Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:13:54
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Tiêu tới Đa Bảo Các nhìn một vòng, rồi thay đổi lại cách bài trí ở bên trong, hoa bất tử ở lầu hai chuyển sang vị trí khác, còn có ô giấy giấy dầu và quạt xếp nữa, sau khi thay đổi vị trí thì nhìn đẹp hơn không ít.

Bây giờ trong Đa Bảo Các đã có rất nhiều đồ rồi, không ít thứ mới lạ, như mạt chược, cờ tướng, búp bê, đều bán rất chạy.

Tháng này Cố Tiêu bận chuyển nhà rồi chuẩn bị cho kỳ thi, nên không có làm đồ gì mới, khách nhân có hỏi, thì Trương Tự liền ăn ngay nói thật, “Tiểu đông gia của chúng tôi có người nhà phải tham gia thi cử, nên không có thời gian làm.”

Nhưng mà, không ai có thể đoán được Cố Tiêu chính là đông gia của Đa Bảo Các, và còn là vị hôn thê của Thẩm Hi Hòa nữa.

Trương Tự lại uống thêm một chén rượu, cũng không biết sau khi các nàng biết rồi, thì sẽ có biểu tình gì đây.

Xuất thân từ nông thôn thì nhất định sẽ không biết chữ sao, còn có tính tình thuần phác nữa, đáng yêu không biết bao nhiêu lần so với các quý nữ thế gia.

Không biết chữ thì thế nào, chỉ cần thấu hiểu đạo lý không phải là được rồi sao.

Cố Tiêu mỉm cười, “Sau này có cơ hội thì có thể gặp mặt nhau thôi, mọi người ăn nhiều một chút đi.”

Trương Tự cười hắc hắc hai tiếng, người ngoài đều nói Thẩm công tử là người tốt, là người tình thâm nghĩa trọng, mặc dù thi đậu, nhưng mà đối với vị hôn thê ở dưới quê cũng không rời không bỏ.

Nhưng mà Trương Tự lại không cảm thấy vậy, rõ ràng là Thẩm Hi Hòa mệnh tốt, nếu như hắn có một vị hôn thê như vậy,thì nằm mơ cũng có thể cười tỉnh rồi.

Ngoài món rau xào và thịt hầm ra thì còn có mấy món ăn kèm nữa, Thẩm Hi Hòa ăn không ít,thấy món nào ăn ngon thì sẽ gắp cho Cố Tiêu .

Sau khi ăn tối xong, Thẩm Hi Hòa đi rửa chén, Cố Tiêu và Trương Tự thì bàn chuyện làm ăn.

Trương Tự liếc mắt nhìn phòng bếp mấy lần, không nghĩ tới Thẩm Hi Hòa ở nhà sẽ là cái dạng này, “Tiểu đông gia, cô nói đi.”

Cố Tiêu nói: “Chữ in rời ta có mang tới đây, tổng cộng là hơn 23.000 chữ, những chữ khác thì ta sẽ khắc sau.”

Với danh tiếng của Thẩm Hi Hòa, thì sách chắc chắn là sẽ bán rất chạy, còn có thể bán bảng chữ mẫu nữa, Cố Tiêu muốn khắc một ít chữ to.

Bút tích thực không bán sách in,đây cũng là lần đầu tiên.

Trương Tự tất nhiên là đồng ý một ngàn một vạn lần rồi, “Được, có chỗ nào cần ta giúp thì cứ nói.”

Cố Tiêu tạm thời không có chỗ nào cần giúp đỡ, đoạn thời gian này Thẩm Hi Hòa phải đọc sách,rồi chuẩn bị thi đình, còn chuyện lớn khác chính là đón Chu thị.

Bây giờ chắc là đã khởi hành rồi, nửa tháng là có thể đến nơi.

Cố Tiêu nhớ Chu thị rồi.

Ngày mười bốn tháng ba, ba chiếc xe ngựa màu xanh lá xuất hiện ở trên đại lộ, trục xe vang lên tiếng kẽo kẹt, hôm trước trời vừa mới mưa, mặt đất còn ướt, mặt đường đầy vết bánh xe.

Chu thị đã ngồi đến hoảng, dù có ngồi thế nào cũng không thoải mái, bà hỏi đại oa, “Đến đâu rồi?”

Thẩm Đại Oa bị hỏi đến mặt ngây ngốc, hắn xốc màn xe lên hỏi phu xe, “Sư phụ, phải mất bao lâu nữa mới đến Thịnh Kinh?”

