Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 172
Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:52:54
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lễ Bộ chuẩn bị hôn sự, phụ trách chủ lễ.
Cũng chính là mời người chủ hôn, người đón dâu đưa dâu, còn phụ trách khách mời và món ăn trong tiệc cưới nữa , còn về sính lễ và của hồi môn, thì Thẩm gia phải chuẩn bị.
Cố Tiêu chớp mắt, “Muội không muốn gì cả, chỉ là lần đầu tiên thành thân, nên cũng không biết nên làm gì. Giá y là do nương và nhị tẩu thêu, chăn bông áo gối là đại tẩu làm, còn làm cho mấy bộ quần áo, sính lễ,của hồi môn……”
“Mấy ngày trước, nương còn tới nhà mới dọn dẹp rồi dán chữ hỷ nữa.”Người chuẩn bị làm tân nương là Cố Tiêu mỗi ngày ăn ăn uống uống, Trương Tự biết cô sắp thành thân, nên đồ gì cũng không cho cô làm.
Cố Tiêu thật ra có chút sợ, Hoàng Thượng tứ hôn, ngày thành thân hôm đó cũng đừng có xảy ra chuyện gì đấy.
Cố Tiêu nhích lại gần Thẩm Hi Hòa, “Thành thân phải bái thiên địa, bái đường…… còn gì nữa?”
Thẩm Hi Hòa nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Cố Tiêu, hô hấp cứng lại, hắn đúng là có đi hỏi qua, nên cũng biết.
Lễ Bộ chọn giờ lành đón dâu, nơi này là nhà mẹ đẻ, từ phố Vĩnh An đến nhà mới, kiệu hoa vòng qua một nửa thành.
Người đưa dâu khua chiêng gõ trống, còn có người rải tiền bạc và đồ cát lành xuống đất nữa.
Tới nhà mới sẽ bái đường thành thân, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái……
Người chủ hôn và người chủ lễ sẽ nói mấy lời đại cát đại lợi, sau đó thì vào động phòng.
Phía trước có khách khứa, nên tân lang phải đi kính rượu, uống xong thì mới có thể trở về mở khăn voan, tân nương tử thì ngồi ở tân phòng.
Thẩm Hi Hòa nói: “Muội mang theo một ít đồ ăn ở trên người đi, đói bụng thì cứ ăn trước, ta sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện ở phía trước, rồi đi tìm muội.”
Cô nương của hắn, Thẩm Hi Hòa một khắc cũng không muốn để cho cô phải chờ.
————
Ngày chín tháng mười rất nhanh đã đến gần,đầu mười tháng, lá cây bên đường Thịnh Kinh đã rụng hết, một mảnh tiêu điều, nhưng mà thành Thịnh Kinh lại có một đại hỉ sự.
Hoàng Thượng tứ hôn, đủ loại quan lại đến chúc mừng, Lễ Bộ lập danh sách khách mời, Ngụy thái phó, Hàn thái sư, lục bộ thượng thư thế nhưng cũng có mặt, các quan viên khác và các phủ công tước, cũng có tên ở trong đó.
Tân lang và tân nương trước ngày thành thân ba ngày không thể gặp mặt nhau, Thẩm Hi Hòa ba ngày này ở trong nhà mới, Cố Tiêu ba ngày này thử giá y, thử đồ trang sức, yên tâm chờ làm tân nương.
Chuyện gì cũng không cần cô phải nhọc lòng.
Lưu Niệm Từ thường tới bồi cô, cửa hàng đồ sứ của Lưu gia đang buôn bán rất tốt, Lưu Niệm Từ bận xong chuyện trong cửa hàng, liền tới Thẩm gia nói chuyện với Cố Tiêu.
“Vốn dĩ còn muốn hỏi cô khi nào thì thành thân, chúng ta sẽ làm chung một ngày, kết quả lại sớm hơn mấy tháng.”
Hôn kỳ của Lưu Niệm Từ định ở tháng ba năm sau, Cố Tiêu nói: “Ta cũng không nghĩ sẽ nhanh như vậy……”
Hoàng Thượng tứ hôn, Lễ Bộ chọn ngày lành, cô đâu có làm chủ được.
