Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-04-15 00:30:50
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Hi Hòa đã quen rồi, còn Khương Minh Hiên thì đúng là chưa ăn no, hắn không dám nhìn Lưu Niệm Từ, chỉ cúi đầu gắp đồ ăn ăn.

Cố Tiêu đặt đũa xuống, ho khan một tiếng, nhẹ giọng hỏi: “Khương công tử định ngày nào sẽ đi Thịnh Kinh?”

Khương Minh Hiên ngồi thẳng người dậy, “Ngày mốt sẽ khởi hành, sẽ đi chung với mấy người bạn cùng trường, đến Thịnh Kinh thì ở khách điếm trước, thi xong thì chờ yết bảng, sau đó về quê gặp phụ mẫu……”

Gặp phụ mẫu, thì tới Lưu gia cầu hôn, mặc kệ Lưu cô nương có nguyện ý hay không, ít nhất thì hắn cũng phải thử mới được.

Lưu Niệm Từ yên lặng nghe, nhưng cũng không nói gì, nàng và Khương công tử cũng chỉ mới gặp nhau có mấy lần mà thôi, nói những chuyện đó thì còn sớm.

Ăn cơm xong, Khương Minh Hiên phải về thư viện, hắn gật đầu với Lưu Niệm Từ, “Lưu cô nương, ngày mốt ta phải đi rồi, muộn nhất tới tháng tư là có thể trở lại rồi.”

Lưu Niệm Từ gật đầu, “Chúc Khương công tử kim bảng đề danh.”

Chỉ có một câu như vậy, vẫn là một trong những ít câu nói mà Lưu Niệm Từ nói với Khương Minh Hiên.

Khương Minh Hiên mỉm cười, Thẩm Hi Hòa đã dạy cho hắn một đạo lý, nói nhiều không bằng làm nhiều.

Thẩm Hi Hòa vỗ bả vai hắn, rồi tiễn Khương Minh Hiên ra ngoài, Cố Tiêu vỗ vỗ tay Lưu Niệm Từ, “Cô đã ăn no chưa? Có muốn ăn thêm không.”

Lưu Niệm Từ sờ bụng, kinh ngạc mà nhìn Cố Tiêu, “Cô có chỗ nào nhìn ra là ta ăn chưa no chứ?”

Nàng còn ăn nhiều hơn so với Khương Minh Hiên, cũng ngại không dám ăn thêm nữa.

Cố Tiêu nhịn không được cười, “Ta cũng không phải là chưa ăn cơm với cô bao giờ, nấu thêm chút thịt cho cô nha.”

Lưu Niệm Từ thở phào nhẹ nhõm, “Cũng may là cô, chứ nếu ăn cơm với huynh ấy,thì không có bữa nào là ăn no cả, thật là, sao huynh ấy lại ăn ít như vậy chứ.”

Cố Tiêu cũng không vạch trần, trước đây Khương Minh Hiên còn có thể gặm nửa cái chân giò đấy, nhiêu đây thì tính là gì.

“Chắc là không đói bụng rồi, nếu không thì đều là những món ngon, mà sao có thể chỉ ăn ít như vậy chứ.”

“Đúng vậy,lẩu ăn ngon biết bao nhiêu, Tiểu Tiểu, cô đi Thịnh Kinh rồi, ta phải làm sao bây giờ.” Lưu Niệm Từ lại ăn thêm nửa dĩa thịt nữa, trong lòng căm giận, “Ta phải làm sao bây giờ.”

Cố Tiêu xoa đầu Lưu Niệm Từ, “Cô cứ kinh doanh cửa hàng đồ sứ cho tốt đi, làm thêm nhiều mẫu mới một chút, rồi cố gắng mở cửa hàng ở Thịnh Kinh.”

Nghe thôi đã thấy khó rồi, nhưng mà Cố Tiêu đã nói như vậy rồi, thì Lưu Niệm Từ rất có lòng tin, mở cửa hàng đồ sứ ở Thịnh Kinh không phải là có thể nhìn thấy Cố Tiêu rồi sao.

“Tiểu Tiểu, cô đi Thịnh Kinh rồi, thì phải nhớ đến ta đó, cha ta nói ở Thịnh Kinh người quyền quý có ở khắp nơi, cô cần phải cẩn thận, còn có những tiểu thư thế gia đó nữa, cũng phải cẩn thận một chút. Còn có Thẩm công tử của cô……”

Mặc dù Lưu Niệm Từ không muốn thừa nhận Thẩm Hi Hòa tốt được bao nhiêu , nhưng mà Thẩm Hi Hòa là Giải Nguyên, nhìn cũng ngọc thụ lâm phong, đừng có để bị người khác đoạt đi.

