Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 134

Cập nhật lúc: 2025-04-15 00:30:44
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng bọn họ có đi lò sứ, thử làm mấy cái mẫu mã mới, buổi chiều thì chuẩn bị kết toán, Lưu Niệm Từ cũng đã thay đổi không ít.

Hổ phụ vô khuyển nữ, nàng rất nhanh đã nắm rõ việc buôn bán, ở Đa Bảo Các luyện mấy tháng xong thì về nhà quản lý cửa hàng đồ sứ.

Nung sứ là phải học từ đầu, bây giờ đã làm ra hình ra dáng rồi, trước đây sư phó trong lò sứ chỉ xem như nàng đang chơi chơi mà thôi, bây giờ mỗi lần Lưu Niệm Từ đi tới lò sứ, bọn họ có thể tôn kính mà kêu một tiếng đại tiểu thư rồi.

Chưởng quầy lòng đầy căm phẫn, “Thật không biết xấu hổ mà, bắt chước trang sức của nhà chúng ta không nói, mà giá còn giảm một nửa nữa, đông gia cô không biết đâu, bọn họ còn bày mèo chiêu tài ra bán nữa đấy!”

Nếu không phải là vị cô nương kia nói một tiếng,thì hắn vẫn chưa biết được chuyện này đâu.

Lưu Niệm Từ nói: “Bắt chước? Trang sức của nhà chúng ta cũng không dễ bắt chước đâu.” Cũng không phải là chén hay dĩa, chỉ cần vẽ hoa văn lên là được.

Cố Tiêu: “Làm giống mấy phần, giá bán rẻ hơn chút, cũng sẽ có người mua.”

Trang sức của Đa Bảo Các có loại rẻ, cũng có loại đắt.

Cô nương gia nhà bình thường, mua được một đôi bông tai thì đã rất vui vẻ rồi, còn mấy cái vòng ngọc thì chỉ có thể nhìn mà thôi.

Đồ của nhà khác mặc dù không được đẹp lắm, nhưng mà giá rẻ hơn một nửa, thì chắc chắn sẽ có người mua.

Lưu Niệm Từ nhìn chằm chằm vào Cố Tiêu, Tiểu Tiểu cũng thật là đẹp mà, bên dưới là chiếc váy trắng có thêu hình con bướm, bên trên là một cái áo khoác ngắn, trên cổ đeo vòng ngọc hoa đào mà Đa Bảo Các đang bán, tóc búi lên cao và cài một đóa châu hoa lên đó.

Trên dái tai là một đôi bông tai nhỏ hình trái đào, mày liễu mắt hạnh, trên trán có vài sợi tóc rơi xuống, là một mỹ nhân trong tranh.

Cố Tiêu vén lại tóc, “Niệm Từ?”

Lưu Niệm Từ lấy lại tinh thần, “Vậy thì phải làm sao bây giờ, chúng ta cũng không thể để cho bọn họ bắt chước đồ trang sức của chúng ta suốt được.”

Cản cũng cản không được, quốc gia cũng không có luật pháp về vấn đề này, cũng không thể mong đợi họ sẽ hiểu được đâu là của người khác, và đâu là trộm được.

“Đồ nhái chắc chắn khác với Đa Bảo Các.” Cố Tiêu gõ nhẹ lên bàn hai cái, “Mấy người dùng đồ nhái, thì nên cảm thấy xấu hổ mới đúng.”

Chưởng quầy nói tiếp, “Còn không phải sao, ta thấy bọn họ bắt chước, còn không đẹp bằng mấy cái mà chúng ta nung hỏng nữa đâu.”

Nữ hài tử da mặt đều mỏng, dùng đồ giả thì cũng sẽ ngại, sẽ không dám quang minh chính đại mà mang ra ngoài, chuyện này phải nói lại với bọn họ mới được, đây cũng có thể xem là một biện pháp tốt.

Cố Tiêu nói: “Ở trên mặt trang sức khắc một cái ấn ký đi, còn có đồ gói lại cũng vậy nữa, chúng ta ra nhiều mẫu một chút, một mẫu chỉ bán trong vòng ba tháng, cứ qua một mùa thì không bán nữa, còn về hai mẫu hoa mai và bông tuyết này, sau này sẽ không nung nữa.”

“Đông gia, như vậy chẳng phải là vừa hợp ý của bọn họ hay sao?”

Lưu Niệm Từ lắc đầu, “Cũng không phải. Bởi vì cứ qua mùa là chúng ta sẽ không bán nữa, nên người nào thích thì sẽ vội vàng tới mua, bọn họ bất quá là đi theo sau chúng ta nhặt của hời mà thôi.”

