Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 125
Cập nhật lúc: 2025-04-14 12:48:53
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Tiêu gắp một miếng xương sườn cho tam nha, lại hỏi nó có ăn đậu que, củ cải hay không.
Tam nha ăn đến miệng đầy dầu, do dự một chút rồi vui vẻ gật đầu, “Muốn.”
Cố Tiêu lại gắp củ cải đậu que cho nó.
Lý thị có chút ngượng ngùng, Cố Tiêu khó khăn lắm mới trở về một chuyến, mà còn phải chiếu cố tam nha nữa, “Tiểu Tiểu, nó tự biết ăn, không cần lo cho nó đâu.”
Biết gắp rồi gọi tên món ăn nữa, bây giờ tam nha đã có thể cầm muỗng nhỏ ngoan ngoãn ngồi ăn rồi, càng chiều nó, thì càng không dễ ăn cơm.
Chu thị nói: “Tiểu Tiểu thật vất vả mới trở về một chuyến, chắc là tam nha quá nhớ rồi, ngày thường không ăn đậu que củ cải, Tiểu Tiểu gắp cho thì nó ăn.”
Còn không phải sao, Thẩm Hi Hòa thầm nghĩ, Cố Tiêu gắp cho hắn cái gì, thì hắn cũng sẽ ăn.
Chu thị nói Cố Tiêu ăn nhiều một chút, ăn nhiều thịt.
Trần thị nấu ăn mặc dù không ngon lắm, nhưng ăn vào ấm lòng, cơm nhà tất nhiên là có hương vị của gia đình rồi.
Ăn cơm xong, Cố Tiêu lấy mấy thứ mua từ tỉnh thành ra.
Cố Tiêu mua về không ít vải, cô mua vải ở huyện thành đem đi tỉnh thành, bây giờ lại mua mang về lại.
Vải ở tỉnh thành mặc dù đắt hơn, nhưng mà hoa văn cũng đa dạng hơn, có hoa văn đan chéo và hoa văn phẳng, màu nhuộm cũng rất đẹp.
Cố Tiêu mua sáu thước vải bông màu vàng nhạt để làm quần áo cho tam nha, cho Trần thị và Lý thị mấy thước vải có màu sắc tươi sáng hơn, có thể cho đại nha và nhị nha mặc, còn màu sẫm hơn, thì để cho người lớn mặc
Mua cho Chu thị một tấm vải màu xanh đậm, làm quần áo mùa thu hay mùa đông đều được.
Những thứ còn lại đều là điểm tâm, ở huyện thành không có mấy loại đồ ăn vặt như mứt trái cây này, còn có hai cân thịt bò nữa, tất cả đều mang về.
Chu thị cằn nhằn Cố Tiêu còn mua đồ về, ở tỉnh thành chỗ nào cũng cần dùng đến tiền, “Mua mấy thứ này về làm gì chứ, ở nhà muốn mua gì mà không được.”
Cố Tiêu: “Con nhìn thấy đẹp nên thuận tiện mua về, không tốn bao nhiêu tiền đâu, nương, mọi người làm thêm mấy bộ quần áo mới đi.”
Trong lòng Chu thị cảm thấy ấp áp, vừa mua cái này vừa mua cái kia về, “Trên người con còn có tiền không, nương lại cho con thêm một ít nữa.”
Hơn một tháng nay, quán ăn kiếm lời được mười ba lượng bạc, Chu thị muốn cho Cố Tiêu mang đi.
“Không cần đâu, nương, người cũng không phải không biết, quán ăn ở tỉnh thành mỗi ngày đều có thể kiếm tiền, còn có cửa hàng đồ sứ chia lợi nhuận cho nữa, đủ xài mà, sáu mươi lượng mà người cho con con còn chưa có tiêu nữa đâu.” Cố Tiêu lấy bạc ra, “Cái này người cầm đi, trong tay con còn có tiền mà.”
Chu thị không lấy, “Kiếm tiền là phải kiếm, đây là nương cho con.”
