Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 139

Cập nhật lúc: 2025-04-15 00:30:55
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mười mấy năm qua chỉ trồng trọt kiếm tiền, bây giờ thì điều kiện trong nhà đã tốt hơn trước, có lẽ Thẩm Đại Oa đã quên những ngày tháng vất vả trước đây, nhưng mà Chu thị vẫn còn nhớ rất rõ.

Phụng dưỡng cha mẹ chồng, sinh con rồi chia nhà, một văn tiền hận không thể bẻ thành hai mà tiêu.

Cuối cùng cũng chờ được tới ngày này rồi.

Đại oa nhéo cánh tay của mình, “Nãi nãi, chúng ta có đi không?”

Chu thị nói: “Đi, sao lại không đi chứ, tiểu thúc của ngươi đi thi, thi thành cái dạng nào cũng phải đi nhìn thử xem.”

Trong lòng Chu thị đã quyết định xong, sau khi thương lượng với Thẩm lão gia xong thì ngay đêm đó liền gọi đại phòng và nhị phòng lên nhà chính nói chuyện.

“Tiểu Tiểu bọn nó đã đến Thịnh Kinh rồi.” Chu thị ngồi xếp bằng trên giường đất, lưng thẳng tắp, “Đại oa, con đọc thư lại một lần đi.”

Đại oa vâng một tiếng,rồi đọc bức thư từ đầu đến cuối, trong phòng tối om, nên hắn đọc ở dưới ánh đèn.

Sau khi đọc thư xong, trên mặt Trần thị và Lý thị đều hiện lên vẻ vui mừng, nhưng mà Thẩm Đại Lang và Thẩm Nhị Lang trầm ổn hơn chút, gãi đầu hỏi một câu, “Vậy là đã thi đậu rồi sao?”

Đại oa cười hắc hắc hai tiếng: “Vẫn chưa có yết bảng đâu, vừa mới thi xong thôi, nhưng mà thành tích của tiểu thúc luôn rất tốt, nhất định sẽ thi đậu.”

Lời này cũng không sai, Thẩm Hi Hòa từ nhỏ thành tích đã tốt, cũng không làm người khác phải nhọc lòng.

Thẩm Đại Lang nói: “Nương, chúng ta sẽ chuyển nhà đến Thịnh Kinh sao?”

Bọn họ ngay cả tỉnh thành cũng chưa đi qua, mà đã phải đi Thịnh Kinh rồi.

Chu thị gật đầu, “Đi thì tất nhiên là phải đi, nhưng mà một nhà chúng ta không thể đều đi hết, nếu đi hết rồi, thì có làm buôn bán nữa không đây.”

Trần thị lập tức nói: “Nương, quán ăn cũng không thể đóng cửa được đâu.”

Một tháng có thể kiếm được mười mấy lượng bạc, nếu như đóng cửa rồi vậy không phải là lỗ lớn sao.

Lý thị nhìn mẹ chồng, lại nhìn qua đại tẩu, nói thật, nàng ta cũng không muốn đi Thịnh Kinh lắm, đường xa mệt nhọc, tam nha thì vẫn còn nhỏ nữa.

Nhưng nếu như không đi, thì phải bận rộn cả ngày, làm sao có thể chăm đứa nhỏ được chứ.

Chu thị ừ một tiếng, “Không thể đóng cửa được,buôn bán thì vẫn phải làm, Thịnh Kinh là chỗ nào chứ, chỗ nào cũng cần dùng đến tiền. Đến Thịnh Kinh rồi, thì chúng ta cũng không thể ham ăn biếng làm, chỉ dựa vào Tam Lang nuôi được, cả nhà chúng ta phải chăm chỉ làm việc, có như vậy thì cuộc sống mới tốt hơn được.”

Mọi người cùng đồng thanh nói: “Nương nói phải.”

Chu thị nhìn mấy tiểu bối, nhi tử con dâu cũng già rồi, bất tri bất giác hài tử cũng đã lớn như vậy.

Cũng may là cuộc sống bây giờ đã tốt hơn một chút, mới không còn khó khăn như trước kia nữa.

Chu thị đã từng phụng dưỡng mẹ chồng, đã ăn qua không ít đau khổ. Chính vì vậy nên khi bà đã làm mẹ chồng của người ta thì cũng không muốn như vậy, bà cũng không phải là đối xử quá tốt với con dâu, nhưng mà cũng chưa từng đối xử tệ qua.

Hơn nửa đời người đều sống như vậy, bây giờ mọi thứ mới tốt lên được một chút.

Đại oa đã tới tuổi nghị thân rồi, việc hôn nhân không thể trì hoãn thêm nữa.

