Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 163
Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:38:48
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Mục Chi: “Ngu Công dời núi Tinh Vệ lấp biển, dựa vào một bàn tay, cũng có thể đào ra một con sông, được rồi, đất đào ra thì đem đi đắp đập, mấy ngày nay đã vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi một chút đi.”
Chu Mục Chi nhìn ba người trẻ tuổi này, trong lòng than thở không thôi,đệ nhất giáp tiến sĩ không phụ danh tiếng của nó,nhưng lại là nhân tài không được trọng dụng ở Hàn Lâm Viện.
————
Hàn Lâm Viện ở Thịnh Kinh một mảnh thư thái và yên bình.
Hàn lâm học sĩ Từ Thành Chu nhấp một ngụm trà, trà xuân Long Tỉnh, là trà ngon khó có được. Hắn đặt tách trà xuống, nghe đồng liêu nói: “Từ đại nhân, đã cuối tháng bảy rồi.”
Từ Thành Chu: “Chẳng lẽ tháng bảy có cái gì đặc biệt sao?”
“Ba người bọn Thẩm Hi Hòa đã đi hơn hai tháng rồi.” Vẻ mặt của vị đồng liêu có chút tái, cũng không biết là bởi vì nóng hay là vì sao, “Ta nghe nói Chu Mục Chi đã giải quyết được lũ lụt ở Tấn Dương rồi.”
Từ Thành Chu nói: “Triệu đại nhân chớ có nói giỡn, từ xưa đến nay lũ lụt hàng năm đều có, làm sao có thể giải quyết dễ dàng như vậy được chứ, còn không phải chờ qua hết mùa mưa, rồi mưa lũ sẽ tự giảm hay sao.”
Đồng liêu xua tay, “Cũng không phải, những năm trước triều đình cứu tế đơn giản chỉ là gia cố đê đập,rồi phát bạc cứu tế, lần này hình như là từ huyện Thanh Miện phân nhánh ra một con sông khác, phân lưu chống lũ, giải quyết phiền muộn của bá tánh trung và hạ lưu.”
“Chu Mục Chi lần này đã lập được công lớn rồi,cho dù mấy người Thẩm Hi Hòa không giúp được gì nhiều, nhưng vẫn có thể đi theo uống chút canh không phải sao.”
Chức quan lớn nhất ở Hàn Lâm Viện chính là hàn lâm học sĩ, chính ngũ phẩm, việc thanh nhàn, không có thực quyền, chỉ sợ sau này, mấy người Thẩm Hi Hòa muốn cùng bọn họ “cùng ngồi cùng ăn”rồi.
Người ta nói chớ khinh thiếu niên nghèo, nói không chừng Thẩm Hi Hòa thăng quan phát tài rồi sẽ quay về tính sổ việc đã chèn ép hắn thì sao.
Từ Thành Chu trà cũng không uống nữa,đề thi sách luận của thi đình năm nay chính là lũ lụt, nếu như Hoàng Thượng không vừa lòng đối với văn chương của Thẩm Hi Hòa, thì cũng sẽ không để cho hắn làm Trạng Nguyên rồi.
Nếu như thật sự lập được công trong lũ lụt ở Tấn Dương, thì bọn họ đây chẳng phải là đang che giấu người tài sao.
“Chu đại nhân khi nào trở về?”
Đồng liêu nói: “Đang vội vàng quay về rồi, bằng không thì tin tức sao có thể truyền về đây chứ?”
Nắp tách trà rơi xuống, phát ra tiếng leng keng, trong lòng Từ Thành Chu cũng lộp bộp một tiếng.
Việc này nói ra thì nên trách Khang Bình hầu, không có quan hệ gì với hắn cả.
Khang Bình hầu người này, lòng dạ hẹp hòi không có bản lĩnh, còn kéo hắn ta xuống nước nữa.
“Hàn Lâm Viện vốn chính là nơi để rèn luyện, quan thì nhiều mà việc thì ít, bọn họ ở đó hơn một tháng, thì có thể làm ra thành tựu lớn gì chứ.” Từ Thành Chu ho khan hai tiếng, “Có trách thì chỉ có thể trách Khang Bình hầu.”
……
Lũ lụt đã được giải quyết, Gia Minh Đế mặt rồng vui mừng, “Trẫm muốn đích thân tới cửa thành nghênh đón Chu đại nhân.”
Ngự tiền thái giám tổng quản Trương Bảo Trung nói: “Xin Hoàng Thượng hãy suy nghĩ lại, cửa thành ngư long hỗn tạp, ngài phải bảo trọng long thể a.”
