Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 131

Cập nhật lúc: 2025-04-15 00:30:38
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cửa hàng nhỏ ở cuối con đường, cách quán ăn rất gần, là một gian nhà có một sân nhỏ, còn không lớn bằng một nửa của quán ăn, tiền thuê một năm chỉ có năm lượng bạc, Cố Tiêu liền tự làm chủ thuê căn này.

Chờ treo lên tấm bảng Đa Bảo Các, rồi làm thêm mấy cái tủ nữa, là có thể khai trương được rồi.

Cố Tiêu đi xem cửa hàng, rồi viết thư cho Trương chưởng quầy và Lưu chưởng quầy, thuận tiện gửi trang sức bằng sứ đi Đa Bảo Các.

Đảo mắt đã tới đầu tháng mười.

Lá trên cây đã rụng hết, khắp thành có một loại cảm giác ảm đạm, sau khi thu hoạch vụ thu xong, thì mới là lúc có thể thư giãn đôi chút.

Trương chưởng quầy lại mập lên nữa rồi, nói tới cái này hắn cũng cảm thấy rất hổ thẹn, mọi việc suôn sẻ theo ý muốn, mỗi ngày đều ra ngoài ăn ăn và ăn, còn lấy điểm tâm từ chỗ lão Lý nữa, không mập mới lạ.

Dù sao thì cũng đã mập rồi, Trương chưởng quầy cũng không cảm thấy khó chịu nữa, vừa lúc có thư gửi tới đây, Trương chưởng quầy bèn mở ra nhìn.

Trong thư viết cửa hàng mới của Đa Bảo Các đã thuê xong rồi, chỉ chờ khai trương mà thôi, nếu như Trương chưởng quầy có thời gian thì có thể đi Tương Thành xem qua.

Cửa hàng ở thành nam, cách quán ăn Thẩm gia rất gần, nên rất dễ tìm.

Đa Bảo Các ở Tương Thành chủ yếu bán trang sức bằng sứ, bởi vì học đồ đều ở Thịnh Kinh, nên chỉ có thể chờ Cố Tiêu gửi đồ qua, để cho học đồ làm xong thì lại gửi về lại.

Đúng là có hơi phiền toái một chút.

Lợi nhuận thì vẫn chia năm năm như cũ, nhưng mà Cố Tiêu muốn chia thêm một phần cho Lưu Niệm Từ nữa, cái này thì Trương chưởng quầy cũng không có ý kiến gì.

Có Cố Tiêu ở đó, thì hắn cũng không cần lo lắng gì, chỉ là không biết cửa hàng lớn cỡ nào, có tốt hay không, có cần làm một bức tường bằng hoa bất tử hay không.

Còn về phía Lưu chưởng quầy, thì cũng đã bắt đầu nghĩ đến chuyện mở cửa hàng mới, đã hơn nửa năm, cuối cùng thì đã có thể mở cửa hàng ở tỉnh thành rồi.

Thời gian dần trôi, đến cuối tháng mười, trên đường ở Tương Thành xuất hiện hai gian cửa hàng, một gian cửa hàng bán điểm tâm, điểm tâm ở bên trong nhìn rất đẹp, mùi vị cũng rất ngon nữa.

Một gian cửa hàng khác thì bán trang sức, làm bằng gốm sứ màu sáng trong, có màu trắng và màu hồng, nhìn rất đẹp.

Ngồi trong quầy là một vị cô nương có khuôn mặt tròn trịa, trên vành tai có đeo một đôi bông tai hình trái dâu tây, bên hông có treo một sợi dây hình thỏ con làm bằng gốm sứ.

Giữa trưa và tối quán sẽ đóng cửa, đi bộ vài bước qua một con phố tới quán ăn Thẩm gia ăn một bữa cơm.

Lưu Niệm Từ nhấc làn váy lên, “Tiểu Tiểu, ta tới rồi, buổi sáng bán được mười ba đôi bông tai đấy!”

Lưu Niệm Từ rửa sạch tay, rồi vén tay áo lên phụ giúp rửa rau và nhặt rau, trước đây nàng ta chỉ thích vẽ tranh, mỗi ngày chỉ lo vẽ tranh, thì ra còn có nhiều thứ thú vị hơn vẽ tranh như vậy.

Giống như việc nấu ăn chẳng hạn, mặc dù không phải là nàng ta nấu, nhưng mà chỉ cần rửa rau rồi thái thịt, thì lúc ăn cũng cảm thấy ngon hơn nhiều.

