Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:38:44
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một đám người vây quanh đống lửa, quan viên Tấn Dương không dám nói lời nào, Chu Mục Chi cũng có thể chịu được, thì hắn sao có thể kêu khổ được chứ, chỉ là ba người trẻ tuổi này, hình như là đệ nhất giáp tiến sĩ của năm nay thì phải.

Thẩm Hi Hòa cúi đầu sưởi ấm, Tống Chiêu Thanh xoa xoa tay, hôm nay trời hơi lạnh, hắn lớn từng này nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đi xa như vậy, dầm mưa lâu như vậy, có ô mà cũng như không có vậy.

Thẩm Hi Hòa móc từ trong lòng n.g.ự.c ra một bình thuốc nhỏ, “Uống hai viên đi.”

“Đây là gì?”

“Cam thảo và hoa kim ngân làm thành thuốc viên, có tác dụng chống cảm lạnh.” Thẩm Hi Hòa kiểm tra lại hành lý, quần áo và giày đã để ở trạm dịch rồi, hắn chỉ mang theo thuốc trị thương và thức ăn, mấy cái màn thầu cũng đem ra chia nhau, sau đó thì đi mượn một cái nồi để nấu nước nóng.

Chu Mục Chi ngược lại cũng không cảm thấy khổ, làm quan mà khổ, thì bá tánh còn khổ hơn, hắn ăn màn thầu, trong đầu nghĩ làm thế nào để trị thủy.

Nếu như thật sự có thể phân ra một nhánh sông từ huyện Thanh Miện này,thì bá tánh ở trung và hạ lưu sẽ không phải chịu nhiều thiệt hại nữa, lợi ích trăm năm.

“Ngủ sớm đi, sáng mai đi bờ sông.” Chu Mục Chi ăn xong màn thầu, vẻ mặt đầy tâm sự mà quay về phòng ngủ, ba người Thẩm Hi Hòa đơn giản rửa mặt chải đầu, rồi cũng về phòng ngủ.

Ngày hôm sau, Chu Mục Chi mang theo mọi người đi tới bờ sông, đáng lẽ đang là lúc sông sang xuân, nước ấm lên, nhưng mà thời tiết lại quá mức ẩm ướt và lạnh lẽo, một đêm trôi qua, hình như mực nước lại tăng thêm rồi, Chu Mục Chi phân phó xuống dưới, “Trung và hạ lưu của khu vực Thanh Huyện và Chử Khương phải gia cố đê đập, Từ Nghị, ngươi đi phát bạc cứu tế đi.”

Từ Nghị là thân tín của Chu Mục Chi, “Hạ quan lĩnh mệnh.”

Chu Mục Chi lại nhìn về phía ba người Thẩm Hi Hòa: “Ba người các ngươi theo ta đi điều tra địa thế của huyện Thanh Miện, rồi mới quyết định sau.”

Cuối tháng 5, vùng Tấn Dương mưa không ngừng, Chu Mục Chi ở huyện Thanh Miện bận rộn mấy ngày, cảm thấy có thể bắt đầu phân lưu từ chỗ này.

Phía tây của huyện Thanh Miện có địa thế vững vàng, còn địa hình của hướng đông thấp và bằng phẳng, có một sự khác biệt khá lớn.

Nếu có thể thăm dò tốt địa thế này, thì “dòng sông nhân tạo” có thể đem lại lợi ích rất lớn cho bá tánh ở phương nam.

Chu Mục Chi sờ cằm, đem chuyện này giao cho Thẩm Hi Hòa.

Dịch giả : Hoa Hoa Hạ

Thăm dò địa thế cũng không phải là việc dễ dàng, phải dựa vào thước đo và kinh nghiệm của bản thân, chỉ cần sai một chỗ thôi thì có khả năng sẽ hao tốn thêm nhân lực và vật lực, Thẩm Hi Hòa đã đọc rất nhiều sách,trước đây Tống Chiêu Thanh cũng đã có một thời gian lưu lạc ở Lệ Giang, còn Chúc Tu Viễn thì rất biết đoán ý trời .