Cố Tiêu cười với Lưu Niệm Từ, “Ta thành thân trước, có chỗ nào cần chú ý sẽ nói cho cô biết, như vậy sẽ không luống cuống tay chân.”
Lưu Niệm Từ hỏi: “Tân nương tử thì có chỗ nào cần chú ý chứ.”
Cố Tiêu: “Khăn voan không thể mở ra được, cho nên không thể ăn uống, mình phải lén mang theo, còn có đi đường phải cẩn thận, nhiều người như vậy, không thể ngã được……”
Lưu Niệm Từ dùng sức gật đầu, “Tuyệt đối không thể ngã, đồ ăn cũng phải mang.”
Cố Tiêu ho khan hai tiếng, “Tân nương tử còn phải dậy sớm để trang điểm nữa, cổ cũng không thể cong được, nhưng mà hình như tân lang càng mệt hơn, cả ngày không được nghỉ ngơi.”
Cố Tiêu có chút đau lòng, nhưng với Thẩm Hi Hòa mà nói,mấy điều này không có gì là mệt cả, ba ngày không nhìn thấy mặt nhau mới khó chịu hơn.
Lưu Niệm Từ nhìn đồ trang sức của Cố Tiêu, “Mấy thứ này đeo lên cũng quá nặng rồi, cổ cũng không thể cong……”
Đồ trang sức bằng vàng ròng, đi mấy nhà mới chọn được mấy thứ này, một cái mũ phượng, hai cây trâm cài, một cây bộ diêu, tốn hơn 130 lượng bạc.
Vốn dĩ trong nhà còn đang nợ tiền, Cố Tiêu muốn mua một bộ đơn giản rẻ một chút, nhưng mà Chu thị không vui.
Trần thị nhìn bộ đồ trang sức kia mà ánh mắt ôn nhu cực kỳ, “Cứ nghe nương đi, Tiểu Tiểu đeo lên sẽ rất đẹp.”
Lý thị cũng nói: “Nghe nương đi, cũng chỉ có một lần trong đời.”
Trước đây mua không nổi, giờ mua nổi còn không mua, để đó làm gì, nàng ta hy vọng lúc đại nha thành thân cũng có thể được như vậy.
Vậy là mua rồi.
Cố Tiêu đeo lên đúng là đẹp, nhưng mà tốn quá nhiều bạc.
Cố Tiêu nói: “Ở cửa hàng trang sức còn có cái lớn hơn nặng hơn nữa, mới mang một lát mà cổ như sắp gãy rồi, ta cảm thấy cái này là được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-172.html.]
Lưu Niệm Từ nói: “Đẹp là được.”
Làm khó lão thái thái bỏ được nhiều bạc như vậy.
Cố Tiêu chống cằm, ánh mắt rơi xuống góc bàn, “Niệm Từ, cô có biết không, ta cứ tưởng rằng mình sẽ cứ trôi qua như vậy……”
Nguyên chủ bị bán, sau đó tiêu hủy được giấy bán thân, ở trong mắt Chu thị bọn họ, cô chính là tiểu tức phụ của Thẩm Hi Hòa.
Kết quả là có được một hôn lễ đúng nghĩa, cả nhà trên dưới, cũng ngóng trông cô thành thân.
Áo cưới, của hồi môn gì đó cũng không cần cô nhọc lòng.
Cho dù là từ Thẩm gia gả vào Thẩm gia.
Từ Thẩm gia gả vào Thẩm gia, cuộc sống vẫn giống như trước đây, những tân nương khác có lẽ sẽ có chút lo sợ,nhưng mà Cố Tiêu thì không.
Sau khi thành thân thì sẽ dọn qua nhà mới ở, buổi sáng thì tới bên này buôn bán, giống như lúc còn ở Quảng Ninh vậy.
Muốn nói có chỗ nào không giống, thì đó chính là Cố Tiêu sau này đã chân chính là người của Thẩm gia rồi, không còn là con dâu nuôi từ bé, cũng không phải là biểu muội nữa.
