Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 169

Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:39:00
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai người đi tới quán trà, Từ thị mới buông tay ra, “Cô nương gọi đi, muốn uống cái gì thì uống cái đó.”

Cố Tiêu gọi một ấm Long Tỉnh, nhã gian rất yên tĩnh, cô mở miệng nói: “Ta thấy phu nhân đã khỏe hơn nhiều rồi.”

Trước đây mắt Từ thị nhìn người giống như người mù vậy, mắt cũng đã tốt hơn nhiều rồi.

Từ thị dùng sức gật đầu, “Đã khá hơn nhiều, mắt cũng tốt hơn, đã rất lâu không sinh bệnh rồi…… may nhờ có cô nương.”

Bà ăn cơm nhiều hơn trước đây, ngủ cũng ngon hơn trước đây, Từ thị rót một tách trà cho Cố Tiêu, “May mắn có cô nương.”

Cố Tiêu đối với Từ thị cũng không có cảm tình dư thừa gì, nhưng mà Từ thị có thể chăm sóc mình cho tốt, thì cô vẫn là rất cao hứng, “Là do đại phu y thuật cao siêu.”

Từ thị mỉm cười, bà giống như đã bù đắp lại được những thương tâm rơi lệ trong mấy năm nay rồi, “Đúng vậy, mấy ngày nay cô nương thế nào, ta nghe người ta nói cô nương sắp thành thân rồi.”

Cố Tiêu gật đầu, “Hôn kỳ vào ngày chín tháng mười, nếu ngài có thời gian rảnh thì hãy tới tham gia.”

“Đương nhiên là có thời gian rồi!” Từ thị sao có thể không rảnh được chứ, bà còn phải thêm của hồi môn cho Cố Tiêu nữa, tận mắt nhìn thấy Cố Tiêu thành thân, bà đã ngóng trông ngày này lâu lắm rồi. “Tiểu Tiểu, cô nương có thể nói cho ta nghe một chút Thẩm Hi Hòa là người như thế nào hay không,có được không?”

Cố Tiêu nói: “Huynh ấy rất thông minh, đọc sách rất giỏi, nhiều lần thi cử đều đạt được hạng nhất. Người cũng rất tinh tế, sẽ nhìn chằm chằm ta ngâm nước ngải cứu, lúc ấy ta đau bụng, ngâm hơn nửa năm liền không đau nữa.

Có đôi khi hắn cũng rất ngốc, ở Tương Thành đọc sách, còn đi một quãng xa để về nhà. Cũng rất có chí cầu tiến, tự mình xin đi Tấn Dương trị thủy. Huynh ấy đối xử với ta rất tốt.”

Từ thị nghiêm túc nghe, thường thường gật đầu, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, đứa nhỏ này không tồi.”

Từ thị ngồi ở đối diện Cố Tiêu, hai người bất tri bất giác đã nói chuyện rất lâu, bà nhìn ra ngoài cửa sổ, “Trời sắp tối rồi, chắc cô nương cần phải về rồi.”

“Ngài cũng trở về sớm một chút.” Cố Tiêu nói: “Bây giờ trời lạnh, ra ngoài nhớ mặc thêm nhiều quần áo.”

Từ thị: “Ta nhớ rồi, Tiểu Tiểu, ta có thể ôm cô nương một cái không.”

Bà rất mong người của phủ Quốc công có thể tìm được chứng cứ ở vùng Quảng Ninh, bà nghe thấy cuộc sống trước kia của Cố Tiêu thì tim đau như bị đao cắt, bây giờ cuộc sống của Cố Tiêu đã tốt hơn rồi, có cần bà hay không cũng không còn quan trọng như vậy nữa.

Cố Tiêu vươn tay ra, ôm lấy eo Từ thị.

Từ thị hít sâu một hơi, vỗ nhẹ vào lưng Cố Tiêu, “Sau này có chuyện gì, thì cứ tới phủ Anh quốc công, cô nương là một cô nương tốt, chờ lúc cô nương thành thân ta sẽ tới thêm của hồi môn.”

Cố Tiêu nói: “Ngài có thể tới ta đã rất vui mừng rồi.”

Mặt trời ngả về tây, chân trời một mảnh ráng màu.

Từ thị đưa Cố Tiêu về Thẩm gia, sau đó mới trở về phủ Quốc công, Trương Linh Dược đã sớm trở lại, bà rất cao hứng.

“Cố cô nương ngày chín tháng mười sẽ xuất giá, chúng ta nên thêm cái gì đây?”

Từ thị nói: “Ta muốn làm mấy món xiêm y cho nó, nó cũng cao gần như vậy, không mập.”

