linh Đang cười với Cố Tiêu, “Chờ sư phụ quay lại, thì con chắc chắn sẽ khắc gỗ tốt hơn bây giờ.”
Cố Tiêu xoa đầu Linh Đang, “Đừng quá mệt mỏi,con còn nhỏ, đi ngủ sớm một chút dậy muộn một chút.”
Cố Tiêu lấy 600 văn tiền đồng ra, đưa cho Hứa Giang, Ngô thẩm và Tào thẩm mỗi người 200 văn.
Tết Trung Thu là tết đoàn viên, bọn họ đã làm ở quán ăn nhiều ngày như vậy rồi, đây là quà của ngày lễ.
Linh Đang cũng có, là nửa lạng bạc vụn.
“Sư phụ,con không cần đâu, con là đồ đệ,đã không hiếu kính người thì thôi, sao lại có thể lấy tiền của người được chứ!”
“Hôm nay là tết Trung thu, cho con thì con cứ cầm đi, học tay nghề tốn bạc, sau này nếu con muốn làm cái gì, muốn học cái gì thì cứ mua cái đó về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-123.html.]
Giấy bạc,giấy dát bạc, còn có đủ loại hạt châu và ngọc thạch nữa.
Thứ mà Linh Đang phải học còn nhiều lắm.
Tới nửa đêm, thì trời tạnh mưa, mây đen cũng tản đi.
Một vầng trăng sáng treo trên bầu trời, ánh trăng sáng trong.
Cố Tiêu nằm ở trên giường trở mình trằn trọc,cô không ngủ được, ngày mai Thẩm Hi Hòa sẽ trở lại, thi đậu kỳ thi hương thì đã là cử nhân rồi, có thể vào triều làm quan.
Cố Tiêu nghĩ về cuốn sách khoa cử văn kia, Thẩm Hi Hòa là Trạng Nguyên do Hoàng Thượng khâm điểm, sau khi yết bảng thì có cốt truyện nữ chính nhất kiến chung tình.
Trong quyển sách này miêu tả tuyến tình cảm rất ít,mặc dù Trương Linh Dược là thiên kim của phủ Quốc công, nhưng lại không có nửa điểm kiêu căng, nàng ấy hiếu thuận với cha mẹ chồng, cũng chung sống rất hòa thuận với Trần thị và Lý thị.
Bởi vì là gả thấp, nên của hồi môn cũng không mang theo nhiều lắm,sau khi hai người thành thân, thì vẫn ở nhà thuê.
Cứ như vậy qua bảy tám năm, Thẩm gia mới chậm rãi giàu có lên, chức quan của Thẩm Hi Hòa cũng cao hơn.
Cố Tiêu cũng không biết mình ngủ khi nào, sáng sớm hôm sau, có lẽ là do trời mưa,nên mặc dù trời đang nắng, nhưng mà cũng lạnh hơn, phải mặc thêm quần áo vào.
Cố Tiêu lấy quần áo của Thẩm Hi Hòa ra, cái nào nên gấp thì gấp lại,cái nào nên may thì may lại, gần tới trưa,thì Thẩm Hi Hòa về nhà.
“Tiểu Tiểu, ta về rồi.” Thẩm Hi Hòa hướng về phía phòng hô hai tiếng, cuối cùng cũng gọi được Cố Tiêu ra ngoài. “Ta thi xong liền về nhà.”
Thẩm Hi Hòa một thân mỏi mệt, vừa buồn ngủ vừa mệt, nhưng vẫn cười với Cố Tiêu, “Chúng ta thu dọn đồ đạc đi, ngày mai về nhà.”
Thẩm Hi Hòa muốn đi thuê xe ngựa.
Cố Tiêu nói: “Huynh ăn một chút rồi ngủ một giấc đi, chuyện khác thì cứ chờ ngủ dậy lại nói tiếp.”
Cố Tiêu nấu một chén mì thịt dê cho hắn, hôm qua trời mưa cả ngày, ở trường thi chắc chắn là vừa lạnh vừa ẩm ướt, ăn mì thịt dê là thích hợp nhất.
Thẩm Hi Hòa ăn mì xong,rửa mặt chải đầu rồi đi ngủ, ngủ thẳng một giấc tới chiều.
Tối hôm qua hắn không ngủ được,ở trường thi rất ồn, tiếng người trở mình, rồi tiếng ngáy nữa.
Thẩm Hi Hòa ngủ không được, liền nhớ tới Cố Tiêu.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì lần này có thể thi đậu, đọc sách là chuyện mà hắn có thể nắm chắc được, chỉ còn thi hội và thi đình nữa thôi, đối với Thẩm Hi Hòa mà nói cũng rất đơn giản.
Đọc sách rất dễ, xem một lần là có thể nhớ kỹ, nhưng mà còn Cố Tiêu, hắn không rõ, cũng không hiểu cô lắm.
Cố Tiêu tích góp tiền cho hắn, nấu đồ ăn ngon cho hắn, cùng hắn tới tỉnh thành, quan tâm thân thể của hắn.
Nhưng mà, Thẩm Hi Hòa luôn cảm thấy còn thiếu một chút nữa mới gọi là thích.
Cố Tiêu giống như chỉ coi hắn là ca ca của cô mà thôi, chứ không xem hắn là tướng công phu quân tương lai.
Con người chính là như vậy, vốn dĩ Cố Tiêu đối xử tốt với hắn, thích hắn một chút, thì Thẩm Hi Hòa đã rất vui vẻ rồi, nhưng mà bây giờ, hắn muốn nhiều hơn nữa.
Thẩm Hi Hòa muốn Cố Tiêu thích hắn, đặt hắn ở trong lòng, bây giờ hắn cũng không biết, ở trong lòng của Cố Tiêu,thì vị trí của hắn có so được với Chu thị và tam nha hay không.
Chắc là còn không bằng Linh Đang nữa rồi.
Thẩm Hi Hòa ngủ không yên ổn, vẫn luôn nằm mơ, nhưng mà lúc tỉnh dậy thì đã quên mất mình mơ những gì.
“Tiểu Tiểu.” Thẩm Hi Hòa đẩy cửa đi ra ngoài, sắc trời đã tối, trên bầu trời treo một vầng trăng sáng.
Phòng bếp có ánh đèn, Cố Tiêu lên tiếng, “Huynh dậy rồi sao, trên bàn có đào vàng và nho, huynh ăn trước một ít đi.”
“Ừ.” Thẩm Hi Hòa ăn hai quả nho, vỏ nho cũng không nhả ra, “Ta ăn rồi, có cần ta giúp gì không?”
Cố Tiêu: “Không cần đâu, cơm làm sắp xong rồi.”
Hôm nay ăn cá hầm áp bánh bột ngô, dùng nước canh luộc thịt để hầm cá, bên cạnh nồi sắt to thì áp không ít bánh bột ngô.
Mặt bánh áp vào nồi có màu vàng óng, phía dưới còn có nước cá, đây là lần đầu tiên Cố Tiêu làm món này, cũng không biết ăn có ngon không.
Cá thì chia một nửa cho Ngô thẩm và Tào thẩm, còn lại một nửa thì cho ba người bọn họ, ngày mai là về nhà rồi, buổi tối còn phải chuẩn bị lương khô để ăn trên đường nữa.