Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:38:46
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tháng bảy đúng là thời điểm nóng nhất, Thịnh Kinh bị cái nóng bủa vây, các nhà các hộ đều bắt đầu dùng băng.

Thẩm gia không có băng, trước đây cũng chưa dùng qua bao giờ, nóng quá thì Chu sẽ ngồi ở dưới bóng cây phe phẩy quạt hương bồ,rồi vẩy một ít nước giếng ở bên cạnh để dỗ tam nha.

Nhưng mà tam nha đã không còn là đứa nhóc dính nãi nãi hay tiểu thẩm của trước đây nữa rồi.

Nó lại lớn thêm một tuổi rồi.

Có thể chạy khắp nơi, có khi sẽ vòng quanh chân của người lớn. Còn sờ soạng đủ mọi thứ, búp bê hổ bằng vải của mình thì không thích, mà chỉ thích nhặt vải vụn và đầu gỗ trên mặt đất lên để chơi, cái gì cũng tò mò.

Chu thị không khỏi nghĩ thầm, đứa nhỏ tam nha này mới sinh ra đã được hưởng phúc rồi. Đại nha và nhị nha thì được nương chúng nó nuôi lớn từ khi mới lọt lòng, những đứa trẻ nông thôn, mặc quần áo đầy mụn vá,hơi hiểu chuyện chút là đã phải phụ giúp việc trong nhà rồi.

Bắt châu chấu và sâu cho gà ăn, nhặt lúa mạch, lên núi hái nấm, bây giờ thì tới quán ăn phụ giúp.

Đại oa nhị oa cũng vậy, thu hoạch vụ thu có thể giúp đỡ được không ít việc.

Còn tiểu muội muội này thì mặc quần áo sạch sẽ, đội hoa cài đầu xinh xắn, cả ngày gọi tiểu thẩm.

Chu thị gọi tam nha qua, “Lại đây ngủ một lát đi.”

Tam nha quay đầu lại, nhanh nhẹn mà bò lên trên giường nhỏ của mình, “Nãi nãi, con muốn ngủ chung với tiểu thẩm.”

Gường này là do Thẩm Đại Lang làm, có một cái giá, giường được làm bằng tre, bên trên có trải một tấm thảm lông nhỏ, chỉ cần đẩy nhẹ một cái thì sẽ đung đưa qua lại, tam nha đều ngủ trưa trên đó.

Chu thị: “Tiểu thẩm con đang bận, mau ngủ đi, nãi nãi sẽ đẩy cho con.”

Gió mùa hè thổi qua, tam nha nằm một lát đã buồn ngủ, “Nãi…… Người đừng đẩy nữa,sẽ rất mệt đó, con cứ ngủ như vậy là được rồi……”

Chu thị nhìn tay nhỏ chân nhỏ giống như củ sen của nó, liền đưa cây quạt về phía trước quạt quạt.

Bất tri bất giác,đã ở Thịnh Kinh được bốn tháng rồi.

Chu thị thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài đi dạo, trò chuyện với hàng xóm láng giềng, cái khác thì bà không thèm để ý, chỉ là thích nghe người khác khen bà có được con dâu tốt.

Trần thị là trưởng tức, biết tiến biết lùi, hiểu đạo lý. Tính tình Lý thị nhu thuận, nói ít làm nhiều.

Nghĩ đến Cố Tiêu, trong lòng Chu thị càng thêm mềm mại, có nhiều chuyện bà không thể lo lắng hết được, Cố Tiêu đều có thể nghĩ đến.

Khuê nữ ruột cũng không được tri kỷ như vậy.

Bốn tháng nay, Thẩm Đại Lang nhận một ít việc mộc về làm, một kiện lớn có thể kiếm được hơn một lượng bạc, một tháng có thể làm được bốn đến năm kiện, đời này của hắn chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền như vậy.

Hơn nữa, làm càng tốt thì kiếm được càng nhiều, dần dần Thẩm Đại Lang đã có chút danh tiếng ở quanh đó rồi.

Việc buôn bán của quán ăn càng ngày càng tốt, tháng năm mưa tạnh, lượng thực khách liền tăng lên, Thẩm Đại Oa còn nhìn thấy có không ít quan lão gia nữa.

Thức ăn trong quán bán giá đắt, thì cũng kiếm được nhiều, một ngày có thể kiếm được bốn lượng bạc, sau bốn tháng, thì đã kiếm được hơn 400 lượng rồi.

Kiếm được nhiều thì tiêu cũng nhiều, mua bông, vải bông, trái cây, rau xanh, còn có thịt nữa,cái nào cũng cần đến tiền.

May mắn Thẩm Hi Hòa còn có bổng lộc,nên Chu thị mới có thể toàn tâm toàn ý mà tích góp bạc.