Gia Minh Đế xua tay, “Ý trẫm đã quyết, Chu đại nhân đến Tấn Dương, tự mình đào sông, cùng ăn cùng ngủ với bá tánh, công lớn như núi. Trẫm ngồi ở nơi cao nhất, tới cửa thành nghênh đón một công thần, là chuyện nên làm, không cần nhiều lời.”
Trương Bảo Trung thở dài một tiếng, “Hoàng Thượng quan tâm đến con dân, là phúc của bá tánh.”
Cửa thành vây quanh không ít người, bọn họ đều nghe nói, Chu đại nhân dẫn người đi trị thủy, dẫn một con sông đến Dự Châu, nước ở Lư Giang đã giảm bớt đi không ít, giải quyết được nỗi lo lũ lụt ở trung và hạ lưu.
Năm sau rồi năm sau nữa, mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm sau cũng sẽ không có lũ lụt nữa.
Đây đúng là công lao to lớn mà
Thế nhân chỉ biết Chu Mục Chi, còn Cố Tiêu lại biết Thẩm Hi Hòa, cô biết chuyến đi tới Tấn Dương này là do Thẩm Hi Hòa tự mình tranh lấy, hắn ở Tấn Dương ra không ít lực, hắn là một vị quan tốt.
Cố Tiêu nói với Chu thị đang ở bên cạnh: “Nương, lát nữa là Tam ca đã trở lại rồi.”
Trong lòng Chu thị cũng đang rất sốt ruột, bà duỗi cổ, “Ai, Tiểu Tiểu, con xem có phải là đã về tới rồi hay không.”
Mấy con ngựa cao to, công tử tuấn tú đang ngồi trên lưng ngựa, người cầm đầu mặc trường bào màu xám xanh, cổ tay áo có thêu ba lá tre, tay hắn nắm lấy dây cương, mắt nhìn thẳng.
Đột nhiên, hắn nhìn qua đây, nhìn vào mắt Cố Tiêu.
Là Thẩm Hi Hòa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-163.html.]
Hắn gầy rồi, trải qua hơn hai tháng gió táp mưa sa, người trầm ổn đi không ít, trong lòng Cố Tiêu có chút chua xót, lại có chút cao hứng,cô cười nói: “Nương, đúng là Tam ca.”
Chu thị nhìn thấy nhi tử thì rất vui mừng,bà lôi kéo Cố Tiêu chen về phía trước, “Tam Lang nhất định có thể nhìn thấy chúng ta.”
Cửa thành có trọng binh canh gác, Gia Minh Đế mặc một thân thường phục, đi lên phía trước vài bước nghênh đón Chu Mục Chi xuống xe ngựa. Chu Mục Chi tuổi không còn trẻ, lại làm việc nặng mấy ngày nay,cộng thêm tàu xe mệt nhọc, lưng đã hơi gù, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, giống như là được mưa gió ở Tấn Dương gột rửa qua vậy.
Thẩm Hi Hòa thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía đám đông lại, xoay người xuống ngựa, quỳ xuống hành lễ với Gia Minh Đế.
Đối với ba người Thẩm Hi Hòa, Gia Minh Đế vẫn có chút ấn tượng, hôm nay gặp lại, tuy không lộng lẫy như ngày ở trên Quỳnh Lâm Yến, nhưng mà nhìn trầm ổn hơn không ít.
Giọng Gia Minh Đế hơi trầm, ngữ khí nghiêm túc, “Không cần đa lễ, chuyến đi này đã vất vả rồi.”
“Có thể vì Hoàng Thượng phân ưu, là điều may mắn của thần.”
“Có được trụ cột như khanh cũng là may mắn của nước ta.” Gia Minh Đế khoát tay, sau đó đi đến trước mặt Chu Mục Chi, “Ái khanh vất vả rồi.”
Chu Mục Chi lắc đầu, “Có thể giải quyết được lũ lụt, cũng coi như đã giải quyết được niềm tiếc nuối lớn nhất một đời này của lão thần rồi.”
Gia Minh Đế đỡ Chu Mục Chi dậy rồi hồi cung, đám người Thẩm Hi Hòa thì tất nhiên là ai về nhà nấy.
Thẩm Hi Hòa liên tục nhìn về phía đám người, Tống Chiêu Thanh duỗi tay vỗ bả vai hắn, “Cuối cùng cũng về tới rồi, mệt muốn chết.”
Mùa hè nóng nực mà phải cưỡi ngựa, vừa nóng vừa ngột ngạt, chuyến đi Tấn Dương này thu hoạch phong phú,nhưng mà cũng phải chịu rất nhiều vất vả trong đó, “Thẩm huynh về quan xá hay là……”
Thẩm Hi Hòa lập tức nói: “Ta về nhà.”
