Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 171
Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:52:52
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước đây Cố Tiêu không dám nói, bây giờ cô đã tin tưởng Thẩm Hi Hòa, cũng tin người Thẩm gia không phải là người lòng lang dạ sói.
Con người cũng làm bằng da bằng thịt, lâu ngày mới thấy rõ lòng người.
Cố Tiêu đưa khế đất và giấy nợ cho Thẩm Hi Hòa, Thẩm Hi Hòa nhận lấy giấy nợ, “Lúc nãy ta có hỏi nương, nương nói khế đất cứ để ở chỗ của chúng ta trước, giấy nợ thì đưa cho bà ấy.”
Một tháng trả 76 lượng, bạc là Chu thị lấy từ tiền chung ra,sẽ trừ vào lợi nhuận mỗi tháng của quán ăn, cứ trả mỗi tháng sẽ không làm chậm trễ đến chuyện khác.
Cố Tiêu: “Vậy thì tên trên khế đất……”
Thẩm Hi Hòa ngắt lời cô, “Có sửa hay không cũng giống nhau, không phải đều là của nhà chúng ta sao.”
Người nợ tiền là Thẩm Hi Hòa, tên của thôn trang lại viết tên cô, Cố Tiêu hơi há miệng, “Tam ca……”
Thẩm Hi Hòa xoa đầu cô,số tiền này vốn là do cô kiếm được nhiều nhất, ai cũng biết, khế đất viết tên ai cũng không quá quan trọng, người trong nhà sẽ không vì một tờ giấy mà làm ầm ĩ.
Giống như trước đây vậy, Cố Tiêu lén tích góp tiền hắn cũng biết, nhưng mà Thẩm Hi Hòa không nghĩ tới cái khác, chỉ cảm thấy là do mình kiếm không đủ nhiều.
“Được rồi, thôn trang mua rồi có phải là nên đi xem hay không?” Chiều ngày mai Thẩm Hi Hòa được nghỉ nửa ngày, thôn trang mua rồi, vậy thì phải đi xem.
Cố Tiêu: “Thôn trang có bảy nông hộ, còn có rất nhiều cây hồng và nho nữa, gọi nương và mọi người cùng đi xem.”
Thẩm Hi Hòa nói được.
Cố Tiêu lại nói: “Sau này tiền kiếm được giao lên một nửa, chúng ta có thể tích góp tiền rồi.”
Nói là giao lên một nửa, nhưng mà có ai biết cô kiếm được bao nhiêu chứ.
Quán ăn một tháng có thể kiếm được một trăm tám mươi lượng, Trần thị và Lý thị mỗi người có thể tích góp được hai đến ba mươi lượng. Cố Tiêu là nhỏ nhất, không thể vượt qua hai người tẩu tử quá nhiều được.
Mỗi tháng đưa cho Chu thị hơn ba mươi lượng là được.
Có đại gia đình, còn có gia đình nhỏ của mình nữa, Cố Tiêu cũng rất ngóng trông ngày thành thân.
Ngày ba tháng chín, quán ăn Thẩm gia nghỉ bán một ngày, không nói đến thực khách sau khi nhìn thấy tấm biển quán đóng cửa sẽ có tâm tình như thế nào, bên này người Thẩm gia đã chậm rãi đi đến thôn trang ở ngoại ô rồi.
Mùa thu rực rỡ, nhìn từ xa có thể nhìn thấy những bức tường gạch cao đơn sơ, còn có mấy cây hồng đang vươn cành ra nữa.
Những quả hồng to có màu vàng cam, nhìn giống như đèn lồng vậy.
Vụ thu đã thu hoạch xong rồi, sang năm sẽ xới đất rồi trồng lại, thôn trang có một con sông nhỏ thuận tiện cho tưới tiêu, rơm rạ và thân cây còn sót lại từ vụ thu hoạch chất thành đống dưới đất, chủ trước đây của thôn trang cũng không muốn lấy.
Thôn trang có bảy hộ dân, mỗi hộ có khoảng mười mấy người, đều là những cao thủ trong việc trồng trọt, tương đương với người làm được thuê dài hạn.
Thẩm lão gia tử và bọn Thẩm Đại Lang bàn bạc với người dân xem năm sau trồng trọt thế nào, Cố Tiêu bọn họ đi theo nhà bà Trần hái hồng và nho.
Bà Trần năm nay năm mươi mấy rồi, có bốn người nhi tử, một tôn tử và hai cháu gái, mọi người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
“Tổng cộng có mười tám cây hồng, một cây có thể kết mấy trăm trái, quả hồng rất ngọt.”
Những thứ do thôn trang trồng ra thì nông hộ không thể ăn, quy củ nên có vẫn phải có, phải có chủ nhân gật đầu mới được.
Chu thị thấy nhiều quả hồng như vậy, nói phải ăn đến năm nào tháng nào đây, bà Trần liền nói: “Mấy trái cứng một chút thì đem đi phơi làm thành hồng khô, có thể để được rất lâu đấy, nho ăn không hết thì làm thành rượu nho, để năm sau uống.”
