Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:15:53
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hầm thịt cũng không phải là xào rau, một bữa cũng phải mất hơn nửa canh giờ, Thẩm Hi Hòa…… vẫn là quên đi.

Cố Tiêu nướng hai cái giò heo đường phèn, một cái đưa cho Thẩm Hi Hòa mang đi, một cái thì để trong nhà ăn.

Trứng gà da hổ và thịt viên vẫn còn, để ráo nước rồi cắt thành từng lát, rồi dùng giấy dầu gói lại.

Còn đựng thêm sushi nữa, bây giờ có rất nhiều món ăn mang đi, tất cả đều đựng trong hộp giấy, mặt trên in chữ quán ăn Thẩm gia.

Cố Tiêu tìm mấy cái không có chữ, rồi đựng ba hộp sushi cho Thẩm Hi Hòa, ba hộp bạch tuộc viên, và ba lồng tiểu long bao nữa.

Sốt dưa chuột muối,tương mè, măng chua, dưa muối, còn có một vại sốt bò cay nữa,

Thẩm Hi Hòa cảm thấy nhiều quá rồi.

“Tiểu Tiểu, sao muội lại cho ta mang đi nhiều đồ như vậy chứ, ta cũng không phải là một đi không trở lại mà.”

Cố Tiêu nhìn nhìn, đúng là không ít, “Huynh không phải chỉ có một mình, còn có đồng liêu nữa, cũng không thể ăn một mình được chứ.”

Thực lòng mà nói, bây giờ Thẩm Hi Hòa đã có chút hối hận rồi, “Một hộp là đủ rồi, bọn ta sẽ chia ra ăn.”

Một hộp làm sao đủ chứ, mấy cái này đều là ăn vặt,để ăn cơm xong ăn. Ba đại nam nhân, chỉ có nhiêu đây sao được, mang ít thì Thẩm Hi Hòa sẽ ăn ít đi, Cố Tiêu muốn cho Thẩm Hi Hòa ăn nhiều một chút.

“Hơn nữa, huynh mang theo nhiều đồ, nếu như bọn họ là người đáng để kết giao, thì nhất định sẽ không để huynh chịu thiệt đâu,” Cố Tiêu gói giấy dầu lại, rồi lắc lắc, tránh canh đổ ra.

Đây là cách mà người với người ở chung với nhau.

Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Nhưng mà vẫn là quá nhiều, làm sao có thể ăn được nhiều như vậy……”

Nói xong, Thẩm Hi Hòa lại hỏi thử một câu, “Nương có biết không?”

Cố Tiêu không nhịn được, phụt một tiếng bật cười, “Đương nhiên là biết rồi, nương quản gia mà, nếu không sao muội có thể làm nhiều đồ như vậy được chứ, huynh về đó rồi, thì nấu cơm nấu cháo, hoặc là nấu mì cũng được, huynh muốn mang theo chút mì sợi đi không?”

Cố Tiêu nghĩ, sau này có thể gói sủi cảo và hoành thánh để cho Thẩm Hi Hòa mang đi, tới quan xá rồi thì chỉ cần nấu lên là được.

Thẩm Hi Hòa nhanh chóng lắc đầu, “Ta có thể cắt mì, Tiểu Tiểu, ta không phải là cái gì cũng không biết, ta có thể sống một mình,muội đừng lo lắng cho ta.”

Bây giờ Thẩm Hi Hòa đã có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của Chu thị rồi.

Đừng có nhìn nấu cơm dọn dẹp là chuyện đơn giản, nhưng mà rất tốn thời gian và tâm trí.

Trước đây ở trong thư viện, ăn ở thư viện.

Quan viên trong Hàn Lâm Viện hoặc là về nhà ăn, hoặc là mang cơm theo ăn, hắn thì tự nấu, mới có thể hiểu quản gia không hề dễ.

Cố Tiêu nấu cơm cũng không phải là chuyện đương nhiên.

Cố Tiêu mím môi dưới, “Muội mới không lo lắng đâu, chỉ là không muốn mọi người ăn cơm ngon ở nhà, còn huynh phải ở quan xá không được ăn uống đầy đủ.”

Thẩm Hi Hòa: “Đúng đúng đúng, ta biết.”

