Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:14:06
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Còn Cố Tiêu, đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.

Sau khi mua nến trắng và đàn hương xong, cô lại đi tới tiệm vải, cửa hàng son phấn mua sợi bông, thuốc nhuộm và hương liệu về nhà, chuẩn bị làm nến thơm.

Phổ biến nhất là nhuộm dầu sáp, rồi đựng trong bình sứ hoặc bình lưu li cao một tấc.

Nếu muốn làm thêm hoa văn, vậy thì phải làm khuôn đúc, rồi đổ dầu sáp đã nhuộm màu vào, cho thêm sợi bông, làm thành hình trái cây và động vật nhỏ.

Cái trước thì đơn giản, cái sau thì cần khảo nghiệm kỹ thuật nhuộm màu và bản lĩnh chạm khắc gỗ, nhất là những chỗ dần chuyển màu thì càng phải cẩn thận hơn.

Cố Tiêu làm nến hơn một canh giờ, sau đó vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

Cháo trắng, bánh rán hành, hột vịt muối, rau xanh xào, còn có thêm món thịt ba chỉ hầm nữa.

Bữa cơm này đơn giản mà ngon, người một nhà ăn cực kỳ thỏa mãn, ăn xong, Thẩm Đại Oa lau miệng, “Buổi tối tiểu thúc ăn gì?”

Chu thị: “Nó muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, ngươi quản cái này làm gì.”

Thẩm Đại Oa cười hắc hắc, “Con đây không phải là đang lo lắng cho tiểu thúc sao.”

“Nếu lo lắng thì ngươi đi quan xá ở với nó đi, nói mấy lời này thì có ích gì.” Chu thị đem bánh và đồ ăn còn dư lại bỏ vào trong tủ chén, bây giờ trong nhà đã có thể dư lại thức ăn thừa rồi, dư lại thì để sáng mai ăn.

Nếu như Thẩm Hi Hòa ở nhà, thì vừa đủ ăn.

Chuyện rửa chén tất nhiên là việc của Trần thị các nàng, Chu thị nói: “Đại Lang con khẩn trương một chút đi, cố gắng đóng xong bàn ghế, rồi sớm ngày buôn bán.”

Thẩm Đại Lang đáp lại, trong lòng lo lắng cho ấu đệ, cũng không biết ở trong quan xá có được không.

————

Không ổn lắm.

Căn quan xá này rất lâu rồi chưa có người ở, trong phòng đầy mạng nhện và bụi bặm, làm người bị sặc.

Thẩm Hi Hòa gánh nước, dọn dẹp, mua gạo, mì, rau và thịt, vẫn luôn bận rộn cho đến khi trời tối mịt.

Màn đêm buông xuống, hai bên trái phải đều đã lên đèn, Thẩm Hi Hòa đứng ở trước cửa phòng, sâu kín mà thở dài một hơi.

Thi đậu Trạng Nguyên, mà còn không bằng thi không đậu nữa.

Hắn đang thất thần, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, Thẩm Hi Hòa vực dậy tinh thần đi ra mở cửa, vừa nhìn, quả nhiên là Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn.

Tống Chiêu Thanh cũng không biết vì sao trên mặt Thẩm Hi Hòa lại lóe qua tia thất vọng nữa.

“Thẩm huynh, thời gian cũng không còn sớm nữa, huynh đã dùng cơm chưa?”

Thẩm Hi Hòa lắc đầu.

Chúc Tu Viễn nói: “Bọn ta dọn dẹp cả nửa ngày, cũng chưa dùng cơm. Thẩm huynh, sau này chúng ta làm cùng chỗ với nhau, lại ở gần nhau, không bằng chúng ta cùng nhau kết nhóm đi ăn cơm đi?”

Cả Chúc Tu Viễn và Tống Chiêu Thanh đều không thích có nha hoàn hầu hạ, sai vặt thì biết nhóm lửa, nấu cơm thì có chút miễn cưỡng, còn không bằng kết nhóm với Thẩm Hi Hòa.

