Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 153
Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:15:47
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nếu như cô còn ở đây, nhìn thấy bà ấy cô chắc chắn sẽ rất vui mừng, bà ấy là một người mẫu thân ôn nhu hiền lành, ta sẽ giúp cô chăm sóc bà ấy, nếu như có cơ hội, thì ta sẽ về thôn Ninh Hải để gặp dưỡng mẫu của cô.”
Nếu như Cố Tiểu đã đi tới chỗ của cô, thì cô hy vọng Cố Tiểu có thể giúp đỡ chăm sóc cha mẹ của cô.
Cố Tiêu thở dài, đèn minh đăng trong đại điện giống như ngôi sao trên bầu trời vậy, cô quyên tiền nhang đèn, sau đó đi tìm Chu thị.
Chu thị lần đầu tiên tới một ngôi chùa lớn như vậy, tượng Phật trong chùa trang nghiêm,cũng không biết có linh hay không.
“Tiểu Tiểu, chúng ta về nhà thôi.” Chu thị có chút không dám đi, nhìn thấy Cố Tiêu liền gắt gao lôi kéo tay của cô.
Cố Tiêu gật đầu, “Nương, người có muốn mua đồ không?”
Trong chùa có bán tràng hạt, Chu thị không hiếm lạ mấy thứ này, bà chỉ tin đạo, không tin Phật. “Không mua, chúng ta về nhà đi, về sớm chút rồi ăn cơm, chắc là đã đói bụng rồi đi.”
Cố Tiêu cười, “Vậy thì chúng ta về nhanh thôi.”
Chùa Bảo Hoa ở ngoại ô, ngồi xe ngựa mất nửa canh giờ, Cố Tiêu có chút mệt, Từ thị làm nương, có lẽ phủ Quốc công đã phái người tới Quảng Ninh rồi.
Nhưng mà chuyện đã cách đây rất lâu rồi, nếu chỉ dựa vào cảm giác, thì chỉ sợ là không được.
Huống hồ, Cố Tiểu đã không còn nữa rồi.
Cố Tiêu có thể chăm sóc Từ thị, nhưng không có cách nào có thể yên tâm thoải mái mà hưởng thụ sự thương yêu của Từ thị, đó không phải là thứ mà cô được hưởng.
————
Phủ Anh quốc công.
Thân thể Từ thị đã tốt lên không ít, bà uống thuốc xong, rồi ngồi ở bên cạnh cửa sổ phơi nắng một lát.
Đại phu nói muốn trị đôi mắt thì thân thể phải khỏe lên mới trị được, bà muốn chăm sóc cơ thể của mình cho tốt .
Trương Linh Dược cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng bưng một chén mì vào, “Mẫu thân, ăn một chút gì đi, lát nữa con sẽ cho người xem ô mà Cố cô nương làm.”
Hóa ra Cố Tiêu là tiểu đông gia của Đa Bảo Các, thật là lợi hại.
Từ thị gật đầu, cầm đũa lên ăn nửa chén mì, “Ô sao, là cái ô mà lần trước con đưa ta xem sao?”
Lúc đó mắt của Từ thị nhìn không rõ, hóa ra ô đó là do Cố Tiêu làm.
Trương Linh Dược mua ô về cũng chưa dùng qua bao giờ, bây giờ đã nghĩ tới nó rồi, “Đúng vậy, chờ người chữa khỏi mắt, là có thể nhìn xem nó trông như thế nào rồi, còn có đồ trong Đa Bảo Các nữa, có rất nhiều cái đẹp. Lầu hai Đa Bảo Các có tường hoa bất tử, người cũng chưa đi qua.”
Từ thị sờ vào mặt ô rồi đến cán ô, “Ta phải dưỡng thân thể của mình cho tốt đã, rồi mới trị mắt.”
Từ thị muốn hỏi một chút xem cuộc sống của Cố Tiêu ở Thẩm gia trôi qua có tốt không, Thẩm Hi Hòa đối xử với nó có tốt không, nhưng lại không thể hỏi ra, Trương Linh Dược là một cô nương gia, làm sao biết những thứ này chứ.
Bà cũng sợ nếu mình hỏi quá nhiều,thì trong lòng Trương Linh Dược sẽ không thoải mái.