Chưởng quầy bừng tỉnh đại ngộ, có câu nói “ Tằng kinh thương hải nan vi thủy, Trừ khước vu sơn bất thị vân”. Đồ nhái theo dù có giống tới đâu đi chăng nữa thì cũng không phải là đồ thật, vừa lúc có thể nhân cơ hội này đánh chiêu bài ra ngoài.

Cố Tiêu cho rằng chuyện này đã xong rồi, nhưng không nghĩ tới đúng thật là có người không biết xấu hổ như vậy.

Buổi chiều cô và Lưu Niệm Từ đi kiểm tra sổ sách, Đa Bảo Các trong tháng một đã bán được hơn 60 kiện đồ chơi vải nỉ, 321 kiện trang sức, mấy thứ khác thì bán được mấy chục kiện, tổng cộng số tiền thu được là 480 lượng.

Trừ đi tiền vốn, thì thu được lợi nhuận là 320 lượng.

Sau này Trương chưởng quầy có tới đây một chuyến, thật vất vả mới tìm được một cửa hàng dễ tìm như vậy, nên hắn cũng không quan tâm đến chuyện ở tỉnh thành nữa, cũng ngại khi lấy nhiều phần lợi nhuận như vậy, cho nên đã phân chia lại.

Trương chưởng quầy lấy ba phần, Lưu Niệm Từ lấy hai phần, Cố Tiêu thì được chia năm phần.

Sau khi kết toán sổ sách xong, thì Cố Tiêu đem bạc chia ra, cô lấy 160 lượng, trong vòng mấy tháng này, thì cũng đã góp được 1200 lượng rồi, nhưng mà vẫn chưa đủ để mua nhà ở Thịnh Kinh.

Lưu Niệm Từ cất ngân phiếu đi, đây là tiền do chính nàng kiếm được, cầm số tiền này còn vui vẻ hơn là cầm tiền mà cha nương đưa nữa, nhưng mà cuối tháng là Cố Tiêu phải đi Thịnh Kinh rồi, chỉ còn mấy ngày nữa thôi.

Tưởng tượng đến cái này, thì trong lòng liền không dễ chịu.

Cố Tiêu cất sổ sách đi, “Lát nữa chúng ta ra ngoài mua đồ ăn đi, muốn ăn cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-134.html.]

Lưu Niệm Từ muốn ăn lẩu, muốn ăn thịt, “Ăn lẩu đi, cá viên, tôm viên, bò viên, còn có bì chay, đậu hủ, và khoai lang đỏ nữa, ăn với tương mè, ta muốn ăn lẩu cay.”

Lẩu thì phải nhiều người ăn mới náo nhiệt, vừa hay ngày mai Thẩm Hi Hòa được nghỉ tắm gội, Cố Tiêu bèn nói: “Vậy thì ngày mai ăn đi, đúng rồi, ngày mai mấy người bạn cùng trường của biểu ca ta cũng sẽ tới.”

Ánh mắt Lưu Niệm Từ mơ hồ, vành tai bỗng đỏ lên, “Cái gì mà bạn cùng trường, người nào chứ? Tới thì tới đi,cô nói với ta làm gì, ta chỉ tập trung ăn uống, bạn cùng trường của Thẩm công tử trông như thế nào ta cũng không biết.”

Cố Tiêu nói: “Đúng đùng, cô cứ tập trung ăn uống đi, không cần nhìn hắn trông như thế nào, ngày mai qua đây sớm một chút phụ ta một tay.”

Lưu Niệm Từ che lại lỗ tai rồi gật đầu, “Cơm sáng ta sẽ tới chỗ này của cô ăn.”

Hai người đang nói chuyện với nhau, thì có khách bước vào, nhưng đã có tiểu nhị chiêu đãi, tất nhiên là không cần Cố Tiêu phải nhọc lòng.

Ai ngờ vị cô nương kia không chọn trang sức, mà ngược lại ngừng ở trước cửa quầy, rồi đặt một sợi dây đeo lên trên bàn, “Ta ở chỗ này mua đồ, vì sao lại thành như vậy?”

Cố Tiêu ngẩng đầu lên, nữ tử đứng ở trước quầy có khuôn mặt khả ái.

Bên cạnh còn có một vị cô nương hơi lùn, sắc mặt không vui, “Đồ này là ở chỗ của các ngươi mua, làm buôn bán thì cớ gì đi khinh người chứ, lấy mấy thứ đồ này ra để lừa gạt chúng ta.”

Cố Tiêu không rõ nguyên nhân, bèn cầm lấy đồ ở trên quầy lên nhìn, dây đeo hình bông tuyết, tổng cộng có ba cánh bông tuyết, phía dưới có tua rua màu bạc, nhưng mà bông tuyết làm không được tốt lắm, màu hơi vàng, tua rua rất nặng, nên làm cho dây đeo không có vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng, mà ngược lại nhìn có vẻ cồng kềnh.