Thẩm Hi Hòa bây giờ vẫn chưa thành thân, nhưng mà sau này cũng sẽ thành thân, thay vì mong đợi mình thành thân cưới vợ,rồi về nhà ăn cơm, còn không bằng trông cậy vào việc Thẩm Hi Hòa nhanh chóng thành thân.

Tới Thẩm gia cọ cơm.

Thẩm Hi Hòa gật đầu.

Ba nam nhân, nấu cơm thì tạm được, trong đó người nấu ăn ngon nhất vẫn là Thẩm Hi Hòa.

Cháo, cơm, các món xào đơn giản, ngay cả hầm thịt cũng mưa dầm thấm đất mà học được rồi.

Thẩm Hi Hòa thở dài, nhẹ giọng nói: “Như vậy cũng không sai.”

Đói bụng đã nửa ngày, Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn đều đang bận ăn cơm, nên không nghe thấy Thẩm Hi Hòa đang nói gì.

Thẩm Hi Hòa: “Ta học nhiều nấu nhiều, chờ muội ấy gả vào, là có thể nấu cho muội ấy ăn rồi. Tống huynh Chúc huynh, vất vả cho hai người rồi.”

Đồ ăn không ngon, vất vả cho hai người phải ăn nó rồi.

Tống Chiêu Thanh: “…… Không sao, không vất vả.”

Dù sao thì chuyện ăn cơm cứ quyết định như vậy, Tống Chiêu Thanh thật lòng hy vọng Thẩm Hi Hòa có thể sớm ngày thành thân.

Cả ba người đều nhậm chức ở Hàn Lâm Viện, Thẩm Hi Hòa phụ trách việc biên soạn sử sách, ghi lại lời nói việc làm của hoàng đế, cùng với việc soạn thảo văn bản điển lễ.

Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn phụ trách biên soạn hồ sơ, tu sửa quốc sử của tiền triều.

Ba người tự làm việc của mình, buổi sáng dậy đi làm, mặt trời lặn thì về, ăn uống đơn giản qua ngày, quan viên thất phẩm không cần vào triều, mấy ngày liên tiếp đều như vậy,cuối cùng cũng tới ngày được nghỉ tắm gội.

Mặt trời ngả về phía tây, Thẩm Hi Hòa thở phào nhẹ nhõm, hắn có thể chạy về nhà, ngủ một đêm, rồi sáng hôm sau mới quay lại đây.

5 ngày không gặp Cố Tiêu, Thẩm Hi Hòa hận không thể bay về.

Nhưng mà không ngờ, trước cửa Hàn Lâm Viện có một người đang đứng đó,

Người tới cao năm thước , mặc một cái áo choàng bằng gấm màu xanh nước biển, mặt chữ điền, thân hình hơi mập, thành Thịnh Kinh có rất nhiều người mà Thẩm Hi Hòa chưa gặp qua, cũng không nghĩ là người này tới tìm mình, nên liền đi ngang qua.

Người tới duỗi tay ngăn Thẩm Hi Hòa lại, chắp tay nói: “Thẩm đại nhân, tại hạ là Khang Bình hầu.”

Thẩm Hi Hòa chưa gặp qua Khang Bình hầu, nhưng mà đã nghe nói tới người này, “Gặp qua hầu gia.”

Khang Bình hầu cười cười, “Thẩm đại nhân không cần đa lễ, tại hạ tìm Thẩm đại nhân có việc, có thể dời bước tới quán trà tán gẫu được không?”

Thẩm Hi Hòa gật đầu một cái.

Trà lâu.

Khang Bình hầu rót một ly trà cho Thẩm Hi Hòa, “Thẩm đại nhân đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn mà, là thanh niên tài tuấn mà thành Thịnh Kinh khó có được.”

Sắc trời đã tối, trên người Thẩm Hi Hòa được bao phủ một lớp ánh sáng màu cam.

Hắn không rõ lời này của Khang Bình hầu là có ý gì, chỉ có thể đem lời nói đẩy trở về, “Hầu gia nói quá lời rồi, con cháu Thịnh Kinh đất thiêng sinh hiền tài, Thẩm mỗ không là gì cả.”