Cố Tiêu cười nói: “Mười ba đôi cũng không ít.”

Bông tai đều là kim bạc, nhìn rất đẹp, một đôi từ 30 văn tiền đến 50 văn có khi hơn.

Vòng đeo tay thì đắt hơn một chút, một dây từ 50 văn đến 80 văn có khi hơn, cũng có loại đắt hơn, giống như dây đeo hình thỏ con mà Lưu Niệm Từ đang đeo kia, còn có rất nhiều kiểu dáng khác nữa, như hình hoa sen, hoa chuông, phía trên được đang bằng những sợi tơ dày, phía dưới là bạc,nhìn rất đẹp mắt.

Một sợi dây đeo giá từ một lượng bạc đến mười lượng có khi đắt hơn.

Sợi dây đeo này Lưu Niệm Từ đã đeo mấy ngày nay rồi, vẫn không nỡ tháo ra.

“Ta nhớ rõ là mười ba đôi bông tai, năm vòng đeo tay, còn có một sợi dây đeo nữa.” Lưu Niệm Từ cười hắc hắc hai tiếng, “Buổi chiều còn có thể bán.”

Cố Tiêu chia cho nàng một phần lợi nhuận, nhưng mà Lưu Niệm Từ cảm thấy mình không làm gì cả, đồ là do Cố Tiêu làm, nàng chỉ học mà còn lấy tiền thì giống gì chứ, cho nên liền xung phong tới Đa Bảo Các làm chưởng quầy, mỗi ngày thì tới quán ăn ăn cơm.

Người tới Đa Bảo Các đa số đều là nữ tử, nàng lại đeo trang sức bằng sứ nữa, nên bán rất chạy.

Cố Tiêu nói: “Buổi trưa cũng ít người, cô ngủ một lát rồi đi.”

“Ai.” Lưu Niệm Từ duỗi cổ ra nhìn một cái, “Hôm nay ăn cái gì nha?”

“Đã lâu không ăn bánh cuốn rồi , nên trưa nay sẽ ăn bánh cuốn , món này cô còn chưa được ăn qua đâu.” Cố Tiêu nướng mấy cái bánh, cho thịt và dưa chuột vào cuộn lại, còn có thêm canh xương sườn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-131.html.]

Lưu Niệm Từ có rất nhiều món chưa được ăn qua, Cố Tiêu làm ăn rất ngon, nàng cũng muốn làm, sau này sẽ làm cho cha và nương ăn, “Tiểu Tiểu, hôm nào cô tới nhà của ta chơi đi.”

Cố Tiêu gật đầu, “Được nha.”

Lưu Niệm Từ đã không ít lần ngủ ở trên giường của Cố Tiêu rồi, “Vậy thì buổi tối có thể ngủ cùng nhau, chúng ta cùng trò chuyện.”

Cố Tiêu nói: “Ở lại chỉ sợ là không được, biểu ca của ta buổi tối sẽ về nhà, ta phải nấu cơm cho huynh ấy.”

“Vậy được rồi.” Lưu Niệm Từ cũng không miễn cưỡng, chỉ là cảm thấy cái vị Thẩm công tử kia mặc dù đã thi đậu, đã là cử nhân rồi, nhưng mà có chỗ nào xứng đôi với Tiểu Tiểu chứ.

Tiểu Tiểu có tay nghề tinh xảo, còn nấu ăn ngon, rồi còn biết làm buôn bán nữa, Thẩm Hi Hòa hắn có tài đức gì chứ.

Buổi chiều Cố Tiêu và Lưu Niệm Từ đi một chuyến tới cửa hàng, có không ít khách ở bên trong, lần đầu tiên nhìn thấy trang sức bằng sứ, nên cảm thấy rất mới lạ, có mấy thứ có thể đeo thử, và đa số những người đã thử qua, thì đều sẽ mua một bộ về.

Đừng nói là người ở Tương Thành, mà ngay cả các quý nữ ở Thịnh Kinh, cũng chưa thấy qua trang sức bằng sứ bao giờ.

Vàng bạc hay ngọc đều đã có rồi, mấy thứ quý báu hơn chút như trân châu, đá quý, san hô, mã não cũng đã thấy nhiều, lần đầu tiên nhìn thấy trang sức bằng sứ, nên nhìn không chớp mắt.

