Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-04-15 00:30:52
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời mưa không lớn, nên Cố Tiêu cũng không cầm ô, cô nhìn Thẩm Hi Hòa, rồi nhẹ giọng nói: “Biểu ca, chúng ta đi thuê nhà trước đi, Trương chưởng quầy, chuyện này còn phải làm phiền ngài rồi.”

Trương Tự cuống quít xua tay, “Tiểu đông gia còn khách khí với ta làm chi, để ta dẫn mọi người qua đó.”

Nói đến thuê nhà, thì Trương Tự đúng là có quen biết một vài nơi, nên rất nhanh đã tìm được hai căn, căn đầu tiên là nhất tiến, ba gian nhà chính và hai gian sương phòng, đủ cho ba người ở, tiền thuê một năm là ba mươi lượng.

Còn căn khác là một gian nhị tiến nhị xuất, có rất nhiều phòng, ba gian nhà chính, trước và sau có bốn gian sương phòng, còn có phòng bếp, phòng chất củi, đồ đạc gia cụ cũng đầy đủ hết, tiền thuê một năm là sáu mươi lượng.

Ở Thịnh Kinh thì đừng nghĩ đến chuyện mua nhà mới, nếu như có nhiều tiền thì còn có thể suy nghĩ.

Cố Tiêu nghĩ Chu thị và mọi người sau này sẽ tới đây, nên thuê căn thứ hai, cô thuê nửa năm, có thể ở đến tháng tám năm nay.

Trương Tự phụ giúp dọn đồ trên xe ngựa xuống, rồi đi mua thêm bồn gỗ và chén đũa về, “Tiểu đông gia không cần khách khí với ta, có yêu cầu gì thì cứ nói một tiếng, nơi này cũng gần với Đa Bảo Các, tiểu đông gia khi nào có thời gian thì có thể qua đó xem.”

Mặc dù trong thư có viết Đa Bảo Các trông như thế nào, nhã gian ở lầu hai có bao nhiêu hoa bất tử, nhưng mà vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy, còn có học đồ nữa, một đám đều muốn gặp Cố Tiêu.

Trương Tự thật lòng kính nể Cố Tiêu, hắn có thể làm chưởng quầy ở Đa Bảo Các cũng là dựa vào mặt mũi của bá phụ, nhưng mà làm được thành quả như bây giờ thì cũng là dựa vào sự cố gắng của bản thân mình.

Cố Tiêu là đông gia, có thể nhận được sự công nhận của Cố Tiêu, đối với Trương Tự mà nói đó là một chuyện không thể nào vinh quang hơn.

Cố Tiêu gật đầu, “Vậy được, bên này bận xong thì ta sẽ qua đó.”

Cố Tiêu tiễn Trương Tự ra ngoài, “Bọn ta mới tới Thịnh Kinh, trời xa đất lạ, hôm nay may nhờ có ngài.”

Trương Tự: “Nên làm nên làm.”

Sau khi tiễn Trương Tự đi, Cố Tiêu nhìn một đống đồ ở trong sân mà đau cả đầu.

“Tam ca, căn phòng ở giữa nhà chính thì để lại cho nương, huynh tự chọn một căn phòng đi, dọn dẹp một chút thì đi đọc sách.”

Có thể ở đây đến tháng tám, cho dù Thẩm Hi Hòa chỉ được ban cho một chức quan nhỏ, thì cũng có thể ở lại nơi này.

Căn nhà này có chút cũ, thu dọn cả nửa ngày, buổi tối thì nấu mì, rồi ra ngoài mua một ít thức ăn về, đơn giản ăn qua bữa.

Thẩm Hi Hòa còn có hai ngày nữa là phải thi rồi, nên Cố Tiêu cũng chỉ có hai ngày thời gian để chuẩn bị, ngày hai tháng tám vào trường thi, và phải ở trong trường thi suốt ba ngày.

Mặc dù Cố Tiêu biết Thẩm Hi Hòa sẽ thi đậu, nhưng mà vẫn nhịn không được có chút lo lắng khẩn trương, năm nay có 2.107 thí sinh, nhưng mà chỉ có hơn 500 người là được chọn.

Ai cũng mong trong số hơn 500 người này mình sẽ có một vị trí nhỏ trong đó.

Giải Nguyên có rất nhiều người, nhưng mà Hội Nguyên thì chỉ có một.