Cố Tiêu gật đầu, “Ta biết.”

Lưu Niệm Từ: “Cô phải tốt với ta nhất, không được nhìn cô nương khác!”

Cố Tiêu nói: “Ta không nhìn, tới Thịnh Kinh rồi, ta sẽ viết thư cho cô.”

Lưu Niệm Từ hít sâu một hơi, “Ta cũng sẽ viết thư cho cô.”

Cho dù có không nỡ, thì cũng phải từ biệt.

5 ngày sau, một cỗ xe ngựa màu xanh lá xuất phát từ cửa bắc Tương Thành dọc theo đại lộ hướng đến Thịnh Kinh.

Đầu mùa xuân, cỏ ven đường đã nảy mầm mới, bọn họ mang theo rất nhiều đồ, hành lý thức ăn, trên xe lại ngồi thêm ba người nữa, khó tránh khỏi có chút chật chội.

Thẩm Hi Hòa có khi sẽ đọc sách một lát, trời tối thì vào khách điếm ở thành trấn gần đó ở một đêm, cứ như vậy sau mấy ngày đi đường, cuối cùng vào ngày năm tháng hai cũng tới được Thịnh Kinh.

Trời có mưa nhỏ, mưa bụi tinh mịn như lông trâu, mở cửa sổ xe lên nhìn ra bên ngoài, là có thể thấy ở phía xa cũng có người đang vội vàng lên đường, nhưng không biết là học sinh phương nào.

Nhìn về phía trước là cổng thành nguy nga, thành lâu đã có lịch sử lâu đời nên có nhiều vết loang lổ, trên cổng thành có tấm biển bằng đá khắc hai chữ “Thịnh Kinh”.

Ở cổng thành có thị vệ canh gác, đang kiểm tra công văn đi đường của từng người một, sau đó mới cho đi.

Chắc là thấy Thẩm Hi Hòa giống như người đọc sách, nên thị vệ nói thêm vài câu, “Học sinh từ khắp các nơi đều tới kinh thành tham gia kỳ thi mùa xuân, nên bây giờ khách điếm tốt một chút đều đã chật kín rồi, nên phải kiên nhẫn tìm mới được, nếu như thật sự không được thì đi thuê một căn nhà, như vậy sẽ ở thoải mái hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-137.html.]

Thẩm Hi Hòa đáp lễ lại, “Đa tạ.”

Tạ thì không cần, mỗi người ngẫu nhiên đi qua đây đều có thể là mệnh quan triều đình trong tương lai, tốt với người khác cũng là tốt cho mình.

Kiểm tra công văn và xe ngựa xong, lúc này mới có thể đi qua cổng thành, Cố Tiêu nhìn nhiều hai mắt, thầm nghĩ thì ra đây chính là thành Thịnh Kinh.

Không hổ là kinh thành, tự có sức hấp dẫn riêng của nó, phồn vinh và cổ xưa cũng không xung đột với nhau.

Cố Tiêu thu hồi ánh nhìn, đột nhiên, phía trước có người hô lên: “Là Cố cô nương từ Tương Thành tới sao?”

Cố Tiêu tập trung nhìn kỹ, người ở phía trước đang cầm một cây ô giấy dầu, mặt chữ điền, mày rậm mắt to, nhìn có chút quen mắt.

Linh Đang gác lên cửa sổ xe, “Sư phụ, người này nhìn rất giống Trương thúc nha.”

Cố Tiêu gật đầu, “Tiểu Trương chưởng quầy sao?”

Tiểu Trương chưởng quầy thở phào nhẹ nhõm, lại vỗ đùi, “Là ta là ta! Tiểu đông…… Cố cô nương, cuối cùng cũng đợi được mọi người rồi!”

Tiểu Trương chưởng quầy đã tới cửa thành chờ mấy ngày rồi, trước khi Cố Tiêu xuất phát có viết một bức thư, nói là mấy ngày này sẽ tới, bọn họ tới Thịnh Kinh sẽ ở khách điếm, nên tiểu Trương chưởng quầy không cần lo lắng.

Nhưng tiểu Trương chưởng quầy không phải loại người như vậy, cuối cùng thì Cố Tiêu cũng tới đây rồi, hắn còn có thể mặc kệ sao, mấy ngày nay trong thành Thịnh Kinh đều là học sinh, mang cả gia đình, mang nha hoàn mang thư đồng theo, người trong thành bỗng chốc đã nhiều lên rồi.