Hơn nữa còn giống với đồ chơi vải nỉ vậy,có hình trái cây rồi hình mấy con vật nhỏ nữa, nhìn thế nào cũng thấy rất đáng yêu.

Vài đôi bông tai, vài chuỗi vòng đeo tay, đặc biệt là mấy hạt châu nhỏ có vết nứt băng kia, nhìn rất đẹp, mặc dù không thể nói là rất quý báu, nhưng mà lại vô cùng có giá trị.

“Chưởng quầy, cái này cũng bán theo bộ sao?”

Mười đôi bông tai, năm cái vòng đeo tay, nếu như tất cả đều là của mình thì quá tốt rồi, nhưng nếu như để cho người khác mua hết, còn mình thì một cái cũng mua không được, vậy……

Tiểu Trương chưởng quầy nói: “Chỉ có một bộ này thôi, không còn cái khác nữa, các vị cô nương nhìn trúng cái nào thì cứ mua cái đó, phải tận dụng cơ hội khó có được này……”

Vừa dứt lời, ánh mắt của mấy vị cô nương ở đây đều sáng lên, dăm ba câu thì đã phân chia xong, bọn họ ngày thường đều có mối quan hệ tốt với nhau, dù sao cũng phải nể mặt mũi lẫn nhau chứ.

Giá của một món đồ là một lượng bạc, rẻ hơn mấy thứ đồ mà trước kia bán nhiều, người mua không được thì vội vàng hỏi: “Vậy thì sau này còn có nữa không?”

Tiểu Trương chưởng quầy làm sao biết được, cuối cùng thì hắn cũng đã mua nổi rồi,nhưng mà lại không dùng được.

“Nếu đồ tới thì sẽ đem ra bày bán liền, các vị tiểu thư nhớ thường xuyên ghé qua đây, để khỏi lỡ mất.”

Vậy thì cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

“Mấy thứ này cũng là tiểu đông gia làm sao?” Người hỏi chuyện chính là An Vân quận chúa, nàng ta mua nhiều nhất.

“Đúng vậy.”

An Vân quận chúa khẽ nâng đôi mắt phượng lên, “Vậy thì nàng ấy khi nào tới Thịnh Kinh, ta muốn gặp.”

Đối với An Vân quận chúa mà nói,dù tay nghề có tinh xảo tới đâu, thì cũng chỉ là làm buôn bán mà thôi, sĩ nông công thương.

Địa vị của thương nhân là thấp nhất.

Tiểu Trương chưởng quầy cười tủm tỉm nói: “Không ít người có cùng suy nghĩ với quận chúa đấy.”

An Vân quận chúa nhướng mày, “Hả?”

“Người muốn gặp tiểu đông gia của chúng tôi có rất nhiều, cứ lấy học đồ của Đa Bảo Các chúng tôi tới nói đi, ai cũng muốn gặp xem người truyền thụ lại kỹ nghệ cho mình là người như thế nào, còn có rất nhiều phu nhân tiểu thư nữa, cũng muốn nhìn một chút người có thể làm ra mấy thứ đồ như vậy rốt cuộc là người như thế nào.” Tiểu Trương chưởng quầy thở dài, “Nếu như ai tới cũng phải gặp, thì chỉ riêng việc gặp mặt thôi cũng đã mất mấy ngày rồi.”

An Vân quận chúa nghẹn lời, nàng ta là muốn để cho Cố Tiêu đi gặp nàng ta, khi nào nói muốn đi gặp Cố Tiêu chứ.

Tiểu Trương chưởng quầy cười nói: “Quận chúa, ngài nói xem có phải hay không?”

An Vân quận chúa vân đạm phong khinh, “Chưởng quầy nói cũng phải.”

Nếu như nàng ta cứ khăng khăng muốn gặp, thì cũng không có biện pháp nào, vương phủ có tú nương chuyên môn làm quần áo, cũng có người chuyên môn làm đồ trang sức, cũng làm không kém.

Mấy thứ ở trong Đa Bảo Các này, ai mà không muốn mua hết chứ, chỉ là ngại mặt mũi với nhau, cho nên mỗi người chỉ mua một thứ thôi.

Nàng ta muốn một kiện độc nhất vô nhị cơ,An Vân quận chúa nói: “Tương lai còn dài, dù sao cũng sẽ có cơ hội nhìn thấy thôi.”

Loading...