Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 149

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:14:08
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh quốc công đang cầm một cây ô giấy dầu màu xanh lá, những hạt mưa rơi xuống khung tre, hắn nhìn Thẩm Hi Hòa, “Thẩm đại nhân, việc này một chốc không thể nói rõ được……”

……

Thẩm Hi Hòa đặt ô giấy dầu ở trước cửa, bên ngoài mưa không ngớt, hắn đốt đèn dầu lên, “Trương đại nhân, có chuyện gì mời nói.”

Quan xá bố trí đơn giản, không có nhân khí. Ngay cả ghế ngồi cũng lạnh lẽo thấu xương, Anh quốc công nhìn Thẩm Hi Hòa, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, sau khi mất con,thì Từ thị bệnh nặng một trận.

Thật vất vả mới tốt lên được một chút, nhưng mà thân thể không còn được như trước kia nữa, tết Nguyên tiêu mỗi năm, vào tháng ba đều sẽ bệnh nặng một trận.

Tết Nguyên tiêu chính là ngày đứa nhỏ mất tích, ngày mười bảy tháng ba là sinh nhật của Tiểu Tiểu.

Anh quốc công biết Từ thị trách hắn oán hắn, nhưng tìm cũng đã tìm rồi, những người tới cửa nhận thân đều đã tra xét qua, không khác gì mò kim đáy bể.

Thẩm Hi Hòa đun một ấm nước nóng.

Anh quốc công mím môi, mở miệng nói: “Thẩm đại nhân mới tới Thịnh Kinh, có lẽ không biết, mười bốn năm trước phủ Anh quốc công đã xảy ra một chuyện đau lòng.

Ngày đó là tết Nguyên tiêu, vừa lúc tân triều thành lập, công tử tiểu thư trong phủ đều ra ngoài xem lễ hội đèn lồng, vừa đi, thì nữ nhi của ta…… liền không trở về nữa.”

Khuôn mặt Anh quốc công đầy tang thương, “Vừa tìm chính là mười bốn năm, 5 ngày trước, nội tử tới Tường Duyên Các mua gấy dùng để sao chép kinh Phật và nhang nến dùng để cầu phúc, có duyên gặp được vị hôn thê của Thẩm đại nhân……”

Thẩm Hi Hòa mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía Anh quốc công, “Lời này của Trương đại nhân là có ý gì?”

Anh quốc công lắc đầu, “Thẩm đại nhân có điều không biết, nội tử bi thương mà bệnh nặng triền miên, khóc đến nỗi hỏng mắt, bà ấy không nhìn rõ mặt, nhưng mà cảm thấy Cố cô nương rất thân thiết, vì vậy ta mới tới đây hỏi……”

Hắn đã phái người đi Quảng Ninh rồi, nhưng mà có một chuyện cảm thấy rất khó hiểu, vì sao Cố Tiêu lại bị bán cho Thẩm gia, trong đó còn có ẩn tình gì không.

Thẩm Hi Hòa nắm chặt hai tay: “Cố gia ở thôn Ninh Hải huyện Quảng Ninh, Tiểu Tiểu vào 5 năm trước bị bán cho Thẩm gia, đó là bởi vì Cố gia muốn cho trưởng tôn cưới vợ, bán với giá năm lượng bạc.”

Anh quốc công hỏi: “Nhũ danh của cô nương ấy là Tiểu Tiểu sao?”

Thẩm Hi Hòa gật đầu, Anh quốc công lại nói: “Bán năm lượng bạc?”

Năm lượng bạc, là phần lớn gia sản của Thẩm gia, Thẩm Hi Hòa tiếp tục nói: “Nương ta mua Tiểu Tiểu về để làm con dâu nuôi từ bé, Thẩm gia nghèo, hai năm nay cuộc sống mới khá hơn một chút, trước đây đối xử với nàng ấy cũng không tốt lắm.”

Trong lòng Anh quốc công có chút thương cảm, hắn biết Cố Tiêu không nhất định là nữ nhi đã thất lạc của hắn, tình huống lúc đó, bây giờ cũng không nên nói nhiều thêm làm gì, nhưng mà nghĩ đến chuyện nữ nhi của mình bị bán đi với giá năm lượng bạc, mười mấy năm đều phải sống cuộc sống như vậy,thì tim hắn liền đau như bị đao cắt vậy.