Đại Nha cũng vậy, ai cũng không thể trì hoãn được nữa, Chu thị cũng muốn tìm cho cháu trai cháu gái một mối hôn sự tốt, nhưng mà cũng phải xứng đôi mới được.

Chu thị nói: “Lão đầu, ông cứ ở lại đây đi, chờ gieo trồng vụ xuân xong thì mới đi Thịnh Kinh. Quán ăn thì giao cho Nhị Lang, lo liệu không xuể thì thuê người làm.”

Thẩm lão gia tử gật đầu, “Đây là ý của ta và nương ngươi.”

Lý thị nhìn Thẩm Nhị Lang một cái, “Nương, vậy thì con……”

“Tức phụ lão nhị đi Thịnh Kinh, chờ quán ăn dàn xếp xong rồi,thì Nhị Lang mới đi sau.” Chu thị làm như vậy là có cân nhắc riêng của mình, trong nhà phải giữ lại nam nhân, Thẩm Đại Lang chỉ biết làm nghề mộc, chỉ có Nhị Lang mới biết nấu mì như thế nào.

Nhưng mà ở lại Quảng Ninh luôn thì cũng không được, chờ thuê được người xong, quán ăn ổn định rồi thì đi Thịnh Kinh.

Những người khác đều đi, đặc biệt là mấy đứa nhỏ.

Lý thị muốn ở lại, “Nương, để con ở lại giúp Nhị Lang đi.”

Chu thị nói: “Ngươi ở lại, vậy tam nha phải làm sao bây giờ,còn Đại Nha nữa, cũng không dùng cái đầu mà suy nghĩ lại.”

Thẩm Nhị Lang vỗ vỗ tay Lý thị, “Nàng đi theo nương đi, ta thu xếp xong chuyện của quán ăn, thì sẽ đi Thịnh Kinh ngay.”

Lý thị thở dài một tiếng, “Con nghe nương.”

Chu thị: “Mấy ngày nay thu dọn đồ đạc hết đi, cái nào phải mang theo thì mang đi hết, có thể bớt được chuyện nào thì hay chuyện đó.”

“Đều nghe nương.”

Vất vả nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được đến ngày này rồi.

Trần thị dịch đến bên cạnh Lý thị, vỗ vỗ tay nàng ta, cũng phải suy xét cho mấy đứa nhỏ nữa, lúc Tam Lang đi đọc sách, không phải cũng một tháng mới về một lần sau, Tiểu Tiểu có thể chịu được, thì có gì mà không chịu được chứ.

Đã một bó tuổi rồi, còn nhi nữ tình trường như vậy làm gì nữa không biết.

Đầu tháng ba, thi Hội đã có yết bảng, người Thẩm gia cũng ngồi lên xe ngựa hướng đại lộ đi về phía Thịnh Kinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-139.html.]

Tháng ba, thời tiết ấm dần lên.

Hai bên đường ở thành Thịnh Kinh nở đầy hoa nghênh đón mùa xuân, cành liễu tháng ba xanh mướt, sông đào bảo vệ thành sóng nước lóng lánh, trên cây cầu đá có công tử tiểu thư đang phe phẩy quạt đi ngang qua.

Trong quán trà, một nhóm công tử trẻ tuổi đang ngồi uống trà.

Một người trong đó hỏi, “Còn chưa tới giờ yết bảng sao?”

“Buổi trưa mới yết bảng, bây giờ vẫn còn sớm mà, ngươi gấp cái gì.”

Chuyện yết bảng, có thể không gấp được sao.

“Cũng không biết người đứng đầu bảng là ai……”

“Cái này còn cần phải hỏi sao, đương nhiên là Tống công tử rồi.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của một đám người đều dừng ở trên người Tống Chiêu Thanh.

Tống Chiêu Thanh đặt chén trà xuống, hắn ngẩng đầu lên nói:“Đừng nói bậy, học sinh từ khắp các nơi đều học rộng hiểu nhiều,kiến thức phong phú, Thẩm công tử của thư viện Tung Dương học vấn rất tốt, ta cũng không nắm chắc sẽ lấy được vị trí đầu bảng đâu.”

“Thẩm công tử của thư viện Tung Dương đúng là học vấn rất tốt, nhưng mà tài danh lại không bằng huynh.”

Ai mà không biết Tống Chiêu Thanh của thư viện Ứng Thiên, không chỉ tướng mạo tuấn tú, học vấn tốt, mà gia thế còn rất tốt nữa chứ.

Thẩm Hi Hòa là ai, chưa nghe qua bao giờ.

Tống Chiêu Thanh liếc mắt nhìn người nọ một cái, cũng không nói lời nào, chuyện nào không nắm chắc thì hắn sẽ không nói, Thẩm Hi Hòa rất lợi hại, nhưng mà hắn cũng không kém, có tư cách để ganh đua với nhau.

