Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-04-15 00:30:48
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày mai Thẩm Hi Hòa phải đi thư viện một chuyến, hắn nói với Cố Tiêu: “Ta đã viết thư cho nương rồi, cuối tháng sẽ trực tiếp đi Thịnh Kinh, nên không về nhà nữa.”

Từ Tương Thành đến Thịnh Kinh, ngồi xe ngựa phải mất hơn mười ngày, cuối tháng một đi thì đầu tháng hai mới tới nơi, thu dọn đồ đạc mấy ngày rồi chuẩn bị kỳ thi mùa xuân.

Thẩm Hi Hòa xoa đầu Cố Tiêu, hai người đã đồng ý là sẽ đi chung với nhau rồi, nhưng mà trong lòng Thẩm Hi Hòa có chút do dự, “Ta và mấy người Khương huynh đi chung cũng được.”

Cố Tiêu nhìn Thẩm Hi Hòa, thiếu niên dáng người anh tuấn, trong mắt có chút thấp thỏm.

“Huynh có muốn muội đi theo không?” Cố Tiêu hỏi hắn.

Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Tất nhiên là muốn rồi.Nhưng mà Thịnh Kinh quá xa, ngồi xe ngựa phải hơn mười ngày, một đường đi xe sẽ rất mệt nhọc.”

Cố Tiêu nói: “Huynh muốn không phải là được rồi sao, muội cũng muốn đi.”

Cô chống cằm, “Huynh cứ nghĩ đi, sau khi thi hội thì còn có thi đình, nếu thi đậu thì phải đón nương và mọi người tới đó nữa, một mình huynh có làm được không?”

Trần thị bọn họ đều không phải là người chịu ngồi yên, phải thuê nhà, còn phải làm buôn bán nữa, Thẩm Hi Hòa phải đọc sách,làm gì có thời gian để lo mấy chuyện này chứ.

Cố Tiêu còn muốn đi xem Đa Bảo Các ở Thịnh Kinh nữa, không đơn thuần chỉ là vì Thẩm Hi Hòa.

Thẩm Hi Hòa có thể làm tốt, nhưng mà hắn lại nói: “Một mình ta tất nhiên là không được rồi, có muội ở đó mới là tốt nhất.”

Cố Tiêu: “Muội đã tích góp được một ít tiền rồi,tiền được chia hoa hồng, còn có tiền bán đồ chơi vải nỉ và trang sức nữa, đã góp được 1200 lượng,nhưng mà nếu mua nhà thì vẫn còn thiếu một ít.”

Cố Tiêu là đang thương lượng với Thẩm Hi Hòa những việc này, “Nếu như thuê nhà, thì tiền thuê một năm cũng phải một hai trăm lượng, đại tẩu và mọi người ở nhà bận rộn một năm cũng chỉ kiếm được số tiền này mà thôi.”

Trong sách nói cả nhà Thẩm gia phải chen chúc trong ngôi nhà nhỏ của Thẩm Hi Hòa khi hắn làm quan được phân cho, ngày tháng trôi qua cũng không được tốt lắm.

Còn tiền thuốc thang của Thẩm lão gia tử nữa, sao chỉ có thể diễn tả bằng từ khó khăn thôi chứ.

Thẩm Hi Hòa nói: “Tiền là muội kiếm được, không nên lấy đi mua nhà ở.”

Thẩm Hi Hòa biết Cố Tiêu kiếm tiền rất vất vả, bất kể trời nóng hay lạnh thì cũng phải đi tới lò sứ, khắc chữ trong bóng tối, ban đêm vẫn còn phải làm việc.

Số tiền đó không nên dùng để mua nhà.

Thẩm Hi Hòa: “Chuyện khác thì ta nghe muội, nhưng mà chuyện này thì không được, muội đã giúp trong nhà không ít rồi.”

“Chúng ta là người một nhà,” Cố Tiêu nói: “Hà tất để ý nhiều như vậy làm gì.”

Thẩm Hi Hòa: “Chính bởi vì là người một nhà nên mới phải để ý.”

Hắn không muốn Cố Tiêu chịu ủy khuất, hắn cũng có thể kiếm tiền, cũng đang học rồi, sau này không chỉ có thể chép sách kiếm tiền thôi đâu.