Thi phải mang theo thức ăn, nước, đệm chăn, bây giờ là đầu tháng hai, trời vẫn còn lạnh, Cố Tiêu kêu Thẩm Hi Hòa mặc áo lông dê vào.

Lông dê là làm đồ chơi còn dư lại, màu nhuộm lung tung rối loạn, nào là đỏ, hồng rồi vàng, nên Cố Tiêu đã se chỉ rồi đan thành một cái áo lông.

Mặc dù nhìn không được đẹp lắm, nhưng mà mặc vào rất ấm áp.

Đồ mà Cố Tiêu đưa thì Thẩm Hi Hòa đều mặc, dù sao thì mặc ở bên trong người khác cũng không nhìn thấy.

Cố Tiêu sợ mình sẽ quên thứ gì đó, “Bút mực nghiên mực kiểm tra lại thêm một lần, còn có giấy gói đồ lại nữa, không thể có chữ viết được. Nước thì uống ít một chút, cơm thì cứ ăn tạm như vậy trước, chờ huynh về thì muội sẽ nấu đồ ăn ngon cho.”

“Tiểu Tiểu.” Thẩm Hi Hòa giữ c.h.ặ.t t.a.y Cố Tiêu, hai năm qua Cố Tiêu đã lớn lên không ít, đang là độ tuổi tươi đẹp và rực rỡ nhất.

Hắn duỗi tay vỗ bả vai Cố Tiêu, như vậy có cảm giác giống như đang ôm người vào trong lòng vậy.

“Muội đừng khẩn trương, lần thi này ta nắm chắc được chín phần sẽ thi đậu, nắm chắc bảy phần có thể đậu Hội Nguyên, muội đừng lo lắng, chờ ta thi xong.” Thẩm Hi Hòa nói: “Chờ ta thi xong, rồi còn thi đình nữa, sau khi thi đình xong ta sẽ hướng nương cầu thân.”

Tương Thành nằm ở phía bắc, có câu nói bắc có Tung Dương, nam có Ứng Thiên, không thể khinh thường được.

Việc mà Thẩm Hi Hòa có thể làm chỉ có đọc nhiều sách, rồi đi thi mà thôi.

Cố Tiêu ngẩng đầu nhìn Thẩm Hi Hòa, “Cái gì gọi là hướng nương cầu thân chứ?”

Thẩm Hi Hòa gằn từng chữ một nói: “Muội là biểu muội của ta, cha nương không có, hôn sự do dì làm chủ, nên tất nhiên là phải hướng nương cầu thân rồi, nếu như ta không đậu Trạng Nguyên, thì nương chưa chắc là sẽ đem muội gả cho ta đâu.”

Thẩm Hi Hòa hiếm khi nói đùa, “Tiểu Tiểu, ta thật sự sợ lúc đi cầu thân thì nương sẽ nói —— ngay cả Hội Nguyên cũng không thi đậu, thì làm sao xứng với Tiểu Tiểu của nhà chúng ta chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-138.html.]

Cái này thực sự giống như lời Chu thị sẽ nói.

Cố Tiêu cười, “Cái gì mà xứng với không xứng chứ, chẳng lẽ sau này thăng quan tiến chức rồi thì sẽ chê muội là bé gái mồ côi sao? ”

Thẩm Hi Hòa lắc đầu, người Cố gia không xứng làm phụ mẫu, Cố Tiêu là Cố Tiêu, “Ta sẽ thỉnh cáo mệnh cho muội.”

Không phải là bé gái mồ côi.

Cố Tiêu nắm lấy tay Thẩm Hi Hòa, “Được rồi, cũng chỉ còn lại có hai ngày mà thôi, trong lòng huynh tự suy xét là được, ngày mai đi xem trường thi thế nào.”

Chỉ còn hai ngày, đọc sách thêm vài lần, rồi xem lại đề mà tiên sinh đã cho, cũng đủ rồi.

Thời gian còn lại, thì ở lầu hai của khách điếm cầm cây quạt nhìn về phía xa, đây là thành Thịnh Kinh, là thành Thịnh Kinh mà tất cả mọi người đều khao khát.

Ngày hai tháng tám, thí sinh bước vào trường thi, bước đầu tiên chính là kiểm tra.

Quần áo, giày, đồ mang theo, nếu như phát hiện có thí sinh nào bí mật mang theo giấy vào, thì sẽ bị xử lý theo quy định của luật pháp.

