Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:38:50
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Hi Hòa nhất nhất chào hỏi, duỗi tay sờ vào b.í.m tóc của tam nha, tiểu cô nương méo miệng, ủy khuất mà gọi một tiếng tiểu thẩm.

Cố Tiêu: “Huynh đi rửa mặt chải đầu đi, phòng bếp có nước nóng, trong ngăn tủ có quần áo mới.”

“Là muội làm sao?”

Cố Tiêu nói: “Ừ, muội làm hai bộ quần áo mùa hè, huynh nhìn xem có thích không.” Chính là dựa theo kích cỡ trước đây của Thẩm Hi Hòa mà làm, bây giờ chắc là mặc vào có chút rộng rồi.

Thẩm Hi Hòa nghe lời mà đi rửa mặt chải đầu, Cố Tiêu đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, “Tẩu tử, trưa nay hai người đồng liêu của Tam ca sẽ tới nhà ta ăn cơm.”

Trần thị hỏi hai câu, Cố Tiêu giải thích nói: “Quê quán không ở đây, người trong nhà cũng không có cách nào tới đây.”

Trong nhà còn có việc làm ăn nên không thể đi được, không giống như Thẩm gia, nói tới đây liền tới đây.

Trần thị nói: “Vậy thì rất đáng thương, chỉ có một mình thì ngay cả một miếng cơm nóng cũng ăn không được.”

Cố Tiêu mỉm cười, cúi đầu thái thịt nướng giò heo.

Trần thị và Lý thị phải chuẩn bị thức ăn để trưa nay bán, nên cũng không nói chuyện nữa, trong phòng bếp chỉ còn lại tiếng thái rau, tiếng nước và tiếng lửa cháy, dần dần mùi thơm chậm rãi bay ra ngoài.

Sắp đến giữa trưa, khách tới quán ăn dần nhiều lên, Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn cũng đã mua đồ xong, còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi thơm rồi.

Tống Chiêu Thanh ngửi ngửi, “Tương mè, sa tế, còn có giò hầm và cá chua ngọt, không biết biểu muội còn nấu món ngon gì nữa.”

Chúc Tu Viễn cũng đã đói bụng, “Đi nhanh đi.”

Cố Tiêu hầm giò heo, làm gà nướng hạt dẻ, cá chua ngọt, canh cá viên, rau xanh xào và dưa chuột, đồ ăn không nhiều lắm, nhưng mà phân lượng nhiều, ở nhà chính bày một cái bàn, món chính là cơm, nếu muốn ăn cái khác thì quán ăn còn có mì trộn và bánh bao nữa, rất nhiều món.

Ba người bọn họ đã rất lâu không được ăn bữa cơm đàng hoàng rồi, Trần thị bọn họ bận việc, nên không ăn cơm cùng nhau, Chu thị nói: “Cứ coi như là nhà của mình đi, đừng khách khí.”

Trong lòng Tống Chiêu Thanh rất ấm áp, cúi đầu cặm cụi ăn cơm, hắn ăn ba chén cơm, một cái giò heo, mấy miếng thịt chân giò, mấy món khác cũng ăn không ít, Chúc Tu Viễn cũng không thua kém, cũng ăn ba chén cơm.

Người ăn ít nhất lại là Thẩm Hi Hòa.

Cố Tiêu lặng lẽ nói: “Huynh ăn nhiều một chút đi.”

Thẩm Hi Hòa gật đầu,lúc ở Tấn Dương gặm màn thầu hắn thật sự cảm thấy rất đói, sau khi về nhà thì hình như không còn quan tâm đến chuyện ăn uống nữa, hắn muốn nói chuyện với Cố Tiêu, muốn nhìn Cố Tiêu, nhưng mà mấy người Tống Chiêu Thanh vẫn còn ở đây, hắn không dám trắng trợn táo bạo mà nhìn.

Sau khi về nhà cũng chưa nói với nhau được mấy câu nữa, Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Ta ăn no rồi, muội đừng lo lắng cho ta.”

Cố Tiêu nghĩ thầm, ăn ít cũng không có việc gì, nếu đói bụng thì đi nấu thêm, chỉ là Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn không có cái đãi ngộ này, cho nên liền dốc hết sức mà ăn.

Hai người ăn xong cũng không quấy rầy thêm, sảng khoái mà rời đi, còn nói rõ lần sau lại đến bái phỏng nữa.

Trần thị tuổi lớn hơn chút, lúc ăn cơm thì nói một câu, “Nhìn xem đã làm hai đứa nhỏ đói thành cái dạng gì rồi này, ở Tấn Dương có phải là rất khổ hay không.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Nhìn thấy bá tánh trôi giạt khắp nơi, ngày đêm phải lo lắng, thì có khổ cũng đáng.”

————

Càn Thanh cung.

