Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:16:02
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Hi Hòa bước xuống xe ngựa, chắp tay về phía hai người rồi nói: “Tống huynh, Chúc huynh.”

Tống Chiêu Thanh: “Chu đại nhân ở trong xe ngựa,lát nữa sẽ xuất phát.”

Thẩm Hi Hòa đi tới bên cạnh xe ngựa, “Chu đại nhân.”

Mành cửa sổ xe ngựa được vén lên, lộ ra khuôn mặt chữ điền của Chu Mục Chi, Chu Mục Chi đánh giá Thẩm Hi Hòa một lượt, rồi nói: “Nếu đã tới rồi thì nhanh chóng lên xe ngựa đi.”

Hắn buông mành xuống, vỗ đùi, mới sáng sớm Thẩm Hi Hòa đã tới phủ hắn, rồi cho hắn nhìn một đoạn văn chương.

Là phần viết chi tiết hơn của bài sách luận trong thi đình, không chỉ viết về vùng địa thế sơn thủy của Tấn Dương, mà còn viết về các nhánh sông khác nhau, và lý do tại sao lại có lũ lụt nữa.

Mặc dù văn chương còn nhiều thiếu sót, nhưng mà rất hữu ích.

Hoàng Thượng vì sao chọn Thẩm Hi Hòa làm Trạng Nguyên, chính là bởi vì cái này, Thẩm Hi Hòa viết bắt đầu phân lưu từ Tấn Dương, Lư Giang rồi đến huyện Thanh Miện.

Huyện Thanh Miện có địa thế cao, quả thật có thể đào kênh phân lưu, triều đình hàng năm đều xây đê đập, nhưng mà lũ lụt thì năm nào cũng có.

Phân lưu chống lũ, có lẽ có thể thử biện pháp này xem thế nào.

Chu Mục Chi muốn dẫn theo mấy người Thẩm Hi Hòa đến Tấn Dương, cũng không phải hoàn toàn là bởi vì nguyên nhân này, biện pháp này trong sách luận thi đình Thẩm Hi Hòa cũng đã viết rồi, nhiều bài thi như vậy,chắc chắn sẽ có cái có thể dùng được.

Hồ Cảnh Bình từng có ơn tri ngộ với hắn, chuyện của Thẩm Hi Hòa ở Hàn Lâm Viện hắn đã có nghe qua rồi, Hồ tiên sinh từng là tiên sinh của Thẩm Hi Hòa, hắn có thể giúp đỡ thì sẽ giúp một tay.

Ba người đều là đệ nhất giáp tiến sĩ, không thể mai một ở Hàn Lâm Viện được.

Chu Mục Chi nói: “Chuẩn bị xong thì bắt đầu khởi hành đi, đừng chậm trễ.”

Thẩm Hi Hòa thu ô lại rồi bước lên xe ngựa, Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn cũng lên theo, “Chuyến đi này núi cao sông dài,sau khi trở về sẽ như thế nào,thì vẫn chưa biết được.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Tóm lại thì sẽ tốt hơn bây giờ.”

Tống Chiêu Thanh cười nói: “Đó là tất nhiên, ngày tháng ăn không ngồi rồi ta đã chịu đủ rồi.”

————

Đến cuối tháng năm, mưa ở Thịnh Kinh dần tạnh, khắp thành giống như là được tẩy rửa qua vậy, Cố Tiêu quét dọn sân một lần, sau đó thì đi tới cửa thành.

Lưu Niệm Từ viết thư nói muốn tới Thịnh Kinh, chính là mấy ngày nay.

Cố Tiêu đi tới cửa thành dạo qua một vòng, cô ở cửa thành đợi hơn nửa canh giờ, xa xa nhìn thấy một chiếc ngựa xe đang tới gần, ngừng ở trước cửa thành, Lưu Niệm Từ từ trên xe nhảy xuống.

Xương cốt của Lưu Niệm Từ cũng sắp tan thành từng mảnh rồi, lúc bọn họ xuất phát thì trời không có mưa, cách Thịnh Kinh càng gần thì mưa càng nhiều.

Bọn họ ở trên đường dừng lại mấy ngày, đợi mưa tạnh mới tiếp tục khởi hành.

Lưu Niệm Từ hô một tiếng vào trong xe ngựa, “Cha, nương, mau xuống xe nha!”

Ông chủ Lưu xuống xe trước, sau đó đưa tay cho Lưu phu nhân vịn lấy,“Con ổn trọng chút đi, đừng có kêu lớn như vậy……”

Lưu phu nhân ngẩng đầu nhìn lên bức tường thành, cũng thật là cao, “Đây là Thịnh Kinh sao…… Niệm Từ, con xem đó có phải là Cố cô nương hay không!”

Lưu Niệm Từ nhìn theo ánh mắt của Lưu phu nhân, kinh hỉ đan xen, “Tiểu Tiểu, cô đến rồi!”

Cuối tháng hai tới đây, bây giờ đã là cuối tháng 5 rồi, Cố Tiêu đã hơn ba tháng không gặp được Lưu Niệm Từ, cô chạy chậm qua đó, “Ta đoán là mọi người mấy ngày nay sẽ tới, qua cổng thành trước đi, lát nữa đi tới khách điếm.”