Thẩm Hi Hòa cuối cùng ở lại một đêm, ngày hôm sau thì mang theo một bao lớn đồ đi Hàn Lâm Viện.

Hắn về quan xá cất đồ trước, rồi mới đi làm.

Nửa canh giờ sau, trên người Thẩm Hi Hòa đã dính mùi giò heo đường phèn rồi.

Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn ngồi gần hắn, nhịn hơn nửa ngày mới hỏi: “Trên người của huynh sao lại có mùi thịt?”

Thẩm Hi Hòa nói: “Ta về nhà.”

Về nhà, ăn thịt, cho nên trên người có mùi thịt, là ý này sao?

Gia cảnh của Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn cũng không tồi, hôm qua đi tửu lầu ăn một bữa, hình như cũng không phải là mùi này.

Tống Chiêu Thanh hít sâu một hơi, “Về nhà ăn những món gì?”

Thẩm Hi Hòa vừa muốn nói chuyện, thì Tống Chiêu Thanh đã nói: “Đừng nói nữa, thật ra ta không muốn nghe lắm.”

Chúc Tu Viễn lắc đầu, “Huynh chính là đói bụng rồi, một lát nữa là có thể trở về ăn cơm rồi.”

Thẩm Hi Hòa thấy thời gian sắp đến, đơn giản nói, “Ta có mang theo đồ ăn về.”

Chúc Tu Viễn ngẩng đầu lên, Tống Chiêu Thanh ngả người về phía sau, “Đồ ăn gì, giò heo đường phèn sao?”

Thẩm Hi Hòa: “Ừ.”

Tống Chiêu Thanh thở ra một hơi, không được tự nhiên mà xoa xoa tay, ánh mắt tràn đầy chờ mong, “Còn có nữa không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-156.html.]

“Còn có thịt kho,thịt viên, trứng gà da hổ, bạch tuộc viên, tiểu long bao, sushi.”

Mới nghe thôi đã biết là ăn ngon rồi.

Chúc Tu Viễn đặt bút xuống, không được tự nhiên mà ho khan một tiếng, “Đến giờ rồi, nên về thôi.”

Giò heo đường phèn được gói lại rất kỹ,còn dùng dây cột lại nữa, giống một con dê non đang đợi làm thịt, chuẩn bị đưa vào miệng vậy.

Cởi bỏ dây, bóc từng lớp giấy dầu ra, có thể thấy da heo màu đỏ cam ở bên trong, nhìn rất đẹp, xương vẫn còn.

Giò heo đường phèn đã nguội lạnh, nhưng vẫn rất thơm, tương tự như mùi vị trên người của Thẩm Hi Hòa vậy.

Thẩm Hi Hòa: Hâm nóng lên là có thể ăn được rồi, hai người các huynh đừng có ngồi không, mấy cái khác cũng mở ra đi.”

Thịt viên và trứng được đựng trong hộp giấy, có chút dầu mỡ thấm ra ngoài, đều đã thái xong hết rồi, Tống Chiêu Thanh nhanh chóng bày ra dĩa.

Một dĩa lớn.

Chúc Tu Viễn mở tiểu long bao, sushi và bạch tuộc viên ra, bày ra như vậy, thì cảm thấy có rất nhiều món, “Thẩm huynh, trưa nay ăn hết sao?”

Thật ra Cố Tiêu nói cũng không sai, ba nam nhân, đúng là lúc có thể ăn nhất, nhiêu đây không thành vấn đề.

Một bữa ăn hết là không có bữa thứ hai nữa rồi, còn bốn ngày nữa, từ giàu về nghèo khó, mới vào quan trường không thể mỗi ngày đều đi tiệm ăn được.

Ai cũng hiểu rõ đạo lý này.

Nếu có thể được nghỉ bốn ngày thì tốt rồi, bây giờ trời vẫn chưa nóng lên, chắc là có thể.

Chúc Tu Viễn nghĩ thầm, hôm nay ăn nửa cái chân giò, ngày mai ăn một nửa, ngày mốt ăn thịt viên trứng gà, ngày kia và ngày kia kia nữa thì ăn bánh bao.

Thẩm Hi Hòa cũng nghĩ như vậy, nhưng chắc là không được, hắn ở quan xá, không thể lúc nào cũng dựa vào đồ ăn mà Cố Tiêu cho hắn mang đi được.