Có tiền phòng thân đúng là có khác, cho dù có ở trong một nơi lớn như thành Thịnh Kinh, thì Chu thị cũng không cần lo lắng gì.

Chu thị tính tính, hơn 400 lượng, cộng thêm 170 lượng mang tới đây nữa, bây giờ trong nhà tổng cộng có gần 600 lượng bạc.

Cưới vợ cho đại oa, đặt mua của hồi môn cho đại nha, còn có của hồi môn và lễ hỏi của Tiểu Tiểu lúc thành thân nữa.

Chu thị đã nghĩ tới chuyện này, mặc dù Cố Tiêu là từ Thẩm gia gả vào Thẩm gia, lễ hỏi và của hồi môn chỉ là dạo qua một vòng rồi trở về, nhưng mà vẫn phải có.

Không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.

Căn nhà này có thể ở đến cuối tháng tám, nhưng mà quán ăn đang kinh doanh rất tốt, nên Chu thị muốn thuê thêm nửa năm nữa, hàng xóm láng giềng đều là người hòa khí, nếu như có cơ hội thì sẽ mua lại căn nhà này.

Căn nhà này giá là ba ngàn lượng bạc, còn phải tích góp thêm mấy năm nữa.Chưa kể đến mấy căn nhà khác ở vị trí tốt hơn nữa, nếu muốn mua thì càng đắt hơn. Nếu như ở Quảng Ninh, mua một trăm mẫu đất là có thể làm đại địa chủ, thì ở Thịnh Kinh không là gì cả.

Cố Tiêu hơn bốn tháng này cũng tích góp bạc, mỗi tháng đều có lợi nhuận từ Đa Bảo Các, một tháng có thể được chia hơn 300 lượng bạc, bây giờ đã góp được hai ngàn một trăm lượng bạc rồi.

Hai ngàn một trăm lượng có thể mua được một căn nhà nhỏ, nếu như đi mượn thêm một ít từ bạc trang nữa, thì có thể mua một căn lớn hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-162.html.]

Doanh thu mỗi tháng của Đa Bảo Các ở Thịnh Kinh ổn định ở mức 800 lượng bạc, sau khi trừ đi chi phí, thì Cố Tiêu có thể được chia hai trăm lượng, cộng thêm Đa Bảo Các ở Tương Thành nữa, một tháng có hơn một trăm lượng đấy.

Còn về tiền chia hoa hồng của Ngự Phương trai,thì trực tiếp đưa tới Thẩm gia ở Quảng Ninh. Thẩm lão gia tử có gửi thư tới nói, quán ăn buôn bán rất tốt, chờ qua thu hoạch vụ thu, thì ông và Thẩm Nhị Lang sẽ tới Thịnh Kinh.

Cố Tiêu quạt một lúc, trời thật sự là quá nóng, phải nhờ Trương Tự mua giúp một ít băng rồi, đến lúc đó có thể làm mấy món lạnh ăn.

Nói đến mấy món lạnh,thì không thể không nhắc đến bánh kem nhỏ ở Đa Bảo Các được, thời tiết đã nóng lên, các loại trái cây cũng đã bắt đầu có bán, nào là đào, anh đào, vải , xoài và dưa hấu,hình thức bên ngoài của bánh kem nhỏ cũng càng ngày càng đẹp.

Không nên khinh thường bất cứ một người cổ nhân nào, học đồ của Đa Bảo Các tự tay làm ra bánh kem, đã làm ra hình ra dáng rồi, Cố Tiêu cảm thấy bọn họ có thể mở một cửa hàng nhỏ để bán bánh kem.

Mỗi ngày đều có việc phải làm, nhưng mà Cố Tiêu nghĩ, nếu như Thẩm Hi Hòa có thể trở về thì tốt rồi.

————

Tấn Dương.

Liếc mắt một cái không thể nhìn thấy con mương dẫn về phía nam, Lư Giang và con mương cách nhau bởi một lớp đất dày mấy trượng, đứng ở bờ sông, có thể nghe thấy tiếng nước sông đang gầm rú.

Mưa đã tạnh, trời vẫn còn nhiều mây, giống như lại sắp mưa nữa.

Chu Mục Chi đầu bù tóc rối, cúi người cầm một nắm đất lên, “Mở kênh đào phải cẩn thận.”

Nước sông chảy xiết, phải đào tường đất đi, rồi mới có thể dẫn nước vào mương được.

Lớp đất dày hơn mấy trượng, đào từ ngoài vào trong, không ai biết đào đến đâu thì nước sông sẽ trào ra, bá tánh đều là lấy mạng ra để đào.

Bá tánh khiêng xẻng và cuốc, Thẩm Hi Hòa vén tay áo lên, cẩn thận bước xuống, “Bắt đầu đào đi.”