“Nửa ngày nửa, có thể đến trước khi trời tối, yên tâm đi.”

Chu thị thở dài một tiếng, nửa ngày rất nhanh là đã trôi qua thôi.

Tam nha chưa ngồi xe ngựa bao giờ,lúc bắt đầu thì còn hưng phấn mà nhìn cái này xem cái kia, sau đó cả người liền héo, rồi nằm ngủ ở trong lòng n.g.ự.c của Lý thị.

Chu thị, Lý thị, đại nha và đại oa ngồi chung một chiếc xe nựa, Trần thị,Thẩm Đại Lang, nhị nha và nhị oa thì ngồi một chiếc khác, còn một chiếc xe ngựa khác thì để hành lý.

Một đường đi gập ghềnh nhấp nhô, đói bụng thì ăn lương khô, đi đường vội vàng, ở khách điếm ngủ một đêm, lúc này mới đến ngoại ô Thịnh Kinh.

Vất vả thì đúng là vất vả, nhưng mà trước đây cũng không phải là chưa từng vất vả qua, sợ gì chứ, có thể tới là được.

Đại oa cũng đã ngồi đủ rồi, hắn xê dịch mông, ngóng trông nhanh đến nơi, hắn đã gặm bánh bột ngô hơn mười ngày rồi, người đã gầy đi một vòng, muốn ăn giò heo, cá kho, thịt viên.

Đại oa nghĩ thầm, thứ chống đỡ bọn họ đến được Thịnh Kinh không phải là công danh của tiểu thúc, mà là giò heo hầm của tiểu thẩm.

Lý thị không nói gì, nàng ta lo lắng cho Thẩm Nhị Lang.

Tam nha đang ngủ mơ gọi một tiếng tiểu thẩm, Lý thị duỗi tay vỗ vỗ tiểu nữ nhi, nhỏ giọng nói một câu, “Sắp tới rồi, tam nha sắp được nhìn thấy tiểu thẩm rồi.”

Chu thị lâu lâu lại nhìn ra bên ngoài, lúc chạng vạng, xe ngựa rốt cuộc cũng tới cửa thành.

Quan binh canh gác cổng thành phải kiểm tra công văn đi đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-142.html.]

Chu thị từ trên xe bước xuống, nhìn thoáng qua bên trong thành.

Dưới bức tường thành có một cô nương đang đứng đó, khuôn mặt xinh đẹp, mặc một cái áo váy màu vàng nhạt, mỉm cười rồi vẫy tay với bọn họ.

Chu thị nắm lấy cánh tay đại oa theo bản năng, “Đại oa, đó có phải là tiểu thẩm của con hay không?”

Đại oa hít hà một hơi, “Đúng đúng đúng, là tiểu thẩm!”

Chu thị vui mừng mà hô một tiếng, “Tiểu Tiểu!”

Cố Tiêu chạy tới, hai ngày nay cô đều đi tới cửa thành nhìn, đúng là trời không phụ lòng người mà, cuối cùng cũng tới rồi.

“Nương, mọi người tới rồi, ngồi xe có mệt không, chúng ta mau về nhà đi.”

Chu thị nhìn Cố Tiêu thấy thế nào cũng không đủ, cũng đã hơn ba tháng không gặp rồi, “Trong thư cũng có nói chỗ ở ở đâu rồi mà, chúng ta tự đi qua đó là được, con cần gì phải ra đây chứ.”

“Cũng không xa mà,” Cố Tiêu nhìn Chu thị thật kỹ, mặc dù có chút gầy, nhưng mà tinh thần vẫn rất tốt, chắc là trên đường cũng ăn không ít khổ rồi.

“Nương, chúng ta về nhà đi, ngày mai Tam ca khảo thí, hôm nay vẫn còn đang đọc sách nữa đấy.” Cố Tiêu lôi kéo tay của Chu thị, “Tam nha đâu rồi?”

Tam nha vẫn còn đang ngủ , Lý thị ôm nó xuống xe ngựa, nàng ta cười với Cố Tiêu, “Nha đầu này chỉ lo ngủ thôi.”

Chu thị nói: “Trên xe xóc nảy, ngồi một lát là buồn ngủ rồi, một đường đều ngủ, một đường đi này đều rất thuận lợi, còn ở khách điếm nữa, Tiểu Tiểu, nương chưa bao giờ đi xa nhà như vậy……”

“Con cũng vậy,” Cố Tiêu thấy công văn đã kiểm tra xong, liền theo Chu thị và mọi người lên xe ngựa, sau đó thì dẫn phu xe chạy tới đầu hẻm.