Thẩm Hi Hòa: “Đều ăn hết đi, không ăn hết thì buổi tối hâm lại ăn.”

Vì thế ba người liền nấu nửa nồi cơm, còn đồ ăn thì không cần xào một món nào.

Giò heo đường phèn đã hâm nóng xong mùi càng thơm hơn, thịt viên, trứng gà, tiểu long bao…… bày cả một bàn.

Lúc ăn cơm thì không màng nói chuyện nữa, hơn nữa người đọc sách chú ý ăn không nói, ba người chỉ lo ăn cơm, bất tri bất giác đã ăn rất nhiều.

Cuối cùng chỉ còn lại hai dĩa tiểu long bao.

Ăn ngon thật, có hương vị của gia đình, còn có sushi và bạch tuộc viên nữa, hai người chưa từng nhìn thấy, chứ đừng nói là ăn.

Gia cảnh hai người hậu đãi, trong phủ có đầu bếp, tay nghề nấu ăn rất ngon. Hình như ăn nhiều mỹ vị rồi, thì càng có thể ăn ra mùi vị khác nhau ở đâu.

Bữa cơm này ăn thật là ngon, mặc dù là ăn chực.

Ăn cơm xong, hai người chủ động rửa chén rửa nồi, trong lòng nghĩ lần sau có cái gì ngon cũng mang tới đây đi, hoặc là mua thêm ít thịt và rau, nhưng mà bọn họ làm, thì đúng là đang giày xéo đồ ăn mà.

Tống Chiêu Thanh nhìn về phía Thẩm Hi Hòa, chỉ thấy hắn đang cúi đầu thu dọn giấy dầu và hộp giấy, trên lông mày hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy, trong mắt Tống Chiêu Thanh cũng không tự chủ được mà toát ra tia hâm mộ, “Chúc huynh, trong nhà có từng thúc giục huynh chuyện thành thân không?”

Cũng không biết là bởi vì ăn nhiều hay là sao,mà thần sắc Chúc Tu Viễn có chút uể oải, “Ừ.”

Tống Chiêu Thanh thở dài, “Chúng ta không muốn thành gia sớm, còn Thẩm huynh thì ước gì sớm thành gia, thật là đồng nhân bất đồng mệnh mà.”

Đều là xuất thân đệ nhất giáp tài học hơn người, nếu nói tướng mạo không giống, nhưng đã là chuyện quá khứ rồi, sao Thẩm Hi Hòa lại có được một vị hôn thê nấu ăn ngon, còn lo lắng cho hắn như vậy chứ.

Ngày đó đúng là vui mừng quá sớm rồi.

Chúc Tu Viễn: “Ừ.”

Thẩm Hi Hòa thu dọn đồ đạc xong, đặt bánh bao vào trong tủ chén, chuẩn bị để buổi tối về ăn.

Hai người Tống Chiêu Thanh xem như đã ăn no, nhưng mà nghĩ đến sau này,thì cả người liền héo, “Ngày mai chúng ta ăn gì, buổi tối ta sẽ mua đồ ăn về.”

Cá, thịt, xương sườn, hay là thứ khác.

Thẩm Hi Hòa nói: “Nấu mì, nấu cơm, nếu không thì hấp màn thầu, muội ấy cho ta mang theo dưa muối và tương.”

Dưa muối? Dưa muối gì? Tương? Tương gì?

Thẩm Hi Hòa dương dương cằm.

Tống Chiêu Thanh còn đang thất thần, ánh mắt của Chúc Tu Viễn đã rơi vào mấy cái bình gốm ở trên tủ chén, cao sáu tấc, miệng bình phong kín bằng giấy dầu và dây, cũng không biết bên trong là cái gì.

“Tương mè, sốt dưa chuột, sốt bò cay, măng chua, củ cải muối.” Thẩm Hi Hòa nói từng thứ một, sau đó nói: “Thời gian không còn sớm nữa, nên làm việc rồi.”

Tống Chiêu Thanh nghĩ, sao vị hôn thê của Thẩm Hi Hòa lại biết làm nhiều thứ hiếm lạ lại ăn ngon như vậy cơ chứ, một buổi trưa, hắn vừa nhớ lại hương vị của bạch tuộc viên và sushi, vừa chờ tan làm.

Loading...