Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 168

Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:38:58
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trấn Bắc vương phủ đã xây gần trăm năm, vương phủ cổ xưa và trang nhã, diện tích trăm mẫu, sau khi xây xong đã trải qua mấy lần tu bổ, lộ ra vẻ trang nghiêm.

Hành lang cây cổ thụ, đình đài lầu các, các viện đều có cái tên rất tao nhã, đặc biệt là hậu hoa viên, đặt tên là“Nhã Nhược cư”, bên trong có kỳ hoa dị thảo, quả là một cảnh hiếm thấy.

Trấn Bắc vương trấn thủ biên quan, Vương phi lễ Phật, người làm chủ trong vương phủ là An Vân quận chúa mới mười sáu tuổi.

Đám thứ đệ thứ muội ở dưới bị nàng ta thu thập đến ngoan ngoãn nghe lời.

Cố Tiêu tới thưởng cúc yến hoàn toàn là dựa vào tên, sau đó mới biết yến hội này là do An Vân quận chúa tổ chức, với cô mà nói, là An Vân quận chúa hay là người khác cũng không có gì khác nhau cả.

Thẩm gia không có xe ngựa, Trấn Bắc vương phủ cách Thẩm gia hơn nửa canh giờ đi đường, Cố Tiêu là đi bộ tới.

Bên ngoài vương phủ có xe ngựa đang đậu, tôi tớ vờn quanh, sau khi đi qua xe ngựa đã ngửi thấy một làn gió thơm, tiểu thư vịn tay nha hoàn, chậm rãi bước xuống xe ngựa.

Cố Tiêu nhìn lướt qua, đưa thiệp mời rồi bước vào vương phủ.

Bên trong phủ hoàn toàn khác với bên ngoài, thị nữ mặc áo khoác mỏng màu hồng nhạt, phía dưới là váy màu lam, tóc được búi thành hai cái búi tóc, cài hai đóa hoa lụa, còn buộc một dải lụa màu lam nữa.

Thị nữ hành lễ với Cố Tiêu, “Nô tỳ là Phong Linh, yến hội ở Nhã Nhược cư, mời cô nương đi theo nô tỳ.”

Thị nữ đi sau Cố Tiêu hai bước, tới chỗ ngoặt sẽ nhỏ giọng nhắc nhở một câu, “Bên trái Nhã Nhược cư là rừng trúc, công tử trong phủ thường tới đó, bên phải là hậu viện, viện thứ 3 là để cho nữ quyến nghỉ ngơi.”

Các phu nhân và tiểu thư bình thường khi ra ngoài đều sẽ mang theo nha hoàn, có khi sẽ mang theo hai bộ quần áo dự phòng, Phong Linh nhẹ giọng nói: “Cố cô nương có việc cứ phân phó nô tỳ, yến hội người nhiều, cô nương cẩn thận chút.”

Cố Tiêu gật đầu, nghĩ thầm thị nữ của Trấn Bắc vương phủ cũng thật là tốt, mọi mặt đều suy nghĩ chu toàn.

Phong Linh lại nói tiếp: “Người ở bên ngoài, nước trà và thức ăn có thể không chạm vào thì không nên chạm vào, cũng nên cẩn thận nước trà của người khác.”

Cố Tiêu không nhịn được hỏi một câu, “Nước trà của người khác sao?”

“Luôn có người tay chân không được tốt, đi hai bước liền ngã một cái, sợ sẽ làm kinh sợ đến cô nương.” Phong Linh nói như thế.

Nàng ta ngượng ngùng cười, “Còn có người không biết cách nói chuyện, cô nương đừng để trong lòng.”

Cố Tiêu dừng lại, quay đầu hỏi: “Những lời này là quận chúa nhà ngươi nói sao?”

Không có chủ tử phân phó, thì một thị nữ làm sao dám nói nhiều như vậy được, Phong Linh mím môi, “Quận chúa là sợ cô nương sẽ che cười.”

Cố Tiêu cười một cái, “Ta đã biết, đa tạ.”

Đang là mùa thu, nhưng mà nụ cười này lại giống như là gió xuân vậy, Phong Linh nhìn đến ngây người, nàng ta không rõ vì sao Cố cô nương lại được quận chúa nhìn với con mắt khác, bây giờ hình như đã hiểu ra một chút rồi.

Vương phủ rất lớn, lại rẽ trái rẽ phải, đi đến hoa viên đã mất hết ba mươi phút, Phong Linh nói: “Nơi này chính là Nhã Nhược cư.”