Chu thị gật đầu, nhìn cây hồng trước mặt và đất ở phía xa, có loại cảm giác không biết làm sao.
Thẩm gia bọn họ thành địa chủ, còn có thể thuê người trồng trọt nữa.
Trần thị và Lý thị cũng vậy,lúc hái hồng thì hận không thể trèo lên cây hỗ trợ, bà Trần vội nói không được, cuối cùng là tôn tử bà Trần leo lên cây, Cố Tiêu các nàng liền hái mấy quả thấp có thể với tới được.
Chu thị làm việc lưu loát, lúc hái hồng không hề lằng nhằng chút nào, Cố Tiêu nói với bà: “Nương, chúng ta ăn không hết liền chia một ít cho bà Trần bọn họ đi.”
Nơi đâu cũng là cây hồng, bán cũng không dễ bán còn không bằng chia nhau ra, mấy người nông hộ này cũng không phải là hạ nhân, hơn nữa nghĩ đến chủ nhân cũ cũng có thể là người hào phóng, phải thường xuyên qua lại cũng đừng có kết thù với nhau.
Chu thị: “Con nói đúng, nhiều như vậy,chúng ta cũng ăn không hết.”
Vừa nói được chia hồng, trên mặt bà Trần cười càng chân thành hơn, còn kêu tôn tử đi xuống sông bắt cá nữa, “Cá dưới sông nhỏ, lão thái thái mang về nếm thử mùi vị thế nào.”
Cố Tiêu đi tới bờ sông nhìn người ta bắt cá, cá bắt lên chỉ to bằng lòng bàn tay. Dưới sông còn có ốc đồng nữa, vớt lên được không ít.
Bà Trần nói: “Ốc đồng ngâm qua một đêm, thêm chút muối và ớt rồi xào lên ăn, có thể làm đồ nhắm.”
Bọn họ canh giữ nông trang, có biện pháp làm cho cuộc sống của mình trôi qua dễ chịu một chút.
Bên kia Thẩm lão gia tử và nông hộ đã thương lượng xong sang năm nên trồng gì rồi, lúa mì, đậu phộng, các loại cây đậu, để vài mẫu đất lại trồng củ cải và khoai lang, để cho quán ăn dùng.
Rơm rạ ngoài đồng thì đưa tới quán ăn, còn về phần lương thực chia cho nông hộ, thì vẫn như trước kia mà làm.
Sau khi thu xếp xong mọi việc, người Thẩm gia ngồi xe ngựa trở về thành, mang về hai sọt hồng, hai sọt nho, mười mấy con cá nhỏ, và nửa sọt ốc đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-171.html.]
Thời gian vẫn còn sớm, ba người chị em dâu ở phòng bếp chuẩn bị cơm tối, cá thì đánh vảy bỏ ruột đi, rồi hầm cùng với đậu hủ.
Trần thị ở dưới quê cũng đã ăn qua ốc đồng rồi,dầu và muối trong nhà thiếu thốn, sao có thể làm ngon được.
Hai người đối với cái này không có hứng thú.
Cố Tiêu ngồi xổm bên cạnh chậu nước, “Tẩu tử, trong nhà còn có măng chua,đậu chua và dưa muối không?”
“Sao lại không có chứ,” Trần thị trả lời, khách nhân rất thích ăn đậu chua, măng chua và dưa muối của quán ăn đấy.
Cố Tiêu lại hỏi: “Vậy thì đậu phộng,phù trúc gì đó còn không?”
Trần thị nhìn Lý thị, Lý thị nói: “Đậu phộng thì có,còn phù trúc nếu muội muốn ăn thì phải đi mua.”
Lý thị thấy ở bên ngoài có bán.
Cố Tiêu dùng gậy gỗ đảo ốc đồng, cô làm gì muốn ăn phù trúc đậu phộng gì chứ, rõ ràng là muốn làm món trước đây bán ở bên ngoài trường học,đã dựa vào sức của mình đánh bại nhiều món ăn vặt khác-bún ốc mà.
Không có bún, thì cô có thể ăn mì ốc nha.
“Đại tẩu, ốc đồng để muội làm, ngày mai chúng ta ăn món khác.” Cố Tiêu nghĩ nếu làm ăn ngon, thì quán ăn có thể thêm món ăn mới rồi.
Trần thị: “…… được, để cho muội, hai người bọn ta làm thì cũng chỉ cho dầu vào xào thôi, ăn không ngon được.”
Cố Tiêu ngóng trông ngày mai được ăn món ngon, buổi tối món cá hầm đậu hủ cũng không ăn nhiều, ngày hôm sau cô dậy sớm, ra ngoài chợ mua một con gà mái già, xương heo và phù trúc, rồi vội vàng về nhà hầm canh.
Ốc đồng đã nhả bùn cả đêm, bỏ vào nồi,cho thêm ớt và tiêu vào xào, cả phòng đều là vị cay nồng, vị của ốc đồng rất ít, mấy loại gia vị khác thì Cố Tiêu dựa theo gia vị của món canh hầm, ốc đồng đã xào xong thì đổ nước vào, rồi cho gà và xương heo đã chần qua vào.
