Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 147
Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:14:04
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Hi Hòa buộc phải dừng lại, rồi đáp lễ lại, “Tống huynh, Chúc huynh.”
Tống Chiêu Thanh cái hay thì không nói, nói đúng cái dở, “Thẩm huynh chỉ có một mình sao?”
Thẩm Hi Hòa còn mang theo một đống hành lý, “Chỉ một mình ta.”
Tống Chiêu Thanh vỗ tay, “Vậy thì sau này chúng ta có thể cùng nhau đi làm rồi cùng nhau tan ca rồi, ăn cơm có thể ăn ở nhà ăn của Hàn Lâm Viện, cho có bạn có bè.”
Thẩm Hi Hòa chần chờ rồi gật đầu.
Chúc Tu Viễn hỏi: “Thẩm huynh có cần hỗ trợ gì không?”
Thẩm Hi Hòa: “Không cần đâu, một mình ta làm được.”
Thẩm Hi Hòa nếu đã nói không cần, vậy thì không cần miễn cưỡng nữa, Chúc Tu Viễn cáo từ, Tống Chiêu Thanh cũng rời đi.
Ba người lần lượt vào quan xá, cẩn thận quét tước qua một lần, Thẩm Hi Hòa lau chùi cẩn thận tỉ mỉ, nghĩ sau này Cố Tiêu cũng sẽ vào ở, ban ngày hắn đi nhậm chức, chỗ này cách phố xá lại xa, Cố Tiêu không đi theo hắn cũng tốt.
Bây giờ hắn chỉ có một mình, sau này mới không phải đâu.
Chỉ là đã quen với những thứ mình thích,bây giờ Cố Tiêu không có ở đây, nên Thẩm Hi Hòa không thể nào quen được.
————
Thẩm gia.
Trần thị đã nhào bột xong, nàng ta rửa tay sạch sẽ, rồi đi ra khỏi phòng bếp, “Nương, Tam Lang đã đi rồi sao, Tiểu Tiểu đâu?”
Chu thị gật đầu, “Tiểu Tiểu đã ra ngoài rồi, ngày mai Tam Lang nhậm chức, cứ ở mãi trong nhà làm gì, đi sớm một chút rồi dọn dẹp quan xá sớm một chút, nghỉ tắm gội thì về ăn bữa cơm là được.”
Trần thị cười nói: “Tam Lang không nỡ xa Tiểu Tiểu mà.”
Chu thị biết, bởi vì biết nên mới không cho Cố Tiêu đi theo, nam nhân không biết đau lòng cho người khác, suốt ngày phải nấu cơm dễ dàng lắm sao.
Đều ở Thịnh Kinh cả, muốn gặp thì chắc chắn sẽ về gặp.
“Cứ bận việc của con đi,” Chu thị thở dài, rồi về phòng nhìn tam nha.
Cố Tiêu đi dạo quanh phố hai vòng, sau đó thì đi tới Đa Bảo Các.
Vừa hay có trang sức mới từ Tương Thành đưa tới đây.
Mười mấy đôi bông tai hình cánh hoa đào, còn có mặt dây chuyền hình nụ hoa đào, vòng tay hoa đào, dây đeo……màu hồng và màu trắng giao nhau, như khoác mùa xuân lên trên người vậy
Hoa đón xuân đã tàn hết rồi,nên Đa Bảo Các cũng không bán nữa, bây giờ hoa đào đang lúc nở rộ, trên mặt ô giấy dầu, quạt xếp, quạt tròn đều là hoa đào.
Ngay cả búp bê và bài mạt chược cũng vậy.
Toàn bộ Đa Bảo Các đều tràn ngập sắc xuân.
Mấy ngày nay, việc buôn bán của Đa Bảo Các đều rất tốt, sách thơ bán chạy nhất, cộng với đồ trang sức nữa, kiếm lời được không ít bạc.
Trương Tự người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, Thẩm Hi Hòa thi đậu Trạng Nguyên, mà hắn còn vui hơn việc mình thi đậu nữa.
Mặc dù hắn không thi đậu, nhưng mà đại khái là ý như vậy, “Tiểu đông gia, trang sức phải làm nhiều thêm một chút, chưa được mấy ngày mà đã bán hết rồi, thật là không thể tưởng tượng được trang sức bằng sứ lại bán chạy như vậy.”
Cố Tiêu gật đầu, rồi đối chiếu lại sổ sách, “Chờ hoa đào tàn rồi, thì có thể làm mẫu hoa văn mới, hoa lê hải đường……”
Đều là những mẫu nhìn rất đẹp, lúc nào cũng phải ra mẫu hoa văn mới, như vậy thì mới có nhiều người mua.