Khang Bình hầu cười to, “Thẩm đại nhân quá khiêm tốn rồi, nhi tử của bản hầu,chỉ lớn hơn Thẩm đại nhân vài tuổi, nhưng mà lại chẳng làm nên trò trống gì…… nói ra thật xấu hổ mà.”

Thẩm Hi Hòa ừ một tiếng.

Khang Bình hầu nhìn hắn một cái, rồi đặt tách trà xuống, “Không biết Thẩm đại nhân đã thành thân hay chưa?”

Thẩm Hi Hòa: “Vẫn chưa.”

“Thật là trùng hợp, tiểu nữ cũng chưa có hôn phối……”Trên mặt Khang Bình hầu mang theo ý cười, không quan tâm lắm với mấy lời đồn đãi ở bên ngoài.

Cái gì mà tình thâm sâu đậm, không rời không bỏ chứ, không phải đều là giả hết sao, chỉ có nam nhân mới hiểu nam nhân nghĩ gì mà thôi.

Thẩm Hi Hòa xuất thân nông môn, chẳng lẽ không muốn tìm cho mình một chỗ nương tựa hay sao?

Thẩm Hi Hòa quả thật có tài, nhưng mà với Khang Bình hầu phủ mà nói, thì vẫn là hắn trèo cao.

Thẩm Hi Hòa đánh gãy lời nói của hắn, “Nhưng mà Thẩm mỗ đã đính hôn rồi, hôn kỳ vào mùa xuân năm sau.”

Theo lý thuyết Thẩm Hi Hòa phải nói mấy lời khách sáo, ví dụ như mời Khang Bình hầu tới uống ly rượu mừng, nhưng mà hắn không muốn nói.

Nụ cười của Khang Bình hầu đông cứng lại, rồi dần dần nứt ra, “Bản hầu chưa từng nghe nói……”

“Ở bên ngoài đã lan truyền khắp nơi rồi, hầu gia thế nhưng chưa từng nghe qua hay sao.”

Khang Bình hầu nghĩ thầm, chẳng lẽ là Thẩm Hi Hòa cố ý, thật cho rằng mình là đại nhân vật hay sao.

Nếu không phải là nữ nhi tới cầu hắn, thì hắn mới không hạ mình để tới chỗ này đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-148.html.]

“Thẩm công tử, thành thân vẫn có thể hòa li, huống chi chỉ là đính thân thôi chứ.” Sắc mặt Khang Bình hầu không được tốt lắm, “Nếu như Thẩm công tử thật sự không bỏ được vị hôn thê đó, thì có thể nạp làm thiếp thất……”

Sắc mặt Thẩm Hi Hòa còn kém hơn so với Khang Bình hầu, “Hòa li? Những lời này nên tặng cho Khang Bình hầu.”

Tặng cho hắn, chẳng phải là chúc hắn sớm ngày hòa li hay sao.

Khang Bình hầu tức giận đứng lên, “Nhãi ranh, ngươi dám!”

Thẩm Hi Hòa phất phất vạt áo, “Nếu Khang Bình hầu không có việc gì khác, thì Thẩm mỗ xin cáo từ.”

Khang Bình hầu cảm thấy Thẩm Hi Hòa thực sự là quá ngây thơ rồi, “Bây giờ Thẩm đại nhân nghĩ như vậy, nhưng mà sau này chưa chắc còn nghĩ như vậy đâu, bản hầu sẽ chờ Thẩm đại nhân đổi ý.”

Thẩm Hi Hòa thậm chí không thèm liếc mắt một cái, hắn đi ra khỏi trà lâu, rồi đi mua hai bao điểm tâm, đến khi trời tối mịt mới về đến nhà.

Thẩm Hi Hòa: “Nương, Tiểu Tiểu, ta đã trở về.”

Ống khói nhà Thẩm gia bốc khói nghi ngút, đèn trong nhà sáng trưng, Thẩm Hi Hòa đặt điểm tâm ở sảnh chính, rồi nhìn bàn ghế trong nhà, hỏi: “Quán ăn đã khai trương rồi sao?”

Trần thị nhấc rèm cửa phòng bếp lên, “Ừ,nhưng mà không có nhiều khách lắm, một ngày chỉ có vài người.”

Việc buôn bán toàn dựa vào khách quen.