“Ngày mai mưa sẽ nhỏ lại.” Chúc Tu Viễn sờ vào lá cây dưới đất, lại nhìn lên bầu trời đầy mây đen, “Không phải là đoán, mà là quan sát hiện tượng thiên văn, Hi Hòa, bản đồ đã vẽ xong chưa.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Xong rồi.”

Phân lưu bắt đầu từ Thanh Miện, rồi đến Dự Châu, dẫn một phần tư con sông.

Sông sâu bốn trượng, rộng mười trượng, uốn lượn quanh những ngọn núi sâu, thuê bá tánh trong thôn và huyện thành ở phụ cận tới đào sông, một ngày bao ba bữa cơm, còn cho thêm năm văn tiền nữa, mọi người cùng bắt đầu đào, qua mấy ngày là có thể đào xong rồi.

Bá tánh đội đấu lạp khiêng cuốc, ngay cả Chu Mục Chi cũng đi giày rơm, rồi xuống dưới đào mương, ba người Thẩm Hi Hòa tất nhiên cũng không dám lơi lỏng.

Tay và chân đều nổi mụn nước, khổ mà không thể nói thành lời.

Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn là công tử theo đúng nghĩa, việc nhà nông cũng chưa làm qua bao giờ, đào đất đã mấy ngày nay, bây giờ đến mở miệng cũng ngửi thấy mùi đất luôn rồi.

“Khụ…… Khi nào mới có thể đào xong đây.” Tống Chiêu Thanh cả người đều đã đào đến choáng váng rồi, hắn cúi đầu nhìn tay mình, có mụn nước mới nổi thêm, có mụn nước đã bị vỡ ra, rất đau.

Thẩm Hi Hòa nói: “Chắc là hai mươi ngày nữa, lúc đó chắc cũng gần xong rồi.”

Hắn so với Tống Chiêu Thanh càng mong đào xong sớm hơn, càng ngóng trông về nhà hơn, đã đi lâu như vậy rồi, ngay cả một bức thư cũng chưa gửi về nhà nữa.

Con sông nhân tạo hơn một trăm dặm, các nơi đào cùng một lúc, một ngày có thể đào được mấy dặm, may mắn là người nhiều.

Thẩm Hi Hòa quấn khăn vải xung quanh tay, lại đưa kim sang dược cho Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn, “Bôi một chút đi.”

“Huynh đúng là mang theo không ít đồ đấy,nhưng mà sốt thịt bò đã hết rồi, sau này phải làm sao bây giờ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-161.html.]

Thẩm Hi Hòa ngẩn ra một chút, sốt thịt bò chỉ dư lại bình gốm, hắn mang theo sáu vại, tính thêm thời gian đi đường, thì tổng cộng đã qua hai mươi sáu ngày rồi, Chu Mục Chi, còn có các đồng liêu khác, một vại cũng không còn nữa.

Ăn với màn thầu hoặc là trộn với cơm, phải nói là ăn rất ngon, nhưng mà đã hết rồi.

Khắp nơi đều là tình hình tai nạn, bọn họ làm sao có thể không biết xấu hổ mà ăn cá ăn thịt được chứ.

Thẩm Hi Hòa: “Vậy thì ăn màn thầu không đi, còn có rất nhiều người đến cơm cũng không ăn được nữa đấy.”

Tới đào kênh đều là nam nhân mười mấy tuổi đến hơn 50 tuổi, một ngày bao ba bữa cơm, mỗi ngày năm văn tiền, nuôi sống được bản thân mình, nhưng không nuôi sống được cả gia đình.

Thẩm Hi Hòa nhìn thấy có người bỏ cơm trưa và tối vào trong lòng ngực, để mang về cho người trong nhà ăn.

Nói cũng phải, bọn họ ở Tấn Dương chịu khổ, còn mấy công tử tiểu thư ở Thịnh Kinh, thì muốn làm gì thì làm.

Đảo mắt đã tới cuối tháng sáu.

Thịnh Kinh đã nắng mấy ngày nay, chỉ có mấy ngày đầu trời mưa thì lòng người d.a.o động, sau khi trời hửng nắng thì mấy bữa tiệc ngắm hoa rồi hội thơ cũng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Cố Tiêu xuất thân nông nữ, mấy loại yến hội như thế này tất nhiên là sẽ không tới lượt cô, nhưng mà Trương Linh Dược lại đưa cho cô hai tấm thiệp, một tấm là ngắm hoa, một tấm là vẽ tranh.