Trương Tự: “Đúng là nên ra mẫu hoa văn mới rồi, mấy ngày nay nhìn thấy mấy cửa hàng khác cũng đã có hàng nhái theo rồi. Nhưng mà Đa Bảo Các đã có danh tiếng của mình, còn có mấy thứ không dễ nhái theo như hoa bất tử và đồ chơi vải nỉ nữa, nên ảnh hưởng cũng không lớn.”
Bỏ cũ đổi mới bốn chữ này đặt ở chỗ nào cũng không hề lỗi thời, giống như búp bê, bài mạt chược và cờ tướng vậy, mua một bộ về là có thể nhái theo rồi, người vẫn còn mua ở Đa Bảo Các, coi trọng chính là danh tiếng của Đa Bảo Các.
Đi theo sau húp canh thì có cản cũng cản không được, chỉ cần không phạm đến trước mặt bọn họ là được, Trương Tự có thể mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
Cố Tiêu cũng nghĩ như vậy, chỉ cần không nhái theo kịp mấy mẫu mới, thì Đa Bảo Các vẫn là độc nhất vô nhị.
Trương Tự thở dài một tiếng, “Tiểu đông gia, chúng ta đã có một khoảng thời gian không ra đồ mới rồi. Nếu như Thẩm công tử đã thi đậu, vậy thì tiểu đông gia có phải là đã có thời gian rảnh rồi hay không……”
Mọi người ai cũng đều đang chờ Đa Bảo Các ra đồ mới, chứ chỉ có một hai cái như vậy,mà ai cũng muốn mua hết.
Cố Tiêu: “Ta biết, ngài đừng lo lắng, ta đã nghĩ xong nên làm gì rồi.”
Trương Tự nghiêng người về phía trước, dựng lỗ tai lên, ngừng thở theo bản năng: “Làm cái gì?”
Trang sức, chạm khắc, quạt, đèn, ô,……mấy thứ này đều đã làm rồi, nếu làm lại thì chắc là đổi mẫu hoa văn mà thôi.
Cố Tiêu cười nói: “Thiên cơ không thể lộ.”
Cô muốn đi cửa hàng hương liệu nhìn xem, lại đi tới tiệm vải mua chút vải bông, sợi bông và thuốc nhuộm về, cũng như làm thêm khuôn mới, chờ làm xong rồi thì sẽ biết thôi.
Cũng không phải là đồ mới lạ gì, chỉ là làm khéo léo hơn chút mà thôi.
Cố Tiêu nói chuyện xong với Trương Tự liền đi ra ngoài, cô đi tới cửa hàng bán nhang đèn trên phố, ở đây bán nhiều tượng Phật và tượng Quan Âm làm bằng giấy chu sa vàng, tất nhiên là còn có nến trắng, đàn hương mấy thứ linh tinh nữa .
Cố Tiêu muốn mua nến, tất nhiên là trong cửa hàng tạp hóa cũng có bán nến, nhưng mà chất lượng thì không tốt bằng như ở đây.
Cô muốn làm nến thơm.
Làm nến thành hình dạng trái cây, hoặc là đặt vào trong cốc tráng men, hay là đồ sứ cũng được, chắc chắn sẽ rất đẹp, cho nên Cố Tiêu liền mua về không ít.
Cô lại mua thêm một hộp đàn hương nữa, giữ lại để làm huân hương, trả bạc xong, Cố Tiêu liền đứng đó chờ tiểu nhị gói đồ lại.
Cửa hàng hương khói người đến người đi, có vài phần hương khói cường thịnh.
Việc buôn bán tốt cũng không phải là nguyên nhân gì khác, bởi vì các vị phu nhân ở trong thành Thịnh Kinh này, mặc kệ tuổi tác già trẻ, hầu như ai cũng có một tiểu Phật đường ở trong nhà.
Từ sáng sớm đến tối muộn đều tụng kinh cầu phúc, dần dần,việc buôn bán của cửa hàng hương khói cũng tốt lên.
Còn việc vì sao lại có Phật đường, vậy thì phải hỏi kiếp này đã làm chuyện gì trái với lương tâm hay chưa, nhưng mà chuyện đó thì chỉ có trời biết ,đất biết và bản thân mình biết mà thôi.
Tiểu nhị nhiệt tình mà tiếp đón khách nhân, những ai thường tới cửa hàng mua đồ, thì hắn đều có thể gọi được tên của người đó, “Từ phu nhân, gần đây mới có thêm giấy dát bạc và nến trắng đấy, vị cô nương này, đồ của cô đây.”