Cũng may là Trương Linh Dược sẽ chủ động nói mấy thứ này, “Qua một đoạn thời gian nữa chắc là Trương quản gia sẽ quay về rồi,đến lúc đó chắc là nương cũng đã khỏi bệnh rồi.”
Từ thị gật đầu, Trương quản gia phải nhanh một chút quay về.
Năm ngày sau, đoàn người Trương quản gia từ Quảng Ninh gấp gáp trở về, hắn mang về hai tin tức.
Một là Cố Tiêu quả thật không phải là thân sinh của Cố gia, hai là Cố gia nhặt được Cố Tiêu vào tháng bảy, trên người nàng ấy không có bất luận tín vật gì.
Quần áo đầy mụn vá, đầu tóc bù xù, đồ đeo lúc mất tích cũng không thấy đâu nữa rồi.
Hỏi Triệu thị Cố Tiêu lúc nhỏ trông như thế nào, Triệu thị chỉ nói đôi mắt lớn người rất gầy, chỉ có lúc gọi tên thì mới trả lời.
Anh quốc công hỏi: “Không có tin tức nào khác sao?”
Trương quản gia nói: “Người trong thôn Ninh Hải đều đã hỏi qua rồi, Cố gia vốn dĩ có một nữ nhi,nhưng mà bị bệnh không có tiền trị, rất nhiều người thậm chí cũng không biết Cố cô nương là do nhặt về. Lão thái thái Cố gia cũng đã hỏi qua, cũng không có tín vật gì.”
Mềm sợ cứng, cứng sợ không muốn sống.
Vừa nói đi báo quan, thì Bạch thị đã nói hết mọi chuyện ra, lúc nhặt Cố Tiêu về trên người cái gì cũng không có, có mấy lần Bạch thị đã muốn ném nó đi rồi, là Triệu thị đã che chở.
Từ thị nghe xong chỉ có đau lòng, bà nói: “Quốc công gia, nó là Tiểu Tiểu, ta không nhận sai đâu.”
Không thể nào sai được, mẹ con liền tâm, cho dù không nhìn rõ Cố Tiêu trông như thế nào, cho dù không có tín vật hay bớt, nhưng mà Từ thị biết đúng là nó rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-153.html.]
Anh quốc công trấn an nói: “Bà đừng gấp.”
So với Từ thị thì hắn bình tĩnh hơn nhiều, những năm gần đây đã có quá nhiều người tới phủ Quốc công nhận thân, rất nhiều người đều là nhắm vào gia sản của phủ Anh quốc công.
Không thể qua loa được, nếu Cố Tiêu không phải, thì đó mới là sai. Đến lúc đó mọi chuyện phải giải quyết thế nào đây, chỉ bằng trực giác của Từ thị, thì không thể thuyết phục được hắn.
Sắc mặt Anh quốc công thâm trầm, cho dù có phải thì cũng không thể qua loa được.
Từ thị mím môi, sao có thể không gấp được chứ, bà hận không thể đến Thẩm gia ngay bây giờ. “Vậy phải làm sao bây giờ…… nó ở Cố gia sống không tốt, nó……”
Anh quốc công nói: “Bà nói xem tới đó rồi thì phải nói như thế nào, nó sống mười mấy năm, nhưng lại không biết thân thế của mình, nếu nói thẳng thì nó sao có thể chấp nhận được chứ, lỡ như nhận sai thì phải nói như thế nào?”
Từ thị nói sẽ không nhận sai, bà chưa từng nhận sai.
Anh quốc công: “Nhưng mà bà ngay cả mặt của nó cũng nhìn không rõ, bà bình tĩnh trước đi, chúng ta từ từ bàn bạc.”
Trương Linh Dược nói theo: “Nương, phụ thân nói đúng, không thể dọa đến Cố cô nương được, không có vết bớt gì sao?”
Từ thị lắc đầu, làm gì có ai mà trên người đều có bớt được, Tiểu Tiểu của bà trắng nõn sạch sẽ……
Từ thị chỉ cần nghĩ đến việc nhiều năm như vậy nữ nhi ở Cố gia chịu khổ, thì tim đều tan nát cả rồi.