Không phải là do lò sứ nung ra, ít nhất thì cũng không phải là do lò sứ của Lưu gia nung ra.

Cố Tiêu đưa sợi dây đeo qua cho Lưu Niệm Từ nhìn, rồi nói với vị cô nương đang có khuôn mặt buồn bực kia: “Cô nương nói món đồ này là mua ở đây, không biết là ngày nào?”

Cố Tiêu mở sổ sách ra.

Vị cô nương kia nói: “Là mua từ năm ngoái rồi, ngày nào thì không nhớ nữa,tốn hết hai lượng bạc, ai mà biết mới đeo được hai ngày thì đã thành như vậy rồi.”

“Năm ngoái mua sao, vậy thì tại sao bây giờ mới đến.” Cố Tiêu khép sổ sách lại, “Nếu như mua ở Đa Bảo Các, vậy thì phiếu mua hàng đâu?”

Đồ đã bán đi thì đều hộp và có phiếu, có phiếu thì có thể đổi có thể sửa, chính là để đề phòng loại chuyện này.

“Hộp và phiếu đã ném đi rồi.”

Lưu Niệm Từ đặt dây đeo lên bàn lại, “Đồ mà Đa Bảo Các đã bán đi, thì sẽ dựa vào phiếu mà bao việc sửa hoặc là đổi, không có phiếu thì không được, ai mà biết được có phải là đồ của Đa Bảo Các hay không chứ.”

Trưa nay mới nói có người bắt chước, buổi chiều lại xảy ra chuyện này, thật là xui xẻo mà.

“Sao lại không phải là của các ngươi rồi chứ, dây đeo bông tuyết chỉ có Đa Bảo Các mới có!” Vị cô nương có vóc dáng thấp hơn cởi sợi dây đeo bên hông xuống, “Ta cũng mua ở Đa Bảo Các, căn bản là không giống nhau.”

Cố Tiêu liếc nhìn vị cô nương kia một cái, “Cũng? Nếu như cô nương đã nhìn ra được sự khác biệt, thì dựa vào cái gì mà một mực chắc chắn đây là đồ của Đa Bảo Các chứ, bán dây đeo bông tuyết không phải chỉ có mỗi cửa hàng chúng tôi mà thôi.”

Vị cô nương lùn hơn kia ngơ ngác mà nhìn sang bạn mình, “Không chỉ một cửa hàng, không phải tỷ nói là mua ở Đa Bảo Các sao?”

Vị cô nương kia sắc mặt trắng bệch, “Tỷ……”

Chuyện này mà nói ra thì rất dài.

Dây đeo bông tuyết rất đẹp, vị cô nương thấp bé kia hận không thể ngày ngày đều đeo, sau đó lại thấy người bạn thân từ nhỏ đến lớn cũng có một cái, nên cũng thưởng thức một lát, ai ngờ vừa so sánh với nhau thì đã nhìn ra sự khác biệt rồi.

Màu của bông tuyết không giống nhau, tua rua bạc cũng khác, nàng ta liền hỏi: “Vì sao lại không giống nhau chứ?”

“Tỷ cũng không biết nữa, mua ở Đa Bảo Các, mới đeo hai ngày đã thành như vậy rồi, tỷ cứ nghĩ cái nào cũng như vậy, không sao đâu, thôi bỏ đi……” Cô nương cắn môi đến trắng bệch, duỗi tay cầm sợi dây đeo về.

“Vậy thì không được, đã tốn tiền rồi, dựa vào cái gì mà bỏ đi chứ! Hoặc là phải trả bạc lại, hoặc là đổi một cái mới.”

Sợi dây đeo này rốt cuộc là mua ở đâu thì chỉ có mình nàng ta biết mà thôi, nhưng mà đột nhiên nàng ta lại nảy ra một ý niệm âm u, tới Đa Bảo Các một chuyến thì đã sao, nếu như thật sự có thể đổi được thì sao, vậy thì chẳng phải chỉ cần bỏ ra một nửa số tiền là đã có thể mua được dây đeo thật rồi hay sao.

Nàng ta chần chờ rồi gật đầu, “Lỡ như bọn họ không nhận……”

“Dám làm thì sao lại không dám nhận chứ,” vị cô nương thấp bé an ủi nói: “Tỷ yên tâm đi, bọn họ làm buôn bán, sợ nhất là chuyện bị nháo lớn.”

“Vậy được rồi, đi xem sao, nếu như không nhận thì chúng ta cũng không cần cãi nhau với bọn họ làm gì, cãi không lại đâu.”

Loading...