Hắn chỉ vào trong đám người, thần sắc vui mừng, “Nương ta và Tiểu Tiểu tới đây, ta về nhà.”
Tống Chiêu Thanh nghĩ thầm, về nhà thì về nhà đi, có cần thiết phải nói những hai lần không chứ. Quan xá nồi nguội bếp lạnh, bọn họ đã hơn hai tháng không quay về rồi, cũng không biết gã sai vặt có quét tước hay không,cho dù có quét tước,thì cũng không có cơm mà ăn.
Hắn nhìn thoáng qua, chỉ thấy một vị phụ nhân nhìn sạch sẽ nhanh nhẹn và một vị cô nương nhìn rất đẹp, “Được rồi,huynh về nhà, còn hai người bọn ta thì về quan xá.”
Trong lời nói của Tống Chiêu Thanh có bao nhiêu chua xót thì tạm thời không nói, Chu thị thấy mọi người đã tản đi,liền lôi kéo Cố Tiêu đi đón người, bà đánh giá Thẩm Hi Hòa trên dưới một lượt, “Đen hơn, cũng gầy hơn rồi.”
Tấn Dương trời đầy mây và mưa thì cũng không phơi nắng gì, đây là do trở về cưỡi ngựa phơi mà ra.
Trong lòng Chu thị thở dài một tiếng, sao lại thô kệch như vậy cơ chứ, “Có phải là không được ăn ngon hay không, có thể trở lại như trước đây được không.”
Thẩm Hi Hòa không biết đọc tâm, nên tất nhiên là không biết Chu thị đang nghĩ gì, hắn ở Tấn Dương đúng là không được ăn uống đầy đủ, sốt thịt bò mà Cố Tiêu cho hắn mang đi rất nhanh đã ăn hết rồi, bọn họ cùng ăn cùng ở với bá tánh.
Màn thầu và đồ ăn hầm,nếu có thức ăn ngon thì có thể được chia hai miếng thịt, còn có canh trứng gà để uống nữa.
Thẩm Hi Hòa nhìn Cố Tiêu, “Không phải là ta đã trở lại rồi sao, đừng lo lắng nữa.”
“Trở về là tốt rồi, nương, người yên tâm đi, chắc chắn có thể dưỡng lại như trước đây.” Trong lòng Cố Tiêu nhiều hơn là đau lòng, “Muốn ăn gì thì muội sẽ làm.”
Chu thị oán giận nói: “Ngay cả một bức thư cũng không gửi về nhà, ai, hai vị này là……”
Tống Chiêu Thanh vẫn đang đắm chìm trong câu nói “muốn ăn gì muội làm”kia của Cố Tiêu, Chúc Tu Viễn lên tiếng chào hỏi, “Bá mẫu, ta là Chúc Tu Viễn, huynh ấy là Tống Chiêu Thanh, là đồng liêu của Thẩm huynh, mới từ Tấn Dương trở về.”
“Đúng vậy, gặp qua bá mẫu, gặp qua biểu muội.” Tống Chiêu Thanh nhếch miệng cười.
Quốc sắc thiên hương cũng không chịu được dãi nắng dầm mưa, Chúc Tu Viễn chính là Thám Hoa lang đấy, sao lại thành cái dạng này rồi.
Cố Tiêu gật đầu một cái, không nói thêm gì, hai người đều là người đọc sách, tất nhiên sẽ không đem ánh mắt đặt ở trên người đẹp như Cố Tiêu, chỉ là si ngốc mà nhìn Chu thị.
Chu thị làm gì gặp qua trường hợp nào như vậy chứ, bà nói: “Vậy giữa trưa có chỗ ăn cơm không, nếu không thì tới nhà của chúng ta……”
Chúc Tu Viễn ngẩn ra, Tống Chiêu Thanh nhìn Thẩm Hi Hòa, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Thật vậy chăng?”
Chu thị: “Đương nhiên là thật rồi, đi thôi.”
Hai người ngại ngùng ăn không trả tiền, nên đi mua thịt cá, lại mua thêm điểm tâm đồ ăn vặt, cũng coi như lễ phong phú.
Cố Tiêu và mọi người thì trực tiếp về nhà.
Quán ăn Thẩm gia hôm nay vẫn đang buôn bán, bây giờ vẫn còn sớm,nên quán ăn có ít người. Trần thị bọn họ thấy Thẩm Hi Hòa trở về, thì trong mắt đầy ý mừng, “Tam Lang đã trở lại rồi.”
Tam nha trốn ở phía sau Lý thị, đã quên mất cái người cao cao gầy gầy lại có chút đen này là ai rồi.