Bà duỗi tay ra so một chút, bà làm nương, mà chưa làm được thứ gì cho nữ nhi cả.

Từ thị chưa đụng vào kim chỉ bao giờ, làm xiêm y thì phải học với tú nương trong phủ, mắt bà vừa mới khỏe lại, chỉ có thể làm một lát rồi nghỉ một lát.

Trương Linh Dược liền ngồi ở bên cạnh bà, đến canh giờ sẽ nhắc nhở bà nên nghỉ ngơi.

Từ thị lại hỏi nó: “Con cũng nên thành thân rồi, chờ lúc con thành thân, nương cũng sẽ làm xiêm y cho con.”

Trương Linh Dược thất thần một lát,lần trước ra ngoài nàng có gặp lại được vị công tử kia, hắn họ Trần, cũng là người ở Quảng Ninh. “Vậy thì nếu con thành thân, nương cũng làm xiêm y đi, con không cần gì khác.”

Từ thị biết Trương Linh Dược vì sao lại nói như vậy, “Nói mê sảng cái gì vậy.”

“Con không nói mê sảng,” Trương Linh Dược nằm ở trên đùi Từ thị, “Có thể làm nữ nhi của nương, là phúc phận của con.”

————

Cố Tiêu sau khi về nhà thì đi một chuyến tới Đa Bảo Các.

Cô đã nghĩ ra cách kiếm tiền mới rồi.

Trương Tự nghe xong liền nhíu mày, “Bán lông dê, hạt châu, xiên tre sao, để khách nhân tự mình làm?”

Cố Tiêu gật đầu, “Không sai, tự mình làm thì sẽ vui hơn rất nhiều, đem lông dê dùng để làm đồ chơi vải nỉ đi nhuộm màu,rồi viết các công đoạn làm ra, khách nhân mua về tự mình làm.”

Trương Tự nói: “Vậy thì có thể làm đẹp được không?”

Bây giờ trong Đa Bảo Các người biết làm đồ chơi vải nỉ chỉ có Linh Đang mà thôi, Trương Tự cũng không phải là chưa thử qua, thứ hắn làm và đồ chơi vải nỉ căn bản không có quan hệ gì cả.

“Lúc mới bắt đầu làm nhất định là khó coi rồi,” Cố Tiêu nghiêm túc nói: “Nhưng mà cái chính là quá trình làm.”

Trương Tự lại nói: “Vậy thì những người khác đều biết làm rồi, vậy chúng ta bán cái gì?”

Cố Tiêu: “Gói nguyên liệu, đơn giản mà nói chính là bán ý tưởng.”

Bản vẽ ghi lại nguyên liệu để làm đồ chơi vải nỉ, sau này Đa Bảo Các sẽ bán thứ này, Linh Đang có thời gian rảnh thì học cái khác.

Trương Tự: “…… Được, nếu như để Linh Đang cô nương làm hết,thì một tháng chỉ có thể làm được mười mấy cái mà thôi, bán gói nguyên liệu cũng tốt.”

Chỉ là đáng tiếc, loại đồ này vốn dĩ có thể làm đồ gia truyền.

Cố Tiêu đã nghĩ xong hết rồi, mấy đồ trang sức, đồ sứ, quạt sau này đều có thể mua về tự mình làm, tự mình làm sẽ khác với những thứ đi mua về.

Mấy thứ này vốn dĩ không phải là do cô nghĩ ra được, có thể kiếm tiền đã không tồi rồi, không thể chiếm làm của riêng được.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, gói nguyên liệu để làm đồ chơi vải nỉ vừa ra, thì đã bán rất chạy.

Một gói nguyên liệu có rất nhiều thứ, có lông dê đủ loại màu sắc, còn có hình vẽ ghi rõ các bước thực hiện nữa.

Vốn dĩ một món đồ chơi vải nỉ bán bảy tám lượng bạc, nhưng mà một gói nguyên liệu mới có hai lượng bạc.

Hơn nữa An Vân quận chúa cũng học cái này, nên không ít người đều tới mua cái này về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-169.html.]

Mua nhiều, nhưng có thể làm được thì không có mấy ai.

Làm khó coi liền nhịn không được mua tiếp lần thứ hai lần thứ ba, so với bán đồ chơi vải nỉ còn kiếm được nhiều hơn nữa.

Gói nguyên liệu làm đồ chơi vải nỉ bán trong nửa tháng, đã thu được 1500 lượng, trừ đi chi phí,thì kiếm lời được 1100 lượng.