Chu Mục Chi kể lại chuyện xảy ra ở Tấn Dương, “Ba người Thẩm Hi Hòa lần này đã lập công lớn, trấn an được bá tánh, lại hướng dẫn bá tánh đi đào mương máng, đích thân vận động, thực sự là không dễ dàng.”

Gia Minh Đế gật đầu, “Để cho bọn họ ở Hàn Lâm Viện, giống như là để minh châu phủ bụi trần rồi.”

Chu Mục Chi trong khoảng thời gian ngắn không nói gì, tình cảnh của ba người bọn họ ở Hàn Lâm Viện hắn cái biết cái không, người trẻ tuổi, nên nói chuyện và làm việc có khi sẽ không đúng mực, lại không có người chỉ điểm, nên mỗi bước đi đều rất gian gian.

Nếu không có chuyện ở Tấn Dương, có lẽ còn phải ở đó thêm mấy năm nữa.

Công tử trong Thịnh Kinh, một đám đều là hư chức, chơi bời lêu lổng, ăn không ngồi rồi. Nhưng còn con nhà nghèo,thì viết được văn chương, làm được những việc thiết thực.

Có những người trẻ tuổi làm được việc này, thì hắn đã cảm thấy sau này có hi vọng rồi, dù cho trăm năm sau hắn không còn nữa, thì vẫn còn bọn người Thẩm Hi Hòa.

Chu Mục Chi nói: “Minh châu phủ bụi trần, chuyện này cũng là có nguyên nhân.”

Gia Minh Đế nhướng mày, “Chuyện là như thế nào?”

“Là Khang Bình hầu, Hoàng Thượng có điều không biết, năm ngoái lúc có khoa bảng, thì sẽ có người dựa vào bảng mà chọn con rể.” Chu Mục Chi chắp tay sau lưng, “Khang Bình hầu có một nữ nhi, liền nổi lên tâm tư muốn kết thân, nhưng mà Thẩm Hi Hòa đã có vị hôn thê.”

“Vị hôn thê? Sao Trẫm lại chưa từng nghe nói.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-164.html.]

Chu Mục Chi nói: “Đây đều là việc nhỏ, không đáng làm phiền đến sự thanh tĩnh của Hoàng Thượng, chỉ là thanh mai trúc mã niên thiếu tình thâm, cho dù Khang Bình hầu phủ quyền cao chức trọng thì như thế nào chứ,sao có thể vì tiền đồ mà cưới người con gái khác được chứ.”

“Thẩm Hi Hòa người này không tồi.” Gia Minh Đế xoay nhẫn ban chỉ trên tay, lại nói: “Khang Bình hầu phủ sao lại trở thành quyền cao chức trọng rồi.”

“Hoàng Thượng thánh minh.” Chuyện này đối với Chu Mục Chi mà nói, chỉ là thuận miệng nói mấy câu mà thôi, “Thừa kế bá tước, tự nhiên khác với người thường.”

Gia Minh Đế dừng lại một chút,rồi hỏi: “Khang Bình hầu đang nhậm chức ở Quốc Tử Giám sao.”

“Hứa đại nhân nhậm chức Tế tửu Quốc tử giám.”

“Trương Bảo Trung, truyền chỉ, Hứa Khánh Phong đức hạnh có hạn không thể làm thầy, từ nay nhậm chức Tư Nghiệp Quốc tử giám. Thẩm Hi Hòa, Tống Chiêu Thanh, Chúc Tu Viễn, cần cù chính sự, tạo phúc một phương, bổ nhiệm làm Hộ Bộ lang trung, Lại Bộ lang trung, Lễ Bộ lang trung, nhậm chức từ hôm nay.”

Chu Mục Chi quỳ xuống tạ ơn, “Hoàng Thượng thánh minh.”

Chu Mục Chi là Hộ Bộ thượng thư, lên trên một chút nữa chính là thái sư và thái phó, nếu không làm gì sai thì không thể nào giáng chức, rồi để Chu Mục Chi lên đó ngồi được,nên Gia Minh Đế liền ban thưởng khen ngợi, “Có ái khanh vì trẫm phân ưu, thì lòng trẫm đã thấy an ủi rồi.”

Chu Mục Chi nói: “Hoàng Thượng, thần cả gan cầu xin một ân điển.”

Gia Minh Đế vốn có lòng áy náy, lập tức ân chuẩn, “Ái khanh cứ nói.”

“Hoàng Thượng, tự cổ chí kim đã có rất nhiều người sủng thiếp diệt thê, thậm chí còn có người bỏ vợ bỏ con, Thẩm Hi Hòa tuân thủ lời hứa hẹn tuy là bổn phận, nhưng cũng khó có được, thần khẩn cầu Hoàng Thượng vì Thẩm Hi Hòa tứ hôn.” Chu Mục Chi câu chữ rõ ràng, nói đến Gia Minh Đế tim gan đều run lên.