Sau khi vào trường thi thì ngày hôm sau bắt đầu thi, âm thanh duy nhất trong phòng thi chỉ có tiếng lật giấy và tiếng bút, tới gần trưa, mới có thí sinh đặt bút xuống, rồi cử động cổ tay đã cứng đơ..

Trong trường thi rất tối và lạnh, phía trước và ở giữa đặt mấy cái chậu than, trùng hợp là Thẩm Hi Hòa ở gần một cái.

Hắn không lạnh, hôm nay hắn mặc một cái áo lông dê, rất ấm áp, chỉ là lúc kiểm tra có rất nhiều người đã nhìn thấy.

Thẩm Hi Hòa có chút ngượng ngùng, nhưng mà cái áo này là do Cố Tiêu đan cho hắn, ở trường thi ăn mặc ấm áp, trong lòng cảm thấy rất may mắn.

Xoa xoa hai tay, rồi ăn một cái cơm nắm, Thẩm Hi Hòa cầm bút lên tiếp tục viết văn, lúc hoàng hôn buông xuống, quan giám thị rung chuông kiểm tra.

Thẩm Hi Hòa đặt bút xuống, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn không ăn cơm, nằm ở tràng kỷ nhỏ phía sau ngủ một đêm, ngày hôm sau thí sinh bước ra khỏi phòng thi, Thẩm Hi Hòa nhìn mặt trời màu đỏ cam, dừng một chút rồi nhấc bước về phòng mình.

Thi Hội sẽ kéo dài đến hết ngày mười lăm tháng hai, sau khi thi xong bài cuối cùng, giám khảo thu bài thi lại,rồi ở trường thi chờ một đêm, tới đầu tháng ba thì thành tích mới được công bố.

Xung quanh có âm thanh ăn cơm,còn có âm thanh trở mình nữa.

Sắc trời đã tối,nhưng mà Thẩm Hi Hòa lại không buồn ngủ, hắn khoanh tay đặt ở bụng dưới, trong lòng đếm giờ, ngày mai là có thể trở về nhìn thấy Cố Tiêu rồi.

————

Quảng Ninh.

Thẩm Đại Oa chạy như bay, trên tay cầm một bức thư, cuối cùng cũng về tới nhà, hắn thở hổn hển hai hơi, rồi chạy nhanh vào nhà, “Nãi nãi!”

Chu thị mới vừa dỗ tam nha ngủ xong, trừng mắt nhìn đại oa rồi quát một câu, “Nói nhỏ chút, tiểu muội ngươi vừa mới ngủ, đã bao lớn rồi, mà một chút ổn trọng cũng không có.”

Thẩm Đại Oa nuốt nước miếng: “Nãi nãi,có thư từ Thịnh Kinh tới.”

Chu thị sửng sốt một chút, “Mau đưa cho ta xem!”

Chu thị đã có thể biết được không ít chữ rồi,đại khái có thể đọc hiểu được.

Cố Tiêu nói lúc bọn họ nhận được thư,thì chắc là Thẩm Hi Hòa đã thi xong rồi, đầu tháng ba yết bảng, mười lăm tháng ba thi đình.

Bọn họ đã thu xếp xong hết rồi, cũng đã thuê nhà ở, mọi thứ vẫn ổn mọi người không cần lo lắng.

Chu thị ngẩng đầu lên nói: “Đại oa, tiểu thẩm ngươi nói đầu tháng ba chúng ta đi Thịnh Kinh.”

Sống ở huyện thành đã đủ tốt rồi, giờ đi kinh thành, vậy thì càng tốt hơn nữa.

Đại oa thò lại gần nhìn bức thư, “Trong thư nói tháng ba đi,thì hơn nửa tháng là có thể đến nơi, tiểu thẩm nói như vậy thì mới có thể đến trước yết bảng của thi đình.”

Chu thị là mẫu thân, lúc yết bảng thì sao bà có thể không ở đó được chứ.

Chu thị vỗ vỗ ngực, “Không tệ không tệ……”

Có được cử nhân công danh đã rất tốt rồi, nếu như đậu cống sĩ, vậy thì càng quang tông diệu tổ hơn nữa.

Tổ tiên của Thẩm gia đời đời đều cắm mặt vào đất, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi nó rồi.

Loading...