Chờ hắn làm quan rồi, hẳn là có thể được phân một căn nhà.

Trước đây Thẩm Hi Hòa còn muốn làm một vị quan nhỏ,người thân ở bên cạnh, người mình thích cũng ở bên cạnh là được rồi, nhưng mà thời gian càng lâu, hắn càng muốn đưa những thứ tốt cho Cố Tiêu.

Cố Tiêu tích góp được 1200 lượng, còn hắn thì sao.

Thẩm Hi Hòa: “Tiền thì muội cứ giữ lấy đi, đừng nói với nương.”

Mặc dù có nói thì chắc là thái độ cũng sẽ như đối với hắn vậy, nhưng mà Thẩm Hi Hòa muốn được an toàn một chút, “Ta góp được hơn 60 lượng, đều là chép sách kiếm được.”

Chữ của Thẩm Hi Hòa rất đẹp, chép một quyển sách có thể kiếm được từ một đến ba lượng có khi nhiều hơn.

Hắn còn học vẽ nữa, sau này có thể bán tranh, có thể vẽ mặt quạt, như vậy thì quạt xếp mà Cố Tiêu làm ra có thể bán được nhiều tiền hơn rồi.

Cố Tiêu ngẩn người, “Sao huynh lại chép sách nữa rồi……”

“Chép một lần thì có thể nhớ thêm một lần,” Thẩm Hi Hòa cảm thấy chép sách rất tốt, vừa có thể đọc còn có thể kiếm tiền nữa.

Cố Tiêu gật đầu một cái, “Huynh tự cân nhắc trong lòng là được.”

“Vậy thì tiền muội cầm có được không?” Lông mi Thẩm Hi Hòa run rẩy, hắn sợ Cố Tiêu sẽ không lấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-136.html.]

Thẩm Hi Hòa nói: “Muội cứ cầm đi, nếu ta cần dùng tiền thì sẽ tìm muội lấy.”

Tiền trong nhà đều là do Cố Tiêu giữ, tiền hắn kiếm được theo lý thì cũng nên đưa cho Cố Tiêu, Thẩm Hi Hòa cười một cái, “Mặc dù tiền này không nhiều bằng muội kiếm, nhưng mà sau này ta sẽ kiếm được nhiều hơn nữa.”

“Chờ ta kiếm được nhiều tiền rồi, thì để ta nuôi muội.”

Túi tiền vẫn là cái túi cũ kia, bên trong có một tờ ngân phiếu năm mươi lượng, một tờ mười lượng và hai lượng bạc vụn, còn tiền đồng thì Thẩm Hi Hòa sẽ cầm, trên người hắn chỉ cần có nhiêu đó tiền là đủ rồi.

Cố Tiêu buộc chặt túi tiền lại, “Vậy thì muội sẽ bảo quản giúp huynh trước vậy.”

Dù có thế nào đi chăng nữa, thì chỉ cần đặt ở chỗ của Cố Tiêu,là Thẩm Hi Hòa đã cảm thấy rất vui mừng rồi.

Bạch tuộc viên cũng ăn nhiều thêm hai cái nữa, ngày thường hắn cũng không dám ăn nhiều, “Món này cũng rất ngon.”

“Muội muốn đến tiệm rèn đánh một cái nồi, chuyên môn để nướng mấy loại viên này, chắc là sẽ dễ bán.” Đầu óc Cố Tiêu xoay chuyển, ở trong tỉnh thành này món ngon có rất nhiều, ở Thịnh Kinh thì chắc chắn sẽ càng nhiều hơn, món ăn trân quý mỹ vị, thức ăn đa dạng phong phú.

Nếu chỉ dựa vào lẩu mì thì không được,phải thêm nhiều món ăn mới mẻ hơn nữa, nhưng mà chuyện này cũng không cần nóng vội, có thể đến Thịnh Kinh rồi từ từ nghĩ cũng được.

Còn có bốn năm ngày nữa là phải đi rồi, phải sắp xếp ổn thỏa chuyện của quán ăn và lò sứ, Tương Thành có Lưu Niệm Từ và ông chủ Lưu, nên Cố Tiêu cũng có thể yên tâm.