“Chuyện không nắm chắc thì không thể nói được, nếu bà nhớ nó, thì thường xuyên đi gặp nó.” Anh quốc công nhẹ giọng nói: “Phu nhân, đây không phải là việc nhỏ.”
Mắt Từ thị hơi nheo lại, “Ông nói rất đúng, ta phải dưỡng thân mình cho tốt, là có thể thường xuyên đi gặp nó rồi, ông nói đúng.”
Gặp nhau tương phùng lại không biết.
Từ thị miễn cưỡng cười, đến bây giờ bà còn có thể đòi hỏi thêm gì chứ, có thể nhìn thấy đã là rất may mắn rồi, chỉ cần có thể nhìn từ xa thì bà đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Từ thị nói: “Vậy còn Bạch thị thôn Ninh Hải thì sao, phải làm sao bây giờ?”
Những nổi khổ mà trước đây Tiểu Tiểu phải chịu, cứ thế mà bỏ qua sao. Chỉ nghe thôi, mà Từ thị đã hận thấu xương rồi.
Anh quốc công thở dài, “Cố gia dù sao cũng đã nuôi Tiểu Tiểu một thời gian, cho dù cuộc sống có khó khăn chút, thì cũng đã nuôi lớn nó.”
Nếu không phải Cố gia, vậy thì đứa nhỏ có lẽ……
Người thực sự nên truy cứu chính là mấy người đã bắt cóc đứa nhỏ kia, tìm không thấy người bắt cóc Tiểu Tiểu, nhưng mà vẫn còn những mẹ mìn khác nữa, nên làm chút chuyện gì đó, để tránh còn có thêm hài tử bị bắt cóc.
Anh quốc công vỗ tay Từ thị, “Bây giờ việc cấp bách chính là phải chăm sóc thân thể cho thật tốt, vậy mới có thể nghĩ đến những chuyện sau này được.”
Hắn thật sợ Từ thị sẽ không thể vượt qua được, may mắn…… còn về phần Cố Tiêu, chỉ cần nó còn ở Thịnh Kinh, thì không cần vội.
Từ thị gật đầu, “Ta biết, ông để ý Thẩm Hi Hòa nhiều chút.”
Anh quốc công cũng muốn nói chuyện với Thẩm Hi Hòa, “Ừ.”
Đầu tháng tư, hoa đào trong và ngoài thành đều nở rộ, Từ thị uống thuốc mấy ngày liền, thân thể đã dần dần tốt lên.
Sức khỏe bà vừa tốt lên, Anh quốc công liền mời thái y trong cung tới chữa mắt cho Từ thị.
Mắt Từ thị là do khóc quá nhiều mà bị thương, châm cứu có thể chữa khỏi, nhưng mà thời gian chữa trị hơi dài.
Lúc châm cứu rất đau, Từ thị đều cắn răng chịu đựng. Sau khi châm cứu kết thúc, Từ thị lau mồ hôi, “Ta vẫn không nhìn rõ……”
“Người đừng nóng vội, thái y nói mắt người bị thương đã lâu, có lẽ phải một hai năm mới trị khỏi được, linh đan diệu dược cũng không nhanh như vậy đâu.” Trương Linh Dược rót một ly nước ấm cho Từ thị, “Không vội được.”
Từ thị nói: “Ừ, đúng rồi, Triệu thị bà ta thế nào?”
Trương quản gia nói may nhờ có Triệu thị chạy đến nói ra chân tướng, nếu không lão bà tử kia vẫn không chịu nói…… Bạch thị khắc nghiệt như vậy, liệu có gây khó dễ cho Triệu thị hay không.
Trương Linh Dược nói: “Lúc Trương quản gia đi có đưa chút bạc, đủ cho Cố gia sống cuộc sống tốt, nghĩ đến chắc là sẽ không trách móc quá mức nặng nề đâu.”
————
Thôn Ninh Hải.
Trương quản gia đưa cho Cố gia hai mươi lượng bạc, rồi lén nhét cho Triệu thị hai tờ ngân phiếu giá trị mười lượng bạc.
Hai mươi lượng, đủ để cưới bốn tức phụ rồi.