“Nói nhiều cũng vô ích, cứ chờ tới canh giờ rồi xem bảng là được.” Tống Chiêu Thanh một ngụm uống cạn chén trà.

Tống Chiêu Thanh biết những người này nói như vậy là đang có ý nịnh bợ lấy lòng,nhưng hắn không quan tâm mấy thứ này, chỉ quan tâm đến kết quả cuối cùng mà thôi.

“Đúng vậy, cứ chờ đến buổi trưa dán yết bảng đi, các ngươi không biết đâu, tiền đặt cược ở sòng bạc đã bị đẩy lên rất cao rồi đó.”

Tống Chiêu Thanh có thanh danh rất lớn, còn có một vài thí sinh khác cũng rất có tài danh, Tống Chiêu Thanh là người được đặt cược nhiều nhất trong sòng bạc.

Cố Tiêu chỉ tượng trưng mà đánh cược hai mươi lượng bạc, dựa theo tỷ lệ đặt cược, chắc là có thể kiếm được một trăm lượng, nhiều hơn thì không cần, cô cũng không phải dựa vào mấy thứ này để kiếm tiền.

Thẩm Hi Hòa hôm nay không đi ra ngoài, sáng sớm thức dậy thì đọc sách một lát, sau đó thì đi theo sau Cố Tiêu, ngoài ra thì chỗ nào cũng không đi.

Cố Tiêu phát hiện Thẩm Hi Hòa hôm nay cực kỳ dính người, quay đầu lại cũng có thể dẫm vào hắn, vẫn còn đi theo nữa, “Huynh cứ đi theo muội làm gì?”

Thẩm Hi Hòa: “Buổi trưa sẽ yết bảng, Tiểu Tiểu.”

Cố Tiêu biết, nhưng mà bây giờ trên đường có rất nhiều người, chỉ cần liếc mắt ra ngoài cửa,là đã có thể thấy rất nhiều người đi qua đi lại rồi.

“Vẫn còn hơn một canh giờ nữa mà, không gấp.”

Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Còn một canh giờ nữa, Tiểu Tiểu, muội có muốn đi xem không?”

Cố Tiêu hỏi hắn, “Huynh muốn đi sao?”

“Thành tích đã định rồi, khi nào biết thì cũng giống nhau cả thôi.” Thẩm Hi Hòa không quan tâm khi nào biết, cho dù tất cả mọi người đều đã biết, còn hắn là người biết cuối cùng cũng không sao.

Cố Tiêu mỉm cười, không cần bọn họ đi xem, sẽ tự có người đem thứ hạng nói cho bọn họ biết.

Chỉ cần chờ là được.

Cố Tiêu đi tới bên cạnh giếng rửa tay, “Trưa nay huynh muốn ăn gì? Muội đi nấu cơm trưa.”

“Muội nấu cái gì thì ta sẽ ăn cái đó.” Thẩm Hi Hòa vẫn chưa đói bụng, mặc dù nói không vội, nhưng mà vẫn muốn biết hắn có phải là Hội Nguyên hay không.

Cố Tiêu đi vào nhà bếp, Thẩm Hi Hòa lại đi theo phía sau, rửa rau thái rau, chẻ củi rồi nhóm lửa.

Bữa trưa ăn đơn giản, gồm có cơm trắng, khoai tây xào chua cay, đậu que xào thịt, còn có món xương sườn kho nữa.

Ba người vừa ăn cơm trưa xong, thì bên ngoài đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, Linh Đang ngẩn người, rồi nhỏ giọng nói: “Sư phụ, có phải là yết bảng rồi hay không?”

Người Thẩm Hi Hòa cứng lại trong nháy mắt, hắn chắp tay ra phía sau, rồi nói với Cố Tiêu: “Chúng ta đợi người ít đi thì mới qua đó xem, không cần vội.”

Theo lý thuyết sẽ là đầu bảng, bởi vì ở trong sách Thẩm Hi Hòa thi được vị trí đầu tiên,nên Cố Tiêu cũng thả lỏng hơn chút.

Nếu như không phải, vậy thì người thay đổi chỉ có mình cô mà thôi.

————

Bên ngoài quả thật đang rất náo nhiệt.

Thi hội ba năm một lần, Hội Nguyên của ba năm trước đây cũng là Trạng Nguyên trong kỳ thi đình, bây giờ đang nhậm chức học sĩ ở Hàn Lâm Viện.

Trước cửa Thuận Thiên Phủ vây quanh không ít người, đến buổi trưa thì quan binh bắt đầu dán bảng lên.

Hoàng bảng từ từ được mở ra, những người vây quanh đều đang kiễng chân lên đến tận gót, bả vai dán bả vai, duỗi cổ mà nhìn.

Loading...