Bây giờ mới là giờ nào chứ, mà đã không có khách rồi, Trần thị nói: “Nương và Tiểu Tiểu đang ở trong phòng đấy.”

Cố Tiêu cho Chu thị nhìn nến mà cô đã làm, có hình dạng một quả táo đỏ, cuống táo là một sợi bông màu xanh lá cây.

Chu thị chưa thấy qua cây nến nào như vậy, thật là đẹp mà, ngửi còn rất thơm nữa, “Con muốn bán cái này sao?”

Cố Tiêu gật đầu, “Dạ, nương, người nói xem có thể bán được không?”

“Tiểu Tiểu nhà chúng ta làm, chắc chắn có thể bán được.” Chu thị cầm cây nến lên, ánh nến lập loè,thật là đẹp.

Thẩm Hi Hòa đẩy cửa ra, lại nói thêm một lần nữa, “Ta đã trở về.”

Chu thị đang trò chuyện vui vẻ với Cố Tiêu, chợt thấy nhi tử đã vài ngày không gặp, hơi ngả người về phía sau, “Sao con lại về rồi?”

Thẩm Hi Hòa: “…… Nghỉ tắm gội.”

Chu thị tính tính, quả thực là như vậy, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, có điểm tâm và hạt dưa đấy, con đói bụng thì lấy mà ăn, may mà về sớm, nếu không thì lát nữa cả nhà đã ăn cơm hết rồi.”

Chu thị đưa cây nến cho Thẩm Hi Hòa nhìn, “Tiểu Tiểu làm, đẹp không?”

Thẩm Hi Hòa gật đầu nói: “Đẹp.”

Hắn nhìn Cố Tiêu, trên khuôn mặt thiếu nữ được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu cam, Thẩm Hi Hòa không nhịn được, duỗi tay xoa đầu Cố Tiêu, “Ta có mua điểm tâm về.”

Cố Tiêu rụt đầu lại, ngửa đầu lên nhìn Thẩm Hi Hòa, “Công việc có mệt hay không,ở Hàn Lâm Viện có nhiều việc phải làm không?”

Đều là chút việc vặt vãnh, Thẩm Hi Hòa lắc đầu, không mệt chút nào.

Lá gan hắn lớn hơn một chút, bỏ tay ra khỏi đầu Cố Tiêu, sau đó kéo tay Cố Tiêu ra ngoài, “Không nhiều lắm, muội ở nhà có nhiều việc không?”

Thẩm Hi Hòa đang nói đến chuyện Đa Bảo Các.

Cố Tiêu: “Muội dẫn huynh đi nhìn nến muội làm.”

Cái mà đưa cho Chu thị nhìn là một quả táo, Cố Tiêu làm rất nhiều.

Có mèo sữa, mèo màu cam, bấc nến là đuôi mèo, còn có chuối và quýt nữa, rất nhiều hình thái khác nhau.

“Huynh thấy có đẹp không.” Cố Tiêu làm không ít, cô thắp hết mấy ngọn nến lên, có lẽ là bởi vì màu sắc của những cây nến khác nhau, nên màu của ánh nến ở trong phòng cũng không giống nhau.

Nếu như đặt mấy cây nến này ở trong phòng, cho dù không nói gì, không làm gì,thì tim cũng đập nhanh hơn rất nhiều.

Cô nhìn Thẩm Hi Hòa, rồi lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Thẩm Hi Hòa nói rất đẹp, chỉ cần là Cố Tiêu làm thì đều đẹp, đều là nến, trên bàn có, trên tủ quần áo có, trên bệ cửa sổ có, trên mặt đất cũng có.

Tim Thẩm Hi Hòa đập có chút nhanh, hắn cúi đầu nhìn Cố Tiêu, chợt cảm thấy miệng mình khô khốc.

Thẩm Hi Hòa chán ghét Khang Bình hầu, hơn nữa cũng không biết nữ nhi hắn là ai, chuyện này hắn chắc chắn sẽ ghi nhớ trong lòng.

Hắn thích Cố Tiêu, đời này chỉ cưới một người là nàng ấy, nếu thuận lợi,thì đầu xuân sang năm bọn họ liền thành thân, nếu không thuận lợi, vậy thì thành thân muộn một chút.