Tống Chiêu Thanh cũng đi xuống, hắn vỗ vỗ ngực, “Chúc huynh, nhờ huynh đấy!”

Chúc Tu Viễn đứng ở bờ sông, hắn khi nào nói dừng lại thì dừng lại, chờ đào vào bên trong, thì mấy người bọn họ sẽ buộc dây thừng ở trên người,tránh cho việc nước sông bất ngờ tràn ra nguy hiểm đến tính mạng.

Từng xẻng đất được để vào trong một cái sàng, rồi đưa lên trên bờ, khi tường đất mỏng dần, có thể nghe thấy tiếng nước chảy ngày càng lớn, giống như ngay sau đó nước sông sẽ tràn ra ngoài vậy.

Đột nhiên, bầu trời lóe lên một cái, giữa tiếng sấm sét ầm ầm vang lên, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, bầu trời xanh xám, chẳng mấy chốc, quần áo và tóc đều bị nước mưa làm ướt nhẹp.

Thẩm Hi Hòa lau mặt một cái, hướng về phía bờ sông hô một tiếng, “Còn đào nữa sao?”

Trời mưa lớn, nước sông dâng cao, lực chảy của nước cũng khác, nếu như đào tiếp vào bên trong là chuyện cực kỳ nguy hiểm, Chúc Tu Viễn nói: “Cột dây thừng vào,rồi tiếp tục.”

Bá tánh cột dây thừng vào người,rồi tiếp tục đào, không biết qua bao lâu, bức tường đất dày mười trượng chỉ còn lại có mấy trượng, Chúc Tu Viễn hô dừng lại.

Thẩm Hi Hòa đặt tay mình lên trên tường đất, hắn có thể cảm giác được chấn động, người đời đều nói thiên tử mà giận dữ, thì thây phơi ngàn dặm, nhưng mà có chuyện còn đáng sợ hơn việc thiên tử giận dữ, khó lòng phòng bị nữa.

Chúc Tu Viễn từ trên bờ bước xuống, “Không sai biệt lắm, để vài người ở lại đào, những người khác thì lên bờ.”

Chu Mục Chi không bung dù, tóc và quần áo đã ướt hết, hắn nói: “Ta cũng xuống dưới.”

Tống Chiêu Thanh muốn nói gì đó, nhưng mà nên nói gì đây, nói dưới đó quá nguy hiểm, tốt nhất đừng đi sao, nhưng tính mạng của bá tánh thì không phải là mạng sao.

Chu Mục Chi tự mình xuống mương, cầm xẻng lên rồi cùng đào với Thẩm Hi Hòa, mưa càng lúc càng nặng hạt, đào hơn nửa canh giờ, Chúc Tu Viễn liền hô dừng.

“Mưa lớn hơn rồi, đợi mưa tạnh đã.” Chúc Tu Viễn lau nước mưa trên mặt, tường đất dày như vậy, chắc là có thể bị nước mưa cuốn trôi.

Trời lại mưa thêm nửa canh giờ nữa, tường đất ẩn ẩn có dấu hiện sắp sập, Chu Mục Chi tha thiết mà nhìn bức tường đất, hy vọng nước sông sẽ cuốn trôi nó đi.

Chúc Tu Viễn nói: “Đại nhân, trở về chờ thôi.”

Chu Mục Chi tuổi đã lớn, không thể dầm mưa lâu được, chỉ có thể gật đầu đi về, hắn ở trong lều trại hơn một canh giờ, thì nghe thấy bên ngoài có người nói: “Sập rồi! Sập rồi!”

Nước sông màu nâu nhạt nổi sóng ầm ầm, nước chảy ra từ một lỗ hổng,sau đó toàn bộ bức tường đất đều sụp đổ, nước từ cửa sông chảy ra ngoài kênh, rồi chảy ra xa ngàn dặm.

Mặt sông dường như nông hơn một chút, thời gian chờ đợi càng lâu, thì con sông mà mấy người họ vừa đào càng ngày càng sâu, càng ngày càng rộng hơn.

Chu Mục Chi ngơ ngẩn mà nhìn nước sông, “Đây là thành công rồi sao?”

Thẩm Hi Hòa vỗ bùn đất ở trên tay, “Không, còn phải xem tình hình tai nạn ở trung và hạ lưu của Lư Giang như thế nào đã.”

Phân lưu chống lũ về mặt lý thuyết là khả thi, nhưng mà có dùng được hay không thì phải xem tình hình tai nạn ở trung và hạ lưu có chuyển biến tốt đẹp hay không nữa. Chúc Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm, bất luận như thế nào, thì con sông này đã chảy rất nhiều nước ra bên ngoài rồi, cho dù tác dụng là cực kỳ bé nhỏ, nhưng mà bá tánh vùng Dự Châu cũng không cần phải lo lắng về nguồn nước nữa.

Loading...