Phong Linh là thị nữ của An Vân,nên không tiện đi theo Cố Tiêu, “Cô nương xin cứ tự nhiên, có việc cứ phân phó nô tỳ.”

Cả viện ngập tràn sắc thu, núi giả hồ nước tàn hoa sen, ngô đồng rụng lá hoa kim anh, chỗ nào cũng đều là cảnh sắc.

Bên trong có các vị cô nương, đang nhẹ lay động quạt xếp, đứng ở bên cạnh hoa cúc nhỏ giọng nghị luận.

Các cô nương tốp năm tốp ba kết nhóm với nhau, Cố Tiêu nhìn có vẻ lạc lõng.

Cô nhìn hoa cúc, có màu vàng, màu trắng,màu hồng nhạt, màu xanh lá, tất cả đều đang nở rộ, vừa to vừa đẹp.

Cố Tiêu nhìn một lát liền đi tới đình hóng gió, đình hóng gió không có ai, cô ngồi xuống hóng gió một lát.

Ngồi còn chưa được nửa khắc, thì đã thấy mấy vị cô nương đi tới, người đi đầu đang phe phẩy quạt tròn mua từ Đa Bảo Các, bên hông có treo một sợi dây đeo khâm bước bằng sứ, khuyên tai là mẫu mới nhất, hình trái hồng.

Nàng ta cười với Cố Tiêu rồi nói: “Ta là Tứ cô nương Khương Minh Nguyệt của Bình Dương hầu phủ, nhìn cô nương lạ mắt, không biết là cô nương nhà ai.”

Muốn hỏi Khương Minh Nguyệt có biết Cố Tiêu hay không, vậy thì tất nhiên là biết rồi, vị hôn thê của Trạng Nguyên, ở Đa Bảo Các nàng ta cũng đã gặp qua vài lần.

Về phần tại sao lại hỏi như vậy, Khương Minh Nguyệt chỉ là muốn xem náo nhiệt mà thôi, một nữ tử ở nông thôn, xấu hổ khi nhắc về thân thế, muốn xem nàng ta chân tay luống cuống mặt đỏ tai hồng.

Cố Tiêu nói: “Hóa ra là Khương cô nương, thất kính thất kính. Ta là Cố Tiêu, nhà ở Thẩm gia ở Vĩnh An.”

Khương Minh Nguyệt cau mày, “Thẩm gia Vĩnh An……”

Cố Tiêu: “Khương cô nương không biết phố Vĩnh An sao?”

Con ngõ nhỏ kia ở Vĩnh An phố,ngay cả phố Vĩnh An cũng không biết, cũng không biết là ai nên mặt đỏ tai hồng đây.

Khương Minh Nguyệt nghiến răng, “Thì ra là thế, ta chưa từng nghe ai nói như vậy,xem ra là ta kiến thức hạn hẹp rồi.”

Khương Minh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Cố Tiêu, ánh mắt không được tự chủ mà liếc nhìn Cố Tiêu, càng nhìn nàng ta càng cảm thấy Cố Tiêu miệng lưỡi sắc bén.

Lớn lên thì rất đẹp đấy, tay cũng rất khéo, nhưng mà biết cầm kỳ thư họa như nàng ta sao, đọc qua sách sao, phân biệt được đóa nào là bạch âu đóa nào là hồng hẻm sao.

Hứa Minh Lạc bây giờ đang bị phạt cấm túc, nếu không thì đã có thể tới vương phủ tham gia thưởng cúc yến rồi.

Khương Minh Nguyệt biết Hứa Minh Lạc bị phạt không phải là bởi vì Cố Tiêu, nhưng mà cũng là chịu liên lụy, nàng ta duỗi một ngón tay ra chỉ, “Cố cô nương, cô có biết bồn hoa kia gọi là gì không?”

Cuống màu xanh lục, cánh hoa màu trắng, trên cánh hoa còn có một chút màu hồng phấn nữa, còn chính giữa hoa thì có màu nhạt, Cố Tiêu làm sao biết nó gọi là gì chứ, cô vừa không trồng hoa cũng không ngắm hoa, ăn ngay nói thật, thì cũng không có gì là mất mặt cả.

Cố Tiêu vừa định nói chuyện, đã nghe thấy một giọng nói thanh thúy ——

“Khương cô nương, cô chỉ vào điểm giáng môi mà bổn quận chúa thích nhất làm cái gì.”

Chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng, Cố Tiêu theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy cô nương đang nói chuyện một thân rực rỡ, bên trên là một cái áo màu xanh lam, bên dưới là một cái váy cùng màu.

Trên cổ đeo một cái vòng ngọc bằng vàng, tóc búi thành kiểu búi mây, trâm cài bằng sứ hình trái hồng màu vàng cam.

Dây đeo là hình hoa cúc, tua rua ở bên dưới làm bằng chỉ bạc.

Đa Bảo Các vào mùa thu vừa ra mẫu trang sức mới, chủ yếu là hoa cúc,trái hồng, quýt và hình lúa mì.

Hoa cúc chủ yếu có màu hồng nhạt, màu xanh lục, còn trái hồng có màu cam, nhìn nhỏ nhắn đáng yêu.

Lúa mì màu vàng cũng rất đẹp, có trâm cài, bông tai, vòng ngọc, vòng tay, còn có dây đeo nữa.

Những thứ này bán rất chạy, Cố Tiêu định nung thêm hai đợt nữa.

An Vân quận chúa nhìn vào dây đeo ở trên eo, lại nhìn vào Khương Minh Nguyệt, “Khương cô nương, hoa này quý giá, cô cũng đừng chỉ lung tung rồi làm hư nó.”

An Vân đi lên đình hóng gió, đứng ở bên cạnh Khương Minh Nguyệt, “Bổn quận chúa muốn ngồi ở chỗ này.”

Khương Minh Nguyệt hít sâu một hơi, “Quận chúa, là ta tới trước.”

An Vân: “Được cũng được, mà không được cũng phải được, thiệp mời của cô là ta đưa đấy.”

Khương Minh Nguyệt ủy khuất mà ngồi sang bên cạnh.

Cố Tiêu đứng lên, rồi hành một cái lễ không hợp quy tắc cho lắm, “Gặp qua quận chúa.”

“Yến hội chính là yến hội, nơi nào có nhiều quy củ như vậy, cô nương cứ ngồi đi.” An Vân chỉ vào điểm giáng môi hỏi: “Cô nương thích không?”

Cố Tiêu lắc đầu, “Bình thường.”

An Vân ừ một tiếng, “Vậy thì trong đây cô nương thích cái nào, có thể mang về.”

Nói xong nàng ta cũng không nhìn Cố Tiêu nữa, duỗi tay cầm một miếng điểm tâm lên ăn, “Điểm tâm của Vương phủ ăn khá ngon, cô nương nếm thử đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-168.html.]

Cố Tiêu cũng cầm lấy một miếng, điểm tâm của vương phủ cũng không biết là làm bằng gì, ăn vào mềm mại, vừa thơm vừa ngọt.

An Vân nhìn Cố Tiêu ăn, nói: “Lại nếm thử cái khác xem sao, nếu như cảm thấy điểm tâm ăn ngon thì cô nương cũng mang về chút đi.”

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra An Vân nhìn Cố Tiêu với con mắt khác, nhưng lại có người ghen ghét đến váng đầu.

“Cố cô nương tới thưởng cúc, sao lại chỉ lo ăn điểm tâm vậy, người biết thì hiểu đây là do quận chúa nhân từ, không biết còn tưởng rằng Cố cô nương chưa được ăn qua thứ nào ngon như vậy……”

An Vân: “……”

————

Thưởng cúc yến các cô nương ở chung một chỗ, phu nhân ở chung một chỗ.

Phu nhân thì nói về nhiều vấn đề hơn, từ trời nam tới đất bắc, nói nhiều nhất là về mắt của Từ thị.

Trước đây sức khỏe của Từ thị vẫn luôn không tốt,nên rất ít khi tham gia yến hội, người khác hỏi tới, thì bà liền nói sức khỏe đã tốt hơn rồi, nên muốn ra ngoài xem một chút.

“Đúng là nên ra ngoài đi dạo nhiều một chút, cứ ở trong nhà thì có ý nghĩa gì chứ. Chuyện quá khứ thì cứ để cho nó qua đi, Linh Dược cô nương rất được, không biết đã định thân chưa?”

Trương Linh Dược ở cách đó không xa, nàng lo lắng cho thân thể của Từ thị.

Từ thị lắc đầu, “Ta muốn ở với nó thêm mấy năm nữa,chuyện hôn sự không vội.”