Cố Tiêu được chia 550 lượng, cộng với tiền trước đó dành dụm nữa, đã có 2500 lượng bạc.

Bạc cứ để đó thì cũng không có ích gì, Cố Tiêu muốn cầm số tiền này đi làm chút chuyện đại sự.

Cố Tiêu đã nghĩ đến việc mua nhà, nhưng mà Thẩm gia đã có nơi ở rồi, sau này Thẩm Hi Hòa thăng quan, thì sẽ được phân căn nhà lớn hơn nữa, cô mua nhà cũng vô dụng.

Cố Tiêu muốn mua thôn trang, ngoại ô Thịnh Kinh có nông trang, mấy chục mẫu, hơn một trăm mẫu, còn có mấy trăm mẫu nữa.

Cố Tiêu mua không nổi mấy trăm mẫu, nên chỉ mua một cái 163 mẫu, hai mươi lượng bạc một mẫu đất, tổng cộng là 3260 lượng.

Nợ tiền trang 760 lượng, lợi tức là hai mươi phần trăm, tổng cộng phải trả 912 lượng, một năm phải trả xong.

Lợi tức cũng thật là cao, thôn trang cũng thực sự rất lớn.

163 mẫu, có sáu gian nhà ở, đất có thể trồng lương thực,trong thôn trang còn có cây ăn quả nữa, bây giờ đang có hồng và nho.

Cố Tiêu mang theo hai sọt hồng và hai sọt nho về, đem chuyện mua thôn trang nói với Thẩm Hi Hòa trước.

Cô vẫn không biết có nên nói chuyện này với Chu thị hay không.8+

Thôn trang rộng 160 mẫu ở thành Thịnh Kinh không tính là lớn, có không ít cái rộng mấy trăm mẫu, một cái thôn trang có thể nuôi mấy chục hộ gia đình.

Dân lấy miếng ăn làm trọng, lương thực, rau dưa và trái cây do nông dân trồng ra, gà vịt nuôi được, cũng phải đưa tới trong phủ.

Cứ lấy một hầu phủ ra mà nói vậy, trong một phủ có mấy chục đến cả trăm người, ăn ở cũng cần tiền.

Ngoài ra thì đồ mà thôn trang mình trồng ra ăn cũng yên tâm hơn. Trồng được thứ gì tốt, thì có thể mang đi tặng người khác.

160 mẫu cũng không tính là nhỏ, Thẩm gia ở thôn Thượng Dương chỉ có 31 mẫu đất, cũng được xem là có nhiều đất trong thôn rồi.

Ở Thịnh Kinh mua được 160 mẫu, thì ở thôn Thượng Dương có thể mua được hơn một ngàn mẫu, tương đương với hơn 3000 lượng bạc, cũng là đất ruộng.

Dù sao thì Thẩm Hi Hòa cũng chưa thấy qua nhiều đất như vậy. Hắn theo bản năng nói: “Tiểu Tiểu, sao muội lại mua nhiều đất như vậy.”

Cố Tiêu nói: “Muội thấy thôn trang thích hợp nên đã mua. Tiền là mấy năm nay tích góp được, cộng thêm tiền bán đồ chơi vải nỉ tháng này nữa, vẫn không đủ, nên muội đã tới tiền trang vay.”

Thẩm Hi Hòa: “Vay bao nhiêu, ta đi trả.”

Cố Tiêu nói: “…… Phải trả 912 lượng.”

Thẩm Hi Hòa sững sờ tại chỗ, mỗi tháng hắn được phát 22 lượng, mỗi tháng chép sách có thể kiếm được mấy lượng. Thời gian này phải chuẩn bị sính lễ, trên người thật đúng là không còn nhiều tiền nữa.

Đừng nói hơn 900 lượng,ngay cả số lẻ Thẩm Hi Hòa cũng không có. Hắn cũng không nghĩ tới Cố Tiêu tại góp được nhiều tiền như vậy.

Cố Tiêu vội vàng nói: “Đa Bảo Các mỗi tháng cũng có lợi nhuận, mỗi tháng chỉ cần trả cho tiền trang 76 lượng là được, huynh yên tâm, có thể trả hết mà.”

Nếu không nắm chắc có thể trả hết được, thì Cố Tiêu cũng sẽ không vay của tiền trang, lợi tứclà hai mươi phần trăm, coi như là“vay nặng lãi” rồi.

Đầu óc Thẩm Hi Hòa ong ong, cũng không biết nên nói cái gì, tích góp tiền thì không ai biết được, còn mua thôn trang, thứ đồ lớn như vậy, làm sao mà giấu được chứ.