Lưu Niệm Từ lôi kéo tay của Cố Tiêu, đưa công văn đi đường cho người gác cổng thành nhìn qua, rồi đi tới khách điếm sắp xếp đồ đạc.

Thời gian này ông chủ Lưu phải bận rộn chuyện của cửa hàng đồ sứ,vì vậy liền để cho Lưu Niệm Từ đi theo Cố Tiêu chơi hai ngày.

Nếu như là trước đây, Lưu Niệm Từ tuyệt đối sẽ rất vui khi được đi chơi, nhưng mà bây giờ thì khác, nàng muốn giúp đỡ, “Cha, con cũng là đại cô nương rồi,sao cứ nghĩ đến chơi được chứ!”

Ông chủ Lưu vuốt râu, “Đúng đúng đúng, Niệm Từ là đại cô nương, không lâu nữa là phải gả chồng rồi.”

Lưu Niệm Từ bị trêu chọc, cũng không cảm thấy xấu hổ buồn bực lắm, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, có cái gì đáng để bực chứ.

Cố Tiêu lặng lẽ hỏi nàng ấy, “Khương công tử tới cửa cầu hôn rồi sao?”

Lưu Niệm Từ lắc đầu lại gật đầu, “Hắn ở Thịnh Kinh, làm gì có thời gian tới Tương Thành chứ, là cha mẹ hắn tới.”

Cha mẹ Khương Minh Hiên mang theo sính lễ tới Lưu gia cầu hôn, ông chủ Lưu quan sát mấy ngày, Khương gia mặc dù không phải đại phú đại quý gì, nhưng mà Khương lão gia và Khương phu nhân làm người khiêm tốn hiền lành,rất dễ ở chung.

Cho nên liền định xuống hôn kỳ, là tháng ba năm sau, là thời điểm thuận lợi xuân về hoa nở.

Bây giờ Lưu Niệm Từ chỉ nghĩ phải học làm buôn bán cho thật tốt, sau này không cần làm cho cha mẹ lo lắng.

“Còn cô thì sao! Tiểu Tiểu, Thẩm công tử hắn đã cầu hôn chưa?” Lưu Niệm Từ biết Thẩm Hi Hòa đã thi đậu Trạng Nguyên, vậy thì Cố Tiêu chẳng phải là Trạng Nguyên phu nhân rồi sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-160.html.]

Cố Tiêu nhìn về phương nam một cái, bây giờ Thẩm Hi Hòa có lẽ vẫn chưa tới Tấn Dương đâu, “Vẫn chưa cầu hôn, hắn không ở Thịnh Kinh, chuyện này phải chờ hắn về rồi mới nói.”

Lưu Niệm Từ gật đầu, rất nhanh nàng lại nở nụ cười, “Thẩm công tử rất nhanh sẽ trở về, cô đừng lo lắng.”

Cố Tiêu nói không lo lắng là giả.

Thẩm Hi Hòa làm việc chăm chỉ hơn những người khác, địa thế vùng Tấn Dương được viết rậm rạp mười mấy trang giấy, có khi hắn sẽ đi gặp Chu Mục Chi, rồi nói chuyện đến nửa đêm.

Trên người Thẩm Hi Hòa có một nguồn năng lượng, làm cho Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn cũng nghiêm túc hơn so với trước kia rất nhiều.

Còn chưa tới Tấn Dương mà đã mệt như vậy rồi, tới rồi thì còn phải nói sao.

Tống Chiêu Thanh nói: “Thẩm huynh, huynh phải bảo trọng thân thể, đừng nên quá liều mạng.”

“Ta và mọi người không giống nhau.” Thẩm Hi Hòa buông sách xuống rồi nói: “Lần này trở về, nếu được khen thưởng, thì ta có thể đi cầu thân rồi.”

Chỉ có những lúc nghĩ tới chuyện này,thì trong mắt Thẩm Hi Hòa mới có ý cười, “Tháng tám cầu thân, tháng mười thành thân, mọi người nói xem có được không?”

Chúc Tu Viễn nói: “Được, tất nhiên là được, tháng mười có rất nhiều ngày lành.”

Tống Chiêu Thanh nói: “Không phải đã là vị hôn thê rồi sao, sao lại phải cầu thân nữa.”

Hắn nghĩ chỉ cần trực tiếp cưới là được rồi, có lẽ là vì hắn chưa thành thân qua,nên không có kinh nghiệm.

Thẩm Hi Hòa không có cách nào giải thích được chuyện con dâu nuôi từ bé,chỉ nói: “Là vị hôn thê, việc hôn nhân nương ta đã đồng ý, mặc dù muội ấy ở nhà ta, có khi cũng có thể sớm chiều ở chung, nhưng mà những gì nên có thì đều phải có.”

Tam thư lục lễ, lễ hỏi của hồi môn, không phải Cố Tiêu bị bán vào Thẩm gia rồi, thì mấy bước này có thể bỏ bớt được, hắn phải tích góp tiền.