“Sao có thể không vội được chứ, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng……”

Từ thị nói: “Chúng ta tới nơi khác nhìn đi, hoa này thật là đẹp mắt, hậu hoa viên của Trấn Bắc vương phủ, nếu không nhìn nhiều một chút, thì chắc chắn sẽ hối hận đấy.”

Một đám người đi về hướng đình hóng gió, một đường đi nhìn thấy không ít hoa.

Mắt của Từ thị mới vừa có thể nhìn thấy đồ vật, theo lý thuyết thì sẽ muốn nhìn nhiều một chút, nhưng bà lại thất thần.

Cuối cùng cũng tới đình hóng gió, đã nghe thấy có người nói, “Cố cô nương tới thưởng cúc, sao lại chỉ lo ăn điểm tâm vậy, người biết thì hiểu đây là do quận chúa nhân từ, không biết còn tưởng rằng Cố cô nương chưa được ăn qua thứ nào ngon như vậy……”

Tim Từ thị đột nhiên thắt lại, bà nhìn về hướng đình hóng gió, muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai nói như vậy, thì đã nghe thấy một giọng nói khác: “Đừng có ở chỗ này âm dương quái khí,ngươi ăn một miếng điểm tâm còn ăn ra cái gì hơn người sao.”

An Vân nói: “Điểm tâm cũng không phải là hoa, đặt ở đây chính là để ăn.Hay là ngươi cảm thấy Trấn Bắc vương phủ không mua nổi mấy miếng điểm tâm này sau.”

Vị cô nương kia vẻ mặt xấu hổ, Cố Tiêu ăn điểm tâm, cảm thấy vừa ngon vừa ngọt.

Sau đó lại có người bưng trà không cẩn thận vấp vào chân, cũng bị An Vân mắng cho một trận, “Không biết đi đường thì cứ ngồi cho tốt đi, mình ngã thì không sao, lỡ như chạm vào người khác thì ngươi đảm đương nổi sao.”

Cố Tiêu nhìn An Vân với ánh mắt sáng lấp lánh, cô nương trong thành Thịnh Kinh mà đều như vậy thì tốt rồi, “Quận chúa, ăn điểm tâm đi.”

An Vân: “Gọi quận chúa làm gì, cứ gọi ta là An Vân đi.”

An Vân giới thiệu điểm tâm với Cố Tiêu, làm như thế nào, dùng loại nhân gì, “Ta cũng biết làm, nhưng mà làm ăn không ngon bằng mấy lão sư phụ, ngày khác cô nương nếm thử xem, điểm tâm ở Đa Bảo Các cũng ăn rất ngon, ta rất thích ăn.”

Cố Tiêu nói: “Cái đó thì ta biết làm, ngày khác sẽ làm cho quận chúa ăn.”

An Vân: “Thật sao, vậy thì tốt quá. Còn mấy thứ ở trong Đa Bảo Các nữa, ta cũng rất thích, ta cũng đã thử làm qua đồ chơi vải nỉ rồi, nhưng mà làm rất khó coi.”

Phía sau An Vân có nha hoàn, đang cầm một cái tráp, bên trong chính là lông dê đã được nhuộm màu, ngọc thạch, hạt châu và xiên tre.

“Vậy thì để Cố cô nương làm đi, bọn ta cũng được mở mang tầm mắt.”

An Vân: “Không biết nói chuyện thì đừng có nói, làm sao, Cố Tiêu nên làm cho ngươi sao, nên để cho các ngươi nhìn sao? Đương nhiên là Cố Tiêu dạy cho chúng ta làm rồi.”

An Vân đặt tráp lên trên bàn đá, “Không muốn làm thì đi ra ngoài, muốn làm thì ở lại.”

Khương Minh Nguyệt và một vị cô nương khác thật sự không có mặt mũi nào ở lại, nói một tiếng liền đi ra khỏi đình hóng gió.

Từ thị đi tới nói: “An Vân quận chúa, ta cũng muốn học cái này, có thể cùng nhau học không?”

An Vân hỏi Cố Tiêu: “Được không?”

Cố Tiêu gật đầu, “Vậy thì cùng nhau làm đi.”

An Vân tự mình đính hạt châu lên lông dê,so sánh thứ mà nàng làm với thứ mua từ Đa Bảo Các thì căn bản không là gì cả.

Nàng ta nghiêm túc lắng nghe, Cố Tiêu làm như thế nào thì nàng ta liền làm theo như thế ấy,nhưng mà làm ra vẫn đặc biệt xấu.