Hắn xuất thân từ gia đình nghèo khó, quen biết với phu nhân từ thưở bần hàn, nương tựa lẫn nhau đã mấy thập niên, không nạp thiếp, phu thê hòa thuận, Khang Bình hầu không phải là người mà.

Quốc phong chính, gia phong chính, thì người dưới mới chính được.

Gia Minh Đế nói: “Ái khanh suy nghĩ sâu xa, trẫm ân chuẩn, vị hôn thê kia của Thẩm Hi Hòa tên gọi là gì.”

Chu Mục Chi: “…… Vi thần trở về hỏi một chút.”

Gia Minh Đế lắc đầu, xem ra thỉnh tứ hôn là giả, hỏi thăm gia thế mới là thật, gia thế nghèo thì phải tranh mấy chục năm. “Vậy khanh trở về hỏi một chút đi.”

Rất nhanh sau đó, thánh chỉ đã đưa đến các phủ.

Khang Bình hầu phủ là một đại trạch viện, bên trong là đình đài lầu các, nhà thuỷ tạ, hoa viên, Trương Bảo Trung tuyên chỉ xong cũng không muốn ở lại thêm chút nào nữa, “Hầu gia, ta còn phải đi tới nhà tiếp theo nữa.”

Khang Bình hầu chịu đả kích nặng nề, đức hạnh có hạn không thể làm thầy, Hoàng Thượng đây là đang dẫm mặt hắn xuống đất sao. “Công công, cái gì mà nhà tiếp theo?”

“Thẩm đại nhân bọn họ giải quyết được lũ lụt, tạo phúc cho bá tánh, Hoàng Thượng phong bọn họ làm Lang trung.”

Chính ngũ phẩm lang trung, biểu tình của Khang Bình hầu rạn nứt, Gia Minh Đế thế nhưng điều bọn họ đến lục bộ, nơi đó chính là địa phương tốt, chính ngũ phẩm, Tư nghiệp Quốc tử giám chẳng qua chỉ là chính lục phẩm mà thôi.

Lúc này mới chỉ được mấy tháng, mà chức quan của Thẩm Hi Hòa đã cao hơn hắn rồi.

Khang Bình hầu ngơ ngác mà nhìn Trương Bảo Trung, “Trương công công, ta muốn vào cung diện thánh, Hoàng Thượng ngàn vạn lần không thể tin vào lời nói từ một phía của Thẩm Hi Hòa được!”

Trương Bảo Trung cảm thấy hắn vẫn chưa hiểu rõ vấn đề, đến lúc này mà vẫn còn muốn vào cung diện thánh, “Hầu gia vẫn là không nên, nếu có thời gian rảnh thì quản giáo nữ nhi của mình thêm đi, đừng can thiệp vào chuyện Hoàng Thượng tứ hôn.”

Hoàng Thượng tứ hôn.

Khang Bình hầu nhất thời cầm không nổi thánh chỉ, “Hoàng Thượng, tứ hôn cho Thẩm Hi Hòa……”

Trương Bảo Trung chỉ cười mà không nói gì, hắn còn phải dẫn người đi Thẩm gia nữa, không thể chậm trễ được.

Gió mùa hè là ấm áp nhất, nhưng Khang Bình hầu lại ra một thân mồ hôi lạnh, Hứa Minh Lạc nghe thấy tiếng vội vàng chạy tới, “Cha, sao thánh chỉ lại rơi ở trên mặt đất rồi.”

Nàng ta khom lưng muốn nhặt lên, Khang Bình hầu lại tát cho nàng ta một bạt tai.

Hứa Minh Lạc không chịu nổi ngã trên mặt đất, ngày mùa hè mặc quần áo mỏng, nên cánh tay bị chà xát một mảnh, nàng ta không thể tin nổi nói: “Cha?”

“Nghiệp chướng!” Khang Bình hầu nhặt thánh chỉ lên, “Cấm túc hai tháng, phản tỉnh lại mình đi, Hứa Khánh Phong ta sao lại sinh ra một nữ nhi không biết liêm sỉ như ngươi chứ!”

Bên tai Hứa Minh Lạc ù lên, lời nói của Khang Bình hầu một chữ nàng ta cũng nghe không hiểu, vì sao lại nói nàng ta không biết liêm sỉ, nàng ta đã làm sai gì rồi chứ.

Ở bên kia Trương Bảo Trung cũng đã tới Thẩm gia, quán ăn Thẩm gia vẫn đang có người, người ngồi trong đó chính là Lễ Bộ thị lang, Trương Bảo Trung híp mắt, “Ngô đại nhân?”

Lễ Bộ thị lang bị cay đến hít mạnh một hơi, “Trương công công!”

Trương Bảo Trung liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, trách không được viết là quán ăn Thẩm gia, “Ta tới tuyên chỉ, Ngô đại nhân cứ dùng đi.”

Lễ Bộ thị lang vẻ mặt nghi hoặc, tuyên chỉ gì, nhưng mà rất nhanh hắn sẽ biết thôi.

Loading...