Ngày hôm sau Thẩm Hi Hòa gọi Khương Minh Hiên tới.

Khương Minh Hiên không tới bằng tay không, mua hai cân xương sườn và một cân mỡ lá, hắn đã ăn qua món cơm chiên mỡ heo mà Cố Tiêu làm, nếu không phải cố kỵ người khác, thì hắn hận không thể l.i.ế.m cả đáy chén luôn rồi.

Thẩm Hi Hòa hướng vào phòng bếp hô một tiếng, “Tiểu Tiểu, ta đã trở về.”

Cố Tiêu nhìn Lưu Niệm Từ một cái, “Bọn họ tới rồi.”

Lưu Niệm Từ đang lột tôm, nàng nhìn thoáng qua cửa, thấy biểu tình co quắp của Khương Minh Hiên, trên tay còn cầm một xâu thịt nữa.

Lưu Niệm Từ quay đầu lại, “Ừ.”

Cố Tiêu lau tay, rồi nhận lấy thịt, ngày thường Thẩm Hi Hòa sẽ vào nhà bếp hỗ trợ rửa rau nhóm lửa, bây giờ có Niệm Từ ở đây, nên không cần hắn nữa.

“Hai người các huynh cũng đừng có ngồi không làm gì, đi đổ đầy lu nước, rồi quét sân đi, ở đằng trước đang bận đấy, qua đó giúp đỡ một tay đi.” Cố Tiêu cũng không khách khí với Khương Minh Hiên, nếu như cái gì cũng không làm, vậy thì mới làm cho người khác chán ghét.

Hai người đọc sách, giờ phải đi gọi món ăn, bưng thức ăn rồi thu dọn chén đũa, khách trong quán ăn cũng không cảm thấy lạ gì, dù sao thì cũng không phải là lần đầu tiên thấy, người đọc sách thì không thể làm việc được sao.

Nếu như việc buôn bán của nhà mình mà cũng không thèm quan tâm, thì đọc sách đọc vào trong bụng chó hết rồi.

Giải Nguyên thì sao chứ, còn không phải bưng thức ăn rồi lau bàn cho bọn họ hay sao.

Nhưng mà không đắc ý được bao lâu, thì những thực khách này đã cười không nổi rồi.

Trên bàn ở trong sân có đặt một cái chậu than, bên trên đặt một cái nồi đồng, bên trong là nước lèo cay màu đỏ tươi.

Đốt lửa than lên, mùi thơm thoang thoảng liền bay ra, cách rất xa mà cũng có thể ngửi được, mùi cay thơm phức.

Nước lèo đã có rồi, còn có những lát thịt dê và thịt bò, cá viên, tôm viên, bạch tuộc viên, khoai lang đỏ, khoai tây cắt lát…… được đựng trong từng cái dĩa, bày đầy cả một bàn.

Mà thực khách ăn, chỉ có lẩu mì mà thôi.

……

Sau buổi trưa, chờ quán ăn ít người hơn một chút, Cố Tiêu và mọi người mới bắt đầu ăn lẩu, Thẩm Hi Hòa và Khương Minh Hiên ngồi chung với nhau, còn ba người Cố Tiêu thì ngồi chung một chỗ.

Bỏ thịt vào trước rồi mới bỏ rau vào sau, chấm thịt vào sa tế rồi thêm tương mè nữa, ăn như vậy mới đã ghiền.

Vẫn là lẩu cay ăn ngon nhất, theo lý thuyết thì Thẩm Hi Hòa và Khương Minh Hiên có thể ăn được nhiều nhất, nhưng mà hai người họ còn ăn ít hơn cả bọn cô nữa.

Trên cơ bản là bọn Cố Tiêu kẹp một miếng thịt, thì bọn họ mới kẹp một miếng.

Cố Tiêu muốn biết bọn họ ăn có no không, Lưu Niệm Từ thì đang ăn rất vui vẻ, vùi đầu vào ăn, ăn không ít thịt và đồ ăn, cuối cùng còn nấu thêm một chén mì,rồi thêm một cái trứng gà nữa.

Bữa cơm này, chắc là bữa cơm cuối cùng ăn chung với nhau trước khi đi Thịnh Kinh rồi.

Chỉ ăn ít như vậy thôi sao.

Loading...