Chỉ có thể là Cố Tiêu, nhất định là Cố Tiêu, hắn căn bản chưa từng nghĩ tới người khác.

Thẩm Hi Hòa cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Cố Tiêu, hình như đã hôn được rồi, nhưng lại giống như vẫn chưa.

Thẩm Hi Hòa sờ sờ khóe miệng, “Tiểu Tiểu……”

Cố Tiêu muốn biết, rõ ràng người hôn là hắn, nhưng mà người ở chỗ này luống cuống tay chân lại là hắn.

“Huynh gọi tên muội làm gì!”

Thẩm Hi Hòa ngậm miệng lại, hắn cũng không biết vì sao mình lại gọi tên Cố Tiêu nữa, “Ta đi làm không được nhìn thấy muội, cuối cùng cũng được về nhà, muội cứ để ta gọi tên của muội đi.”

Đã năm ngày rồi.

Cố Tiêu day trán, “Được rồi, thổi tắt nến đi, đến giờ ăn cơm rồi.”

Chu thị nói không biết Thẩm Hi Hòa sẽ về, nhưng mà chỉ là nói như vậy mà thôi, nhi tử của mình, vẫn là nhớ mong.

Buổi tối có sườn hầm, trứng hấp và rau xào, ba tô lớn đồ ăn, đủ cho cả nhà ăn.

Chu thị nói Cố Tiêu ăn nhiều một chút, một câu cũng chưa hỏi Thẩm Hi Hòa.

Ăn xong thì hỏi một câu, “Khi nào con đi?”

Thẩm Hi Hòa: “Sáng ngày mốt, con sẽ trực tiếp đi tới Hàn Lâm Viện.”

“Đi sớm đừng có đi trễ, tối ngày mai trở về đi, đừng về muộn.”

Thẩm Hi Hòa: “Nương, người yên tâm, sẽ không muộn đâu, con tự biết mà.”

Chu thị lúc này mới không nói gì, “Con tự biết là được, lần này về thì lấy chút đồ mang đi đi, đừng có làm khổ mình.”

Thẩm Hi Hòa thật sự sợ Chu thị sẽ gói hết đồ đạc của hắn lại, rồi để hắn mang qua đó.

Một đêm này Thẩm Hi Hòa ngủ rất an ổn, sáng ngày hôm sau hắn nghe thấy tiếng mưa rất nhỏ.

Nhiều năm như vậy, ngoài những lúc bị bệnh ra, thì đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Hi Hòa dậy muộn như vậy.

Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, Chu thị nói: “Mưa không nhỏ, buổi chiều con liền trở về đi.”

Thẩm Hi Hòa vươn tay hứng những hạt mưa ở dưới mái hiên, trời mưa, cho dù không muốn trở về đó, thì cũng nên đi rồi.

Một ngày trôi qua rất nhanh, mới vừa ăn xong cơm trưa, thì Thẩm Hi Hòa đã bị Chu thị thúc giục trở về.

Nhìn trời mưa càng ngày càng lớn, Thẩm Hi Hòa chỉ có thể quay về.

Trời mưa tầm tã, Thẩm Hi Hòa thấy một người đứng trước cửa quan xá, hắn tưởng là bọn người Tống Chiêu Thanh, đến gần mới phát hiện là không phải.

Thẩm Hi Hòa cầm ô, “Không biết các hạ là……”

Anh quốc công quay đầu lại, thở phào nhẹ nhõm, “Thẩm đại nhân.”

Thẩm Hi Hòa nhíu mày, mơ hồ có thể xác định được người trước mặt là ai, “Không biết Trương đại nhân tới đây là vì chuyện gì?”

Anh quốc công: “Có thể vào nhà nói chuyện được không?”

Thẩm Hi Hòa không biết vì sao Anh quốc công lại tìm hắn, nếu như có mục đích giống với Khang Bình hầu, thì không cần lãng phí thời gian làm gì.

Thẩm Hi Hòa: “Hàn xá đơn sơ, Trương đại nhân cứ nói thẳng.”

Loading...