Cố Tiêu gật đầu, theo bản năng nhìn sang vị quý phu nhân ở bên cạnh một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-147.html.]
Mặc một bộ quần áo màu tím nhạt,trên làn váy có thêu mấy bông hoa nhỏ, nhìn rất giản dị, tóc buộc cao, trên đầu cài một cây trâm bạch ngọc, lỗ tai đeo ngọc châu hình giọt nước.
Cố Tiêu nghĩ thầm, vị Từ phu nhân này chắc là thân thể không được tốt lắm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên người còn có mùi đàn hương nhàn nhạt, nhưng mà rất dễ ngửi.
Bên cạnh Từ phu nhân còn có một vị cô nương đi theo nữa, dung mạo ôn nhã nhẹ nhàng, trên mặt có ý cười nhu hòa, đúng là Trương Linh Dược.
Trương Linh Dược đang đỡ Từ thị, hôm nay thời tiết rất đẹp, vừa hay giấy dát bạc để sao chép kinh Phật đã dùng hết rồi,nên mới ra ngoài một chuyến.
Từ thị: “Ta muốn ba sấp giấy dát bạc, ba sấp giấy dát vàng, khụ…… mười cây nến trắng và một hộp đàn hương.”
Từ thị che khăn tay ho hai tiếng, “Chỉ những thứ này thôi, làm phiền rồi.”
Nói xong, Từ thị vỗ vỗ tay Trương Linh Dược, bảo nó không cần khẩn trương như vậy làm gì, mặc dù thân thể của bà không được tốt lắm, nhưng mà vẫn có thể ra ngoài một chuyến được.
Nhưng mà vừa quay đầu lại, thì bà nhìn thấy một vị cô nương, tay đang cầm đồ, đi ngang qua bên cạnh bà.
Vị cô nương đó mặc một bộ xiêm y màu xanh nhạt, giống như những chiếc lá non xanh dịu dàng đầu xuân vậy.
Từ thị không nhìn rõ mặt, nhưng mà không biết tại sao lại sững sờ một hồi lâu,lúc lấy lại tinh thần thì trước mắt một mảnh mơ hồ.
Còn Cố Tiêu thì bị dọa sợ, cô dừng lại rồi hỏi mấy lần, “Phu nhân không sao chứ.”
Trương Linh Dược cũng bị dọa, “Mẫu thân,người không sao chứ.”
Mấy nha hoàn đi theo phía sau cũng hoảng sợ, nếu xảy ra chuyện gì, thì bọn họ sẽ bị phạt trượng hình đấy.
Từ phu nhân lắc đầu, miễn cưỡng lộ ra tươi cười, “Ta có tật xấu gặp gió là rơi lệ, đã dọa đến cô nương rồi……”
Cố Tiêu lắc đầu nói không có việc gì, “Vậy thì ta đi trước đây.”
Ở trong Thịnh Kinh này, ai cũng có thể là người có lai lịch, không thể trêu vào cũng chọc không nổi.
Từ thị xoa ngực, đây là bệnh cũ của bà, nhìn thấy mấy tiểu cô nương tuổi tác tương tự thì sẽ nhớ tới nữ nhi đã mất tích của bà.
Đã nhiều năm như vậy rồi, tìm cũng đã tìm, cũng có khối người tới phủ Quốc công nhận thân, hoặc là không phải, hoặc là mượn chuyện nhận thân để lừa gạt tiền.
Đối với Từ thị mà nói thì chính là vừa dấy lên hy vọng, nhưng lại lần lượt thất vọng.
Đã mười bốn năm trôi qua rồi, dung mạo cũng đã thay đổi, cho dù Tiểu Tiểu có đứng ở trước mặt bà,thì chắc bà cũng nhận không ra rồi.
Trương Linh Dược thở dài, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y của Từ thị, “Mẫu thân, người phải bảo trọng thân thể.”
Tinh thần Từ thị có chút hoảng hốt, lúc về tới phủ Quốc công thì bị bệnh.
Tết Nguyên Tiêu bị bệnh một lần, ngày mười bảy tháng ba bị bệnh một lần, người vừa mới khỏe hơn một chút, thì bây giờ lại bị bệnh nữa rồi.
Anh quốc công đi tới chính viện nhìn Từ thị, khắp phòng đều là mùi thuốc.
Từ thị mở mắt ra, nheo mắt nhìn một hồi lâu, mới nhìn rõ được người tới là ai, mấy năm qua nước mắt bà đã chảy đến khô cạn rồi, mắt cũng nhìn không rõ nữa rồi.