Lầu hai ở Đa Bảo Các còn để lại một căn phòng cho Cố Tiêu nữa đó, hơn nữa Đa Bảo Các có một nửa là của Cố Tiêu, trực tiếp vào ở không phải là được rồi sao.

Trời mưa, nên mặt đất hơi ướt, trời cũng ẩm ướt và lạnh lẽo hơn, tiểu Trương chưởng quầy nói: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn xong thì lại an bài tiếp, lầu hai có chừa lại một gian phòng, đã dọn dẹp sạch sẽ hết rồi, chỉ chờ cô nương vào ở thôi.”

Trong lòng Cố Tiêu cảm thấy có chút ấm áp, có thể ở nơi tha hương gặp được người quen, thì lòng cũng kiên định hơn rồi.

Cô nói: “Bọn ta không ở trong cửa hàng được rồi, biểu ca ta ban ngày phải đọc sách, nên chỉ cần tìm một căn nhà yên tĩnh là được rồi.”

Đa Bảo Các người đến người đi, đọc sách thì không được.

Tiểu Trương nghĩ lại cũng thấy có đạo lý, “Căn nhà yên tĩnh sao? Chuyện này dễ, ta sẽ tìm giúp cô nương, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

Bây giờ trong tửu lầu cũng có rất nhiều người, cũng may là hắn ở Thịnh Kinh đã lâu rồi, nên biết tiệm ăn tại gia và mấy quán ăn nhỏ.

Cho nên liền dẫn theo Cố Tiêu và mọi người đi đến đó, vừa đi, hắn còn ngầm đánh giá Thẩm Hi Hòa nữa.

Một thân phong độ trí thức, nhìn cũng không tệ lắm.

Thẩm Hi Hòa chào hỏi, “Làm phiền rồi.”

Cố Tiêu khụ hai tiếng, “Đúng rồi, đây là biểu ca của ta, Thẩm Hi Hòa, còn đây là cháu trai của Trương chưởng quầy, Trương Tự, hắn làm chưởng quầy ở Đa Bảo Các, đây là Linh Đang, đồ đệ của ta, đồ chơi vải nỉ đều là do nó làm.”

Linh Đang nhìn Trương Tự cũng không cảm thấy lạ mặt, thoải mái hào phóng mà chào hỏi.

Trương Tự nói: “Thẩm công tử, Cố cô nương, Linh Đang cô nương, vậy thì chúng ta đi ăn cơm trước đi,chuyện thuê nhà thì để ăn xong lại nói.”

Trương Tự dẫn theo bọn họ tới một tiệm ăn tại gia, rồi gọi mấy món ăn nhà làm, mặc dù là nhà làm, nhưng mà hương vị rất ngon, giá cũng không hề rẻ, một bữa cơm mà phải mất những một lượng bạc.

Điều này cũng làm cho Cố Tiêu có một nhận thức mới đối với Thịnh Kinh.

Sau khi rời khỏi tiệm ăn, Trương Tự nói: “Trong kinh thành có không ít tiệm ăn nhỏ như vậy, đa số đều là phu thê người một nhà kinh doanh, hương vị không thua gì các tửu lâu lớn.”

Cố Tiêu nghĩ sau này quán ăn Thẩm gia cũng sẽ mở ở trong con hẻm nhỏ như vậy, đến trưa và tối, thì sẽ có vài ba người kết nhóm tới đó ăn cơm.

Hương vị của lẩu mì cũng không tệ, có thể từ từ buôn bán đi lên.

Cố Tiêu nhìn ngói xanh và tường trắng ở xung quanh, phòng ốc san sát nối tiếp nhau, trên đường có tửu lầu, cửa hàng hai đến ba tầng, người đi trên đường đang cầm ô, nhưng vẫn có mưa bụi tinh mịn rơi xuống quần áo lụa sa tanh.

Học sinh dựa vào lan can đọc thơ, tiểu thư cô nương tay cầm ô giấy dầu, sợi dây đeo ở bên hông đung đưa qua lại, Cố Tiêu nhận ra đó là dây đeo hình bông tuyết của Đa Bảo Các.

Có người bán thức ăn,có người bán điểm tâm, trận mưa xuân này cũng không ngăn được người muốn đi ra ngoài.

Trên đường người đến người đi, một mảnh phồn hoa nhộn nhịp.

Đây chính là thành Thịnh Kinh.

Loading...