Thẩm Hi Hòa: “Sau khi cuộc sống của Thẩm gia tốt hơn một chút, Cố gia có tìm tới cửa một lần, cũng là lúc đó, ta mới muốn lấy lại giấy bán thân từ chỗ của nương.”

Còn trước đó, Cố Tiêu đều là thân phận nô tịch.

Tên là sau này mới sửa, trước đây chỉ có một chữ Tiểu.

Lời Thẩm Hi Hòa nói đều là sự thật, hắn trước đây đối xử với Cố Tiêu không tốt, bây giờ cũng không đủ tốt.

“Lão thái thái của Cố gia trọng nam khinh nữ, chuyện bán nữ nhi này ở nông thôn ở đâu cũng có, nếu nói tên, thì còn có rất nhiều cô nương gọi là Tiểu Tiểu, Trương đại nhân vẫn là……” Thẩm Hi Hòa muốn khuyên một câu, chuyện này quả thật làm người thương tâm, nhưng mà trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy chứ.

Anh quốc công hiểu, Thẩm Hi Hòa khuyên hắn không nên ôm quá nhiều hy vọng“Không biết sinh nhật của Cố cô nương là năm nào tháng nào?”

“Năm Giáp Tử ngày 13 tháng 7.”

“Ngày 13 tháng 7, sinh nhật tiểu nữ là ngày mười bảy tháng ba……” Anh quốc công nói thầm ở trong lòng hai lần, hắn là nam nhân, gánh vác cả cái gia đình này, nữ nhi mất tích cũng chưa từng khóc, mỗi lần đều phải thất vọng cũng không khóc, lúc Từ thị khóc hắn cũng không khóc.

Bây giờ ở trước mặt Thẩm Hi Hòa, mũi hắn lại có chút chua xót.

Anh quốc công lau mặt, rồi nói: “Đa tạ Thẩm đại nhân, hôm nay ta nợ Thẩm đại nhân một ân tình, ngày sau nếu có yêu cầu gì, thì cứ nói thẳng.”

Nước đã sôi.

Thẩm Hi Hòa nhìn ấm nước đang bốc khói, “Trời mưa đường trơn, Trương đại nhân đi thong thả.”

Anh quốc công cầm ô đi ra ngoài, mây đen mù mịt làm người thở không nổi, không khí u ám bao quanh phủ Anh quốc công đã mười bốn năm, không biết khi nào mới có thể tan đi.

Trở lại phủ Quốc công, Anh quốc công trực tiếp đi tới chính viện, Trương Linh Dược dẫm lên nước mưa chạy ra đón, “Phụ thân, nói như thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-149.html.]

Mấy vị công tử trong phủ đều đang nhậm chức,người nhỏ nhất là Trương Tranh đang ở thư viện, Từ thị sinh bệnh, đều do Trương Linh Dược chăm sóc.

Người nữ nhi này, trong lòng Anh quốc công cũng cảm thấy có chút thua thiệt.

“Thẩm đại nhân cũng không biết, bây giờ chỉ có thể chờ người đi tìm hiểu tin tức về thôi.”

Tiếng mưa rơi tí tách, hôm qua thời tiết còn ấm áp, mà hôm nay đã se lạnh rồi.

Trương Linh Dược quay đầu lại nhìn vào trong phòng, “Nếu không thì con đi gặp Cố cô nương, mẫu thân bây giờ……”

Anh quốc công đứng ở dưới hành lang, góc áo đã ướt đẫm, “Đừng đi vội,cứ chờ tin tức đã, nếu như không phải, thì lại tốn công vô ích……”

Người của phủ Anh Quốc công ngày đêm đi không ngừng nghỉ, cuối cùng đã đến Quảng Ninh trước tháng tư, chuyến đi này, đã làm vài con ngựa c.h.ế.t vì kiệt sức.

Mấy người Trương quản gia nghỉ ngơi một lát ở khách điếm, rồi đi tới thôn Ninh Hải.

Thôn Ninh Hải gần biển, bá tánh trong thôn kiếm sống bằng nghề đánh cá, trong thôn có hơn 60 hộ, cứ đi hỏi từng nhà một, mới tìm thấy nhà Cố gia ở đâu.

Căn nhà ba mặt ba phòng, người một nhà Cố gia chen chúc với nhau.