Cố Tiêu biết vẽ tranh, cho dù có đi thì cũng sẽ không xấu mặt, nhưng mà cô không đi.

Thay vì kết thân với thế gia tiểu thư, còn không bằng kiếm nhiều thêm chút bạc, làm thêm mấy món ăn ngon.

Trong lòng Trương Linh Dược có hơi thất vọng, lại nói, “Cố cô nương, lần trước may mà có cô.”

Cố Tiêu: “Từ phu nhân đã khỏe hơn chưa?”

Trương Linh Dược gật đầu, “Đã khỏe hơn nhiều rồi, Cố cô nương, nếu cô có rảnh thì hãy đi thăm bà ấy đi, bà ấy rất hay nhắc tới cô.”

Cố Tiêu nhớ tới Từ phu nhân, là một mỹ nhân giống như lưu li vậy, bà ấy đã hết bệnh rồi thì tốt, “Ta có rảnh sẽ tới bái phỏng.”

Người mà cô lo lắng nhiều nhất chính là Thẩm Hi Hòa, đừng nhìn Thịnh Kinh tinh không vạn lí, Thẩm Hi Hòa ở xa tận Tấn Dương, cũng không biết là thời tiết thế nào, ngay cả một bức thư cũng không có.

Cố Tiêu rời khỏi Đa Bảo Các, liền đi về nhà, Chu thị ở trong phòng trông đứa nhỏ, may quần áo, tuổi đã lớn rồi nên không còn nhớ rõ ngày tháng nữa, “Tiểu Tiểu, Tam Lang đã đi mấy ngày rồi?”

Cố Tiêu nói: “26 ngày rồi.”

“Đã 26 ngày rồi sao……” Chu thị nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Cũng không biết ở Tấn Dương thế nào rồi, Tiểu Tiểu, ở Thịnh Kinh đã nắng mấy ngày nay rồi, Tam Lang có phải là nên trở về rồi hay không.”

“Chắc là sắp rồi, nương, Tam ca không phải có nói rồi sao, muộn nhất là tháng tám sẽ trở về, người đừng lo lắng.” Cố Tiêu nắm lấy tay Chu thị, vỗ nhẹ hai cái.

Đừng nhìn Chu thị ngoài miệng ghét bỏ Thẩm Hi Hòa, nhưng mà khi hắn đi xa nhà, thì vẫn rất nhớ.

Chu thị: “Ai lo lắng cho nó chứ, ta chỉ nghĩ nếu mà nó còn không về nữa, thì tam nha liền quên mất tiểu thúc nó là ai rồi, còn lo lắng cho nó……”

Chu thị cất hộp kim chỉ đi, “Chờ nó về thì trời đã lạnh rồi, may vào chăn của nó thêm mấy lớp bông nữa, rồi làm thêm cho con hai cái mền mới.”

Chu thị lấy mấy thước vải ra, vải bông màu đỏ tươi, vừa lúc làm mền mới cho Cố Tiêu, bông còn dư lại thì may lớp mền thứ hai cho Thẩm Hi Hòa, vừa đủ.

Còn có hai cái mền uyên ương màu đỏ thẫm dùng trong thành thân nữa, cũng là mới làm.

Chu thị đã nghĩ xong hết rồi, chờ Thẩm Hi Hòa trở về, có lẽ là hai người đã quyết định xong việc hôn nhân rồi. Đầu xuân năm sau thành thân là tốt nhất, tìm một ngày lành xuân về hoa nở, đến lúc đó cũng đừng có đi tới Tấn Dương gì đó nữa, đi mấy tháng cũng không về nhà.

Trong lòng Chu thị nhớ nhi tử, bà muốn hỏi Cố Tiêu,nhưng lại sợ nữ hài tử da mặt mỏng hay xấu hổ, nên chỉ đành thôi.

Còn Cố Tiêu thì không biết trong lòng Chu thị suy nghĩ gì, nhưng mà, cô cũng mong Thẩm Hi Hòa sẽ sớm trở về.

Chờ chờ, thời gian đã qua tháng bảy.

Loading...