Quả nhiên, Thẩm Hi Hòa nghe Cố Tiêu nói: “Muội vẫn chưa biết nên nói với nương như thế nào nữa, Tam ca, huynh nói xem phải nói như thế nào đây……”

Người nhà đồng lòng, cả gia đình Thẩm gia lo cho Thẩm Hi Hòa đọc sách, mỗi tháng kiếm được tiền cũng thành thành thật thật mà giao cho Chu thị, Trần thị và Lý thị cũng lén góp tiền, nhưng mà nhiều lắm cũng chỉ là số lẻ của Cố Tiêu mà thôi.

Mặc dù bọn họ kiếm được ít cũng là có nguyên do, nhưng mà ở Thẩm gia, lén tích góp tiền, còn góp nhiều như vậy là điều cấm kỵ.

Người một nhà không thể so đo quá nhiều, nhưng nếu muốn Cố Tiêu đem tiền mà mình vất vả kiếm được giao cho người khác, thì cô cũng không làm được. Đưa thôn trang cho gia đình thì có thể, nhưng mà thiếu nợ thì không thể để cô trả một mình được.

Ngoài thôn trang ra, thì còn có căn nhà ở Tương Thành trị giá 600 lượng nữa, Cố Tiêu cũng chưa nói qua.

Thẩm Hi Hòa ngồi một hồi lâu, đè chân mày lại, “Muội đừng nói, để ta đi nói, cứ nói là ta mua.”

Cố Tiêu sửng sốt, “Vậy nếu nương hỏi thì phải làm sao bây giờ, huynh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy được chứ.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Dù sao cũng không thể nói là muội mua được.”

Tiền ở đâu ra, làm sao hắn biết được. Thẩm Hi Hòa đứng dậy đi tới nhà chính, Chu thị lại đang thêu thùa may vá,trời đã tối, mà đèn cũng không đốt.

Thẩm Hi Hòa đóng cửa lại, “Nương, người nghỉ tay một lát, con có chuyện muốn nói với người.”

Chu thị nghi ngờ mà nhìn Thẩm Hi Hòa, “Chuyện gì, còn phải đóng cửa lại nữa…… Thiếu tiền sao?”

Thẩm Hi Hòa gật đầu.

Chu thị: “…… Con có phải là học theo người khác bài bạc rồi hay không! Con là người làm quan đấy, sao có thể làm ra chuyện này chứ, hay là bị người ta lừa gạt, chúng ta đi nói rõ lí lẽ với chúng!”

Thẩm Hi Hòa thở dài, “Không phải, nhi tử mua một cái thôn trang, 163 mẫu, bạc không đủ, nên đã đi vay của tiền trang.”

Chu thị đã sống đến từng này tuổi rồi, nhưng chưa từng vay tiền của ai, chỉ cần nghĩ đến chuyện vay tiền thì cả người liền không được tự nhiên, “Vay bao nhiêu, nhanh đi trả lại đi.”

Chu thị từ trên giường đất bước xuống, đi tới chỗ bình gốm tìm túi tiền. Trong miệng lải nhải, “Tiền của tiền trang có thể tùy tiện vay mượn được sao, mượn mười lượng phải trả mười lăm lượng, lợi tức cộng lợi tức.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Vay 912 lượng.”

Chu thị sửng sốt một chút, sau đó cao giọng nói, “912 lượng!Thôn trang gì mà muốn nhiều tiền như vậy chứ, sao không cướp đi, con chắc chắn là bị lừa rồi, cũng không thể bỏ qua như vậy được, phải tìm họ lý luận mới được.”

“Nương, là thôn trang ở ngoại ô Thịnh Kinh, một mẫu đất là hai mươi lượng bạc, tổng cộng tốn hết 3260 lượng. Tiền không phải cướp cũng không phải trộm, là Tiểu Tiểu kiếm được, muội ấy kiếm được tiền liền để ở chỗ con, mục đích chính là để mua ruộng đất.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Con thấy thôn trang rất tốt, nên đã mua nó, thôn trang ở Thịnh Kinh khó có được, nên chưa kịp nói với nương.”

Chu thị vẫn đang duy trì tư thế khom lưng, bà chậm rãi ngồi dậy, bước từng bước nhỏ đi tới giường đất rồi ngồi xuống, “Con đừng nói chuyện, để ta yên tĩnh cái đã.”

Thẩm lão gia tử vẫn chưa tới, một mình Chu thị đúng là không thể giải quyết được chuyện này,hơn 3000 lượng bạc, mà chỉ mua hơn một trăm mẫu đất.

Loading...