Bạch lão ở trong nhà chính, phòng bên cạnh để cho trưởng tôn và tôn tức ở, các phòng còn lại, thì để cho mấy nhi tử và con dâu ở.

Trương quản gia đi gõ cửa, một lúc lâu sau cửa mới mở ra.

Người ra mở cửa là một tiểu nha đầu khoảng bảy tám tuổi, thắt b.í.m tóc hai bên, nó ngửa đầu lên, người rụt lại về phía sau, “Các ngươi là ai?”

Trương quản gia nở một nụ cười, “Trong nhà có người lớn không, ta tìm có chút việc.”

Tiểu nha đầu dựa vào cửa, quay đầu lại hô một tiếng nãi nãi, “Nãi nãi, có người tìm, nãi nãi!”

Rất nhanh có một giọng nói bén nhọn truyền tới, “Kêu cái gì mà kêu, gọi hồn à!”

Bạch thị vững vàng đi ra, con mắt đảo quanh mấy người Trương quản gia một vòng, “Ai u, mấy vị quý nhân đến đây làm gì, nơi này của chúng tôi thâm sơn cùng cốc, làm phiền quý nhân phải tự mình tới đây……”

Trương quản gia đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Xin hỏi Cố Tiêu có ở đây không, nghe nói nàng ấy là cháu gái Cố gia ở thôn Ninh Hải.”

“Cố Tiểu?” Bạch thị không rõ những người này định làm gì, chẳng lẽ nha đầu thúi kia gặp rắc rối, đã bán đi rồi thì đừng có tới Cố gia bọn họ tìm người, “Không có không có, nó đã gả cho người khác rồi, muốn tìm thì đi tới Thẩm gia ở thôn Thượng Dương mà tìm.”

Trương quản gia nhìn sân Cố gia đầy đất đá và phân gà, cũng không có hứng thú đi vào ngồi, “Vậy là đúng rồi, tại hạ có việc muốn hỏi thăm.”

Bạch thị nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”

Trước cửa Cố gia có người nhìn vào bên trong, Bạch thị thích xem náo nhiệt, nhưng không thích để cho người khác xem náo nhiệt của mình, “Vào nhà nói chuyện.”

Mấy người liếc nhìn nhau, Trương quản gia gật đầu.

Cố gia rất loạn, trong nhà chính chất đống không ít thứ lung tung bừa bộn, còn có mấy tiểu oa nhi đang chạy trên mặt đất nữa,đến chỗ đặt chân cũng không có.

Bạch thị rót cho mỗi người một chén nước, “Chuyện gì? Nha đầu kia sớm đã không phải là người Cố gia rồi, 5 năm trước đã gả vào Thẩm gia, rắc rối mà nó gây ra, vậy thì cũng là do Thẩm gia gia giáo không nghiêm, không có quan hệ gì với lão bà tử ta cả.”

Gả đến Thẩm gia gì chứ, rõ ràng là bán cho Thẩm gia mà.

Trương quản gia: “Nhưng mà ta nghe nói Cố cô nương là bị bán đi.”

Bán đi và gả ra ngoài là hai chuyện không giống nhau, năm lượng bạc là tiền lễ hỏi, Thẩm gia nói nhất đao lưỡng đoạn, nhưng mà bà không vui.

“Bán đi hay gả ra ngoài không phải là một sao.” Bạch thị nói: “Thẩm gia muốn mua nha đầu kia về làm con dâu nuôi từ bé, vừa vặn nha đầu kia hợp bát tự.”

Trương quản gia nghe trái một câu nha đầu phải một câu nha đầu, trong lòng phiền chán không thôi, hắn nhíu mày, “Nhưng mà đó là cháu gái ruột của bà mà.”

Nếu như là cháu gái ruột, thì có thể đối xử như vậy sao? Hắn thấy hài tử của Thẩm gia có không ít, ra mở cửa là một tiểu cô nương.

“Cháu gái ruột? Ta thiếu cháu gái sao! Ta nuôi nó lớn như vậy, nuôi nấng vô ích sao? Ngươi hỏi tới hỏi lui rốt cuộc là muốn hỏi gì……”

Trương quản gia nói: “Vì sao lại đặt tên cho cháu gái bà là Tiểu Tiểu?”

Mắt Bạch thị đảo quanh một vòng, “Ngươi hỏi, thì dựa vào đâu mà ta phải nói.”

Loading...