Từ thị mấy năm nay ngay cả kim chỉ cũng chưa từng chạm qua, nhưng mà đồ làm ra so với người khác đẹp hơn nhiều, bà cười khanh khách mà đưa con mèo nhỏ cho Cố Tiêu xem, “Tiểu Tiểu, cô nương xem có phải như vậy hay không.”

Tên Cố Tiêu là Từ thị buột miệng thốt ra, vừa nói xong thì đình hóng gió liền yên tĩnh lại.

An Vân đùa nghịch đồ chơi vải nỉ “Tiểu Tiểu? Từ phu nhân vì sao lại gọi cô nương là Tiểu Tiểu.”

Cố Tiêu nói: “Ta và Từ phu nhân từng có duyên gặp nhau mấy lần, Tiểu Tiểu là nhũ danh của ta. Phu nhân làm rất tốt.”

“Vậy ta đây cũng gọi cô nương là Tiểu Tiểu.” An Vân kéo tay áo của Cố Tiêu, “Tiểu Tiểu, cô xem cái này rốt cuộc phải làm như thế nào, ta thật sự là học không được.”

Cố Tiêu dạy An Vân làm, mình thì làm hai đóa hoa cúc, một đóa điểm giáng môi đưa cho An Vân, một đóa đạm lục sắc đưa cho Từ thị.

Từ thị nhận lấy hoa, “Cũng thật là đẹp.”

Bây giờ bà đã có thể nhìn thấy người rồi, bộ dáng của Cố Tiêu rất giống với bà, là một cô nương rất xinh đẹp, lông mày mỏng, mắt to, hàng mi run rẩy.

Hai má có chút ửng hồng, bây giờ chắc đang sống rất tốt.

Tay nó cũng rất khéo, nhưng mà từ Quảng Ninh đến Thịnh Kinh, chắc chắn cũng không dễ dàng gì.

Trong lòng Từ thị có chút se lại, cơ hội này đến không dễ dàng, bà muốn nói nhiều thêm mấy câu, nhìn Cố Tiêu nhiều thêm một chút.

Chờ thưởng cúc yến kết thúc, An Vân tiễn Cố Tiêu ra cửa, nàng ta tặng cho Cố Tiêu một chậu hoa cúc, còn có điểm tâm mà đầu bếp vương phủ làm nữa, “Sau này cô nhớ thường tới tìm ta chơi đấy, những người đó không cần để ý tới làm gì, miệng bọn họ nói chuyện không dễ nghe, còn không có đầu óc nữa.”

Cố Tiêu cười với nàng ấy, “Hôm nay đa tạ quận chúa.”

Thật ra Cố Tiêu cũng không biết tại sao An Vân lại đối với cô như vậy. Cô nghĩ tới nghĩ lui, đoán chắc là bởi vì mấy món đồ thủ công kia rồi.

An Vân cảm thấy người có thể làm ra mấy thứ đồ đẹp như vậy, thì chắc chắn là người không tệ, kết giao bằng hữu quản nhiều như vậy làm gì, hợp tâm ý là được.

Dù sao thì nàng ta không quen nhìn mấy người hay nói chuyện âm dương quái khí đó.

“Khách khí với ta làm gì, cô đừng có để những lời mà mấy người đó nói ở trong lòng.” An Vân nghĩ nghĩ lại nói: “Bọn họ đơn giản là đang ghen ghét.”

Cố Tiêu vẫy tay với An Vân, “Ta biết, vậy ta về đây.”

An Vân tiến lên phía trước một bước, biểu tình có chút không nỡ, “Thật sự không cần ta tiễn sao……”

“Thật sự không cần, ta về đây, cô còn phải chiêu đãi khách nhân nữa.” Cố Tiêu cũng muốn nói chuyện với Từ thị.

Từ thị thấy Cố Tiêu đi ra, bà cũng đi ra theo, Trương Linh Dược không có đi theo, mà là ở lại Trấn Bắc vương phủ ngắm hoa.

Từ thị sợ Cố Tiêu đã đi rồi, nên lúc đi ra trong tay vẫn còn nắm chặt hoa cúc màu xanh nhạt, may mắn vẫn chưa đi xa.

Cố Tiêu: “Phu nhân.”

Từ thị lẳng lặng nhìn Cố Tiêu một lát mới nói: “Phía trước có quán trà, chúng ta vào bên trong nói chuyện được không.”

Bà thử thăm dò nắm lấy tay của Cố Tiêu, rồi nhẹ giọng nói: “Ta đưa cô nương qua đó.”

Loading...