Nồi canh này hầm từ buổi sáng tới buổi chiều, hầm tới nỗi tim gan thực khách cồn cào cả lên.
Chờ Thẩm Hi Hòa sắp về tới, Cố Tiêu mở nắp nồi ra, đổ canh ốc đồng ra một cái nồi sứ, rồi dùng chảo chiên không ít phù trúc và đậu phộng.
Xương heo và thịt gà Cố Tiêu múc ra hết, thịt gà xé thành sợi mỏng, rồi trộn với sa tế và dấm.
Trần thị thấy thịt không dùng đến,mà canh ốc đồng có không ít, “Không phải là gà hầm sao?”
Cố Tiêu nói: “Chúng ta hôm nay ăn mì nước, muội có nấu nước lèo, nếu như ăn ngon thì sẽ bán.”
Bên kia Thẩm Hi Hòa vừa tan làm về, vừa bước vào cửa đã bị người gọi lại, hắn định thần nhìn lại, “Ngô đại nhân?”
Lễ Bộ thị lang Ngô Quang Vinh nói: “Đúng là tại hạ, Thẩm đại nhân cũng tan làm rồi sao.”
Ngô Quang Vinh cũng vừa mới đến, cách Thẩm Hi Hòa cũng chỉ có mấy bước chân, hắn tới Thẩm gia còn nhanh hơn Thẩm Hi Hòa nữa.
Thẩm Hi Hòa gật đầu một cái, “Ân, tan làm về nhà.”
Ngô Quang Vinh nói: “Hôn sự của đại nhân cũng đã chuẩn bị tương đối rồi, nếu có thời gian thì tới Lễ Bộ một chuyến, nhìn xem còn có chỗ nào thiếu sót hay không.”
Thẩm Hi Hòa: “Đa tạ.”
Ngô Quang Vinh nói: “Nhà đại nhân nấu món gì thế, sao lại không giống như mùi vị của trước đây vậy.”
Cố Tiêu thích làm mấy món ăn ngon, Thẩm Hi Hòa cũng không rõ ràng lắm, “Ta cũng không biết, Ngô đại nhân cứ ăn từ từ.”
Mì đã nấu xong, Cố Tiêu cũng không biết mì ốc đồng có hương vị thế nào nữa.
Bên trong canh ốc đồng có bỏ đậu chua,măng chua, dấm và sa tế, nấu xong thì hương vị trở nên có chút kỳ quái, Trần thị ngửi ngửi, “Là măng chua sao? Ngày thường ngửi cũng không thấy hôi như vậy mà.”
Cố Tiêu múc một ít canh ra, “Đại tẩu nếm thử xem, ăn vào không hôi đâu.”
Trần thị uống một ngụm nhỏ, không những không hôi mà còn rất thơm nữa, mùi vị hoàn toàn khác với lẩu mì.
Mì nước đã nấu xong thì vớt ra, Cố Tiêu gọi mọi người tới ăn cơm, “Nếm thử xem có ngon không,nếu ngon thì có thể thêm món mới rồi.”
Người Thẩm gia ăn cơm cũng sẽ ăn măng chua, nên không cảm thấy hôi, mì nước chua chua cay cay, sợi mì thấm vị, vừa ăn mì vừa hút thịt ốc đồng, ăn thập phần đã ghiền.
Trần thị rất thích hương vị này, ốc đồng ăn rất ngon, nếu như để nàng ta làm, chắc chắn chỉ dùng muối xào qua, ăn vào sẽ có mùi đất.
Cố Tiêu ăn vào cảm thấy hương vị kém rất nhiều so với món bún ốc, nhưng mà có thể ăn được mì như thế này,thì đã cảm thấy đủ rồi, sau này sẽ từ từ thay đổi công thức, nhất định sẽ làm ngon hơn.
Thẩm Hi Hòa ăn xong một chén liền buông đũa xuống, Cố Tiêu muốn cho hắn ăn nhiều thêm một chút, “Muội nấu cho huynh thêm một chén nữa nha.”
“Tiểu Tiểu, ta ăn no rồi” Thẩm Hi Hòa ăn no bảy phần là được, buổi tối không nên ăn quá nhiều, hắn ở Tương Thành thật vất vả mới gầy xuống, không muốn lại mập thêm nữa.
Hắn làm việc hơn hai tháng, thịt trên người rắn chắc hơn không ít.
Thẩm gia nấu mì đều là dùng nồi to và giỏ tre nhỏ, rất thuận tiện, ăn không đủ chỉ cầu nấu một lát là xong, Cố Tiêu đã lâu rồi không được ăn, liền ăn một chén rưỡi.
Ăn cơm xong, Thẩm Hi Hòa kéo cô về phòng, “Lễ Bộ đã chuẩn bị hôn sự không sai biệt lắm rồi, muội có muốn thứ gì không.”