Tống Chiêu Thanh bừng tỉnh đại ngộ, việc hôn nhân này cha mẹ Thẩm Hi Hòa đã đồng ý rồi, chỉ là vẫn chưa có đính hôn, hắn vỗ bả vai Thẩm Hi Hòa, “Đến lúc đó ta sẽ tới uống rượu mừng.”

Chúc Tu Viễn đã chọn xong ngày lành rồi, “Tháng mười có ngày ba, ngày chín, ngày mười sáu, đều là ngày hoàng đạo, thích hợp cưới gả.”

Tống Chiêu Thanh nhìn thấy trên tay Chúc Tu Viễn cũng không có lịch, biết bấm tay tính toán chắc là do sở thích rồi.

Hai người vì chuyện thành thân của Thẩm Hi Hòa mà bày mưu tính kế, sính lễ nên đưa cái gì, mở tiệc chiêu đãi nên mời những ai, ngay cả đồ ăn trong hỉ yến nên ăn cái gì cũng đã suy xét tới rồi.

“Giò heo đường phèn, gà quay, cá, làm đủ mười món ăn đi, thập toàn thập mỹ.” Tống Chiêu Thanh cười hắc hắc hai tiếng, “Chúc huynh, huynh nói xem có phải không?”

“Đúng vậy, người đời đều tin vào thập toàn thập mỹ, tất nhiên là chín cũng được, có ý nghĩa trường trường cửu cửu.”

Tống Chiêu Thanh nhíu mày, buột miệng thốt ra, “Chín không phải là thiếu một món ăn rồi sao……”

Chúc Tu Viễn che miệng ho khan một tiếng, Tống Chiêu Thanh vội vàng nói: “Cái nào cũng được, nhưng mà ta cảm thấy số mười mới tốt.”

Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Mấy món ăn trong hỉ yến thì để nói sau vậy, hôn kỳ cứ định vào ngày chín tháng mười đi.”

Có số mười, cũng có số chín.

Có câu nói như thế nào ấy nhỉ, là hai người dám nói, một người dám nghe.

Cứ như vậy sau mười ba ngày, cuối cùng xe ngựa cũng tới được vùng Tấn Dương.

Sắc trời u ám, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, có thể thấy mưa bụi từ trên trời rơi xuống, Chu Mục Chi đã ngồi xe ngựa gần nửa tháng nay, lại không bì kịp với mấy người trẻ tuổi như Thẩm Hi Hòa, eo và lưng đều đau nhức.

Trời mưa đã lâu, trong không khí có một mùi rất khó ngửi, Chu Mục Chi nói: “Sao trời vẫn còn mưa nữa vậy?”

Quan viên của Tấn Dương vẻ mặt u sầu, hắn đích thân che ô cho Chu Mục Chi, “Đã mưa gần một tháng rồi, Chu đại nhân, chúng ta tới bờ sông trước đi?”

Một đường đi này Chu Mục Chi thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng mà tình hình tai nạn cấp bách, “Đi thôi.”

Nhóm người lại mênh m.ô.n.g cuồn cuộn mà đi tới bờ sông.

Mặt sông dâng cao một thước, bùn đất ở dưới chân, dẫm xuống một bước chân là in xuống một dấu chân.

Gió bên sông rất lớn, mấy cây liễu bị thổi tới nỗi uốn cong, mưa vẫn đang rơi không ngừng, mặt sông nổi sóng dày đặc, trước đây khi nói đến cảnh mưa ở Giang Nam, thì đa số đều nghĩ đến cảnh mưa bụi mênh mông, bây giờ nhìn thấy cảnh mưa lớn như vậy, Chu Mục Chi chỉ cảm thấy đau lòng.

“Nếu mực nước lại tăng thêm, chỉ sợ bá tánh ở trung và hạ lưu sông Lư Giang sẽ phải hứng chịu hết.”

Quan viên Tấn Dương nói: “Đoạn thời gian trước đã xảy ra lũ lụt mấy lần, vài hộ gia đình trong làng đã dọn lên núi, còn đồng ruộng thì không có cách nào cứu được, chỉ cầu mong người không có việc gì là được.”

Chu Mục Chi híp mắt nhìn về nơi xa, nước sông đục ngầu, ông trời cho mưa xuống cũng quản không được, phải nghĩ biện pháp trị thủy.

Đoàn người đi dọc theo bờ sông, đi hơn mười mấy dặm đường, có nơi đã bị sạt lở, sau nửa ngày mới đến được huyện Thanh Miện.

Một đường này cũng không dễ đi, ai cũng mặc giày vải, đã bị ướt từ lâu, từ ranh giới huyện Thanh Miện hướng về phía đông, mực nước còn lớn hơn nữa.

Có câu nói người hướng chỗ cao mà đi, nước hướng nơi thấp mà chảy, nước chảy mạnh, thì địa thế nhất định phải cao.

Bọn người Chu Mục Chi đến Tấn Dương vào buổi sáng, bây giờ đã buổi chiều,đang mưa nên nhìn trời rất âm u, hơn nữa trời cũng sắp tối, bây giờ mà về trạm dịch cũng không được, chỉ có thể ở trong mấy nhà nông hộ gần đó

Loading...