Tiền kiếm được nhiều, thì Chu thị cũng không ngần ngại chi tiêu nữa, ngày thường cũng sẽ mua thịt mua đồ ăn, trái cây cũng mua về.
Đã cho Cố Tiêu thì phải tiêu, trong nhà cũng không phải là không cần tiêu tiền.
“Cho con thì con cứ cầm đi,” Chu thị nhét túi tiền lại, “Đồ mà con đã mua thì nương sẽ nhận lấy, tiền thì con cứ cầm, nên tiêu thì tiêu.”
Chu thị vỗ vỗ tay Cố Tiêu, “Ở tỉnh thành không dễ dàng gì.”
Chu thị vừa nghĩ như vậy đã cảm thấy không yên, chỗ lớn như vậy, người cũng nhiều, “Nếu như không tốt thì chúng ta không đi nữa, để Tam Lang quay lại đó một mình là được rồi, nó không phải là thi xong rồi sao.”
Người đã lớn như vậy rồi, cũng không phải là tam nha, còn cần người khác chăm sóc hay sao.
Chu thị thấy Thẩm Hi Hòa đã mập lên, nên cũng không cần lo lắng chuyện gì, nhất định là trôi qua quá tốt, nếu như không tốt thì có thể mập hay sao.
Cố Tiêu nói: “Nương, còn có việc buôn bán của quán ăn nữa,phải giao phó xong thì mới có thể trở về được.”
Linh Đang vẫn còn đang ở tỉnh thành đấy, Cố Tiêu và Thẩm Hi Hòa ở chung một chỗ, cũng rất vui vẻ.
Thẩm Hi Hòa gọi một tiếng nương, “Tháng chín yết bảng, tháng ba năm sau là thi hội, con cảm thấy chắc là có thể thi đậu.”
Chu thị gật đầu, “Con phải chăm chỉ đọc sách, đừng cô phụ một mảnh khổ tâm của Tiểu Tiểu, cả nhà chúng ta, huynh trưởng và tẩu tẩu của con buôn bán vất vả như vậy là vì cái gì chứ.”
Còn không phải là vì lo cho Thẩm Hi Hòa đọc sách hay sao.
May mắn là bây giờ cuộc sống đã tốt hơn rồi, nếu không chỉ dựa vào trồng trọt rồi đi khiêng vác, thì phải tích góp tới khi nào chứ.
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Nhi tử đã biết.”
Chu thị xua xua tay, “Hai người các con đã mệt mỏi cả ngày rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Cố Tiêu ôm tam nha một cái, rửa mặt chải đầu xong liền về phòng ngủ, chăn đã phơi qua, vỏ chăn cũng đã giặt qua, có mùi của ánh nắng mặt trời, còn có mùi bồ kết nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-125.html.]
Cố Tiêu nghĩ, về nhà thật là tốt mà.
Cố Tiêu yên ổn ngủ ngon cả đêm, còn Thẩm Hi Hòa lại không thấy buồn ngủ.
Về nhà cũng không tốt như hắn nghĩ, trước khi về phòng hắn có đi hỏi Chu thị, khi nào thì về quê thu hoạch vụ thu.
Chu thị nói: “Năm nay không cần về đó thu hoạch vụ thu,không phải là mùa xuân mới mua hai mươi mẫu đất sao, nếu để chúng ta thu thì phải thu đến bao giờ.”
Thẩm Hi Hòa: “…… Không thu nữa? Vậy thì cũng không quay về đó nữa sao?”
“Không thu hoạch thì về làm gì,” Chu thị liếc nhìn Thẩm Hi Hòa một cái, bà đã lớn tuổi rồi, có khi ngồi một mình, cũng sẽ nhớ tới thôn Thượng Dương.
Đó là cố hương, đã sống ở đó vài thập niên rồi, không phải nói quên là quên được.
Nhưng mà ở huyện thành tốt hơn nhiều so với ở trong thôn, nên Chu thị cũng không còn muốn về quê như vậy nữa.
Sao Thẩm Hi Hòa vẫn muốn về quê như vậy chứ.
Thẩm Hi Hòa ngốc lăng, “Không thu hoạch thì không cần trở về…… Nương, con về phòng trước đây.”