Ba chiếc xe ngựa chắn ngang con hẻm, trong xe ngựa có rất nhiều đồ, Cố Tiêu dẫn Chu thị vào nhà, sau đó gọi Thẩm Hi Hòa ra, còn một đống hành lý ở bên ngoài, thì đã có Thẩm Đại Lang bọn họ lo rồi.

Thẩm Hi Hòa ra khỏi phòng, đầu tiên là gọi một tiếng nương, sau đó thì chào hỏi từng người một.

Chu thị nói: “Cha con ở nhà cũ lo liệu việc đồng áng, nhị ca con thì xử lý chuyện trong quán ăn, bận xong thì mới tới đây.”

Dù sao thì cũng phải để lại người lo liệu việc trong nhà, không thể tới đây hết được.

Thẩm Hi Hòa gật đầu, rồi cùng với Thẩm Đại Lang dỡ hành lý trên xe ngựa xuống, Chu thị mang theo không ít đồ, để cho bọn họ tự làm cũng không yên tâm, một hai phải tự mình nhìn chằm chằm mới được.

Hành lý đều được đậy kín, mùa đông năm ngoái muối không ít thịt khô và lạp xưởng, còn có dưa muối, mật ong và mỡ heo trong nhà vẫn chưa ăn hết nữa, cái gì có thể mang theo thì đều mang tới đây.

Có thể tiết kiệm được cái nào thì hay cái đó, Thẩm Nhị Lang ăn cơm ở quán ăn, trong nhà chừa lại cho hắn chút gạo, mì và dầu là được.

Nồi niêu chum vại, vải bông còn sót lại trong nhà, tất cả đều đem vào trong phòng.

Nhà thuê có ba gian nhà chính, bốn gian sương phòng, Cố Tiêu ở gian nhà chính, Thẩm Hi Hòa và Linh Đang thì mỗi người ở một phòng.

Chu thị tất nhiên là ở trong nhà chính rồi, Trần thị và Thẩm Đại Lang cũng ở nhà chính, Lý thị cùng với hai nữ nhi ở trong sương phòng, đại oa và nhị oa ở một phòng.

Nhị nha đã lớn như vậy rồi nên không thể ngủ chung với cha nương được nữa, nên ở chung phòng với Linh Đang.

Vốn dĩ định cho nó ngủ chung một phòng với Chu thị, nhưng mà trong lòng nhị nha vẫn có chút sợ hãi Chu thị, hơn nữa nó cũng bằng tuổi với Linh Đang, ở chung một phòng cũng thích hợp.

Nhà ở đã quét dọn sạch sẽ, chỉ cần đem hành lý vào là có thể ở được rồi, nhưng mà trên đường đi trời mưa,nên chăn đệm có hơi ẩm, ngày mai trời nắng lên thì phải đem ra ngoài phơi mới được.

Chu thị cảm thấy căn nhà này khá tốt, cho dù Thẩm lão gia tử và Thẩm Nhị Lang có tới đây thì cũng sẽ đủ chỗ ở, nhưng mà khi nghe thấy tiền thuê một năm là sáu mươi lượng, thì mặt cũng bị dọa đến trắng bệch rồi.

Quán ăn bận rộn cả một năm cũng chỉ kiếm được có sáu mươi lượng bạc mà thôi.

Cố Tiêu nói: “Con chỉ thuê nửa năm, đợi đến khi được phân quan xá thì chúng ta sẽ dọn đến quan xá.”

Không cần thuê nữa thì tốt, nếu không thì tiền kiếm được phải đem đi thuê nhà hết rồi, Chu thị biết kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, cho nên mới không nỡ tiêu.

Năm ngoái khi Cố Tiêu đi, bà có cho sáu mươi lượng bạc, để lại hơn 70 lượng, sau đó trong bảy tháng qua, đã kiếm được tám mươi lượng bạc.

Trong nhà chi tiêu ít ỏi, còn có tiền hoa hồng mà Ngự Phương trai đưa tới mỗi tháng nữa, bà để lại năm lượng bạc cho Thẩm Nhị Lang, bây giờ trong tay có 170 lượng.

170 lượng, thuê nhà ba năm thì hết sạch rồi, nên tiền không thể tiêu lung tung được.

Chu thị sờ đầu Cố Tiêu, “Đoạn thời gian này vất vả cho con rồi.”

Vừa phải chăm sóc người khác vừa phải tìm nhà ở, còn là một tiểu cô nương nữa,chắc chắn là không dễ dàng gì.

Loading...