“Ông về rồi à……”
Anh quốc công ngồi xuống mép giường, dịch lại chăn cho Từ thị, “Bà vừa mới khỏe hơn được một chút, sao lại ra ngoài làm gì, sau này muốn mua cái gì thì có hạ nhân……”
Từ thị quay đầu đi, “Đó là tụng kinh cầu phúc cho Tiểu Tiểu, ta phải đích thân đi mua mới được.”
Anh quốc công không còn lời nào để nói, “Lần sau để ta đi, bà cứ yên tâm ở nhà dưỡng bệnh đi.”
Từ thị không nói chuyện, bà ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lăn dài trên khóe mắt.
Thời tiết mùa xuân thật tốt, ánh nắng mặt trời thật đẹp.
“Quốc công gia, ông tìm lại thêm một lần nữa đi, hôm nay ta ở Tường Duyên gặp được một vị cô nương, mặc một bộ quần áo màu xanh lục, Linh Dược cũng nhìn thấy, ông đi hỏi một chút đi, tìm kỹ lại xem……”Giọng nói Từ thị có chút nghẹn ngào, bà thật sự là không bỏ xuống được.
Nếu như thật sự tìm không thấy, thì bà sẽ xuống phía dưới tìm, xuống dưới đó chờ.
Ngực Anh quốc công khó chịu, “Ta biết rồi, bà yên tâm dưỡng bệnh đi, đừng có làm cho bọn nhỏ lo lắng, Tranh Nhi còn nhỏ……”
Từ thị nhắm mắt lại, cố sức trở mình, lòng bà như ngọn đèn dầu, bà đại khái có thể đoán được kết quả rồi, vị cô nương kia có gia có thất, lại ở Thịnh Kinh, không có khả năng phải.
Trương Linh Dược ở phòng bếp nhỏ canh thuốc, sau đó Anh quốc công liền qua đây.
“Mẫu thân con ở Tường Duyên Các nhìn thấy vị cô nương kia trông như thế nào?”
Trương Linh Dược cẩn thận nhớ lại, “Mày liễu mắt hạnh, mũi nhỏ và thẳng, miệng hồng hồng, bộ dạng rất đẹp.”
Anh quốc công hỏi: “Cô nương đó nhìn có giống mẫu thân con không?”
Mấy năm nay thân thể của Từ thị vẫn luôn không tốt, mặt mày giống như tranh vẽ vậy, rất nhợt nhạt.
Vị cô nương kia giống như cảnh xuân, nhìn cũng không giống lắm, nhưng nếu như Từ thị không sinh bệnh, thì có lẽ cũng là bộ dáng này.
Trương Linh Dược biết Anh quốc công vì sao lại hỏi như vậy, Từ thị bị bệnh, nếu như có một chút hy vọng, cho dù chỉ là một chút cũng được, cũng có thể làm cho người khác hướng về phía trước mà sống.
Trương Linh Dược gật đầu, “Con nhìn rất giống, phụ thân, người đi hỏi một chút xem sao, con cũng sẽ đi hỏi thăm.”
Anh quốc công gật đầu, rồi đi hỏi thăm một chuyến, hỏi rồi mới biết được vị cô nương kia họ Cố tên Tiêu, là vị hôn thê của tân khoa Trạng Nguyên Thẩm Hi Hòa.
Từ thị cố gắng chống người dậy, “Là chữ Tiểu nào?”
“Là chữ Tiêu có bộ trúc, 5 năm trước đính thân với Thẩm Hi Hòa, nhà ở thôn Ninh Hải huyện Quảng Ninh, cha mẹ đều còn, ngày sinh nhật là 13 tháng 7, bị người trong nhà bán cho Thẩm gia……”
Từ thị hỏi: “Cô nương ấy năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Qua sinh nhật mới vừa cập kê.”
Cũng là mười lăm tuổi.
Từ thị dấy lên hy vọng, lại biến thành thất vọng, “Ông phái người đi thôn Ninh Hải huyện Quảng Ninh hỏi thăm xem sao, đến cùng là chuyện như thế nào, Quốc công gia, ta muốn gặp vị cô nương kia……”
“Mặc dù cô nương ấy không phải là Tiểu Tiểu của ta, nhưng mà cũng là bị bán cho Thẩm gia, một cô nương tốt như vậy, người trong nhà chắc là đối xử không tốt với cô nương ấy rồi…… ông phái người đi tra xem……” Từ thị bật khóc nức nở.
Anh quốc công không còn cách nào khác, đành phải gật đầu.
————