Chu thị nghi ngờ mà nhìn nhi tử, sao mà càng ngày càng thích ngây người rồi.
Thẩm Hi Hòa thở dài, không về thì không về thôi.
Nương vẫn luôn nói chuyện với Tiểu Tiểu, còn tam nha thì vẫn luôn quấn lấy cô, hắn đến cả cơ hội để nói chuyện cũng không có.
————
Đêm khuya, Lý thị đem vải mà Cố Tiêu đưa cho cất đi.
Màu vàng nhạt thì làm hai bộ cho tam nha, màu xanh lục nhạt thì làm cho đại nha.
Đã lớn như vậy rồi, mà vẫn chưa được mặc qua mấy bộ quần áo mới.
Sang năm đại nha đã mười lăm, đến lúc phải nghị hôn rồi, Lý thị không hy vọng nữ nhi gả cho người giàu có gì, chỉ cần người trong nhà đơn giản nhân từ, đối xử tốt với nữ nhi là được.
Ánh mắt Lý thị ôn nhu, “Tiểu Tiểu đối xử với tam nha thật tốt.”
Thẩm Nhị Lang ừ một tiếng, “Mấy tấm vải này cũng tiêu không ít tiền rồi.”
Ở tỉnh thành thì làm gì có đồ nào rẻ chứ, vẫn là phải mua mới được.
Lý thị sờ vào cảm thấy chất liệu rất mịn màng bóng loáng, tấm màu sẫm thì cứ cất đi, hai người bọn họ còn quần áo để mặc.
Lý thị nói: “Ừ, cũng không thể quên Tiểu Tiểu được, sau này lúc nhàn rỗi, thì phải thêu nhiều của hồi môn cho Tiểu Tiểu mới được.”
Không có nhà mẹ đẻ, lúc thành thân thì đến người giúp đỡ cũng không có, Thẩm gia phải xem Cố Tiêu như thân muội, thân khuê nữ của mình mới được.
Áo gối, vỏ chăn và quần áo, Lý thị khéo tay, mấy thứ này có thể giúp đỡ thêu.
Thẩm Nhị Lang: “Nàng cứ làm đi,làm nhiều chút, còn có của hồi môn của đại nha nữa.”
Phấn đấu cả đời còn không phải là vì lo cho con cái hay sao, Thẩm Nhị Lang trở mình, “Có phải là nên chọn nhà cho đại nha rồi hay không?”
Lý thị trợn mắt liếc Thẩm Nhị Lang một cái, “Gấp cái gì chứ, huynh lo lắng chuyện này làm gì, có nương mà, hơn nữa, muội còn muốn giữ đại nha bên người thêm mấy năm nữa.”
Thật vất vả cuộc sống trong nhà mới tốt hơn một chút, sớm như vậy đã phải gả đến nhà người khác, phải lo liệu cái này rồi lo liệu cái kia, Lý thị đau lòng.
Thẩm Nhị Lang một câu cũng không dám nói, “Nghe nàng, nghe nương, hai người tự làm chủ đi.”
Đại nha ngủ ở phòng bên cạnh, tiểu khuê nữ thì ngủ chung với hai người họ, Lý thị hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tam nha, “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi tới quán ăn nữa đó.”
Trần thị cũng không ngủ được, đang lật đi lật lại mấy thứ đồ mà Cố Tiêu đưa.
Thẩm Đại Lang nói: “Có gì đẹp chứ, đã nhìn mấy lần rồi.”
Trần thị: “Huynh nói xem Tiểu Tiểu đi một chuyến thì mang đồ về nhà, ăn và mặc đều có,còn đệ đệ huynh trở về một chuyến, có mang cái gì về nhà qua chưa.”
Trần thị cũng không phải là đang thiên vị ai, dù sao thì Tiểu Tiểu rất tốt.
Thẩm Đại Lang: “……”
Trần thị lại nói: “Nhìn xem Tam Lang đã mập lên không ít, huynh lại nhìn Tiểu Tiểu đi.”
“Ai, đúng là Tam Lang đã mập lên rồi.”