Lưu Niệm Từ nói: “Thấy cô xuất giá, ta cũng muốn thành thân rồi.”
Khương Minh Hiên đối xử với nàng rất tốt, nhưng mà nghĩ đến sau khi thành thân rồi thì không biết tương lai thế nào, tất cả đều là người Khương gia, lại nghĩ đến gia nghiệp của Lưu gia, trong lòng Lưu Niệm Từ luôn có chút do dự.
Cố Tiêu thành thân, thì không có biến hóa gì cả.
Cố Tiêu nói: “Khương bá mẫu là người dễ ở chung, cô thành thân rồi, thì sống cuộc sống của hai người, cũng rất tốt.”
Phụ mẫu Khương gia đã về quê rồi, sau này Lưu Niệm Từ thành thân, thì sẽ sống chung với Khương Minh Hiên. Mặc dù không có người nhân giúp đỡ, nhưng mà hai người cũng có chỗ tốt của hai người.
Lưu Niệm Từ ngồi vào bên cạnh Cố Tiêu, “Ta biết, bây giờ thì cứ đem cô gả ra ngoài trước đi, rồi sống yên ổn ở Thịnh Kinh, sau đó mới nghĩ tới chuyện xuất giá của ta.”
Cố Tiêu nắm lấy tay của Lưu Niệm Từ,rồi vỗ nhẹ, còn ba ngày nữa, là cô có thể nhìn thấy Thẩm Hi Hòa rồi, cũng không biết bây giờ Thẩm Hi Hòa đang làm gì.
Thẩm Hi Hòa chỉ được nghỉ ba ngày để thành thân, ban ngày hắn đi làm, buổi tối không thể ngủ ở tân phòng, chỉ có thể nằm trên ván giường ở trong thư phòng trống trải tối đen như mực ngủ qua đêm.
Quan xá đã treo lên tấm bảng Thẩm phủ, người Lễ Bộ thường xuyên tới đây, bọn người Chúc Tu Viễn ở ngay cách vách, ít nhất thì Thẩm Hi Hòa ở một mình cũng sẽ không quá nhàm chán.
Chúc Tu Viễn hỏi: “Còn thiếu cái gì không.”
Thẩm Hi Hòa lắc đầu, “Lễ Bộ rất để ý chuyện này, nên cái gì cũng không thiếu.”
Tống Chiêu Thanh thấy thần sắc hắn không vui, bèn cười nói: “Sắp thành thân rồi, sao lại không vui như vậy chứ, chẳng lẽ huynh……” Muốn đổi ý, không muốn thành thân nữa, đây chính là do Hoàng Thượng tứ hôn đấy, đổi ý thì phải rơi đầu đấy.
Giọng Thẩm Hi Hòa như nghẹn lại: “Tại sao trước khi thành thân ba ngày thì không thể gặp mặt nhau chứ.”
Tống Chiêu Thanh: “……”
Hắn thầm nghĩ may mà mình chưa nói.
Chúc Tu Viễn nói: “Cái này là do người xưa truyền lại, ý đại cát, nhưng mà quỷ thần chỉ là thứ hư vô, có tin hay không thì còn tùy người, nếu như huynh muốn đi gặp,thì cũng không sao cả.”
Thẩm Hi Hòa tin, ba ngày không nhìn thấy mặt chắc chắn sẽ đại cát, “Cũng chỉ là ba ngày mà thôi, ở Tấn Dương hơn hai tháng không phải cũng như vậy mà qua sao.”
Còn có những lúc hắn một mình ở Tương Thành nữa, đôi tình nếu đã cửu trường, thì cần gì sớm chiều thấy nhau chứ.
Tống Chiêu Thanh cười to, “Không phải còn có hai người bọn ta bồi huynh sao, ba ngày rất nhanh thôi là qua rồi. Nếu như huynh có chuyện muốn nói với đệ muội, thì bọn ta có thể thay mặt huynh đi truyền lời.”
Tống Chiêu Thanh nguyện ý làm việc nguyện ý chạy vặt, hắn mới biết được mấy món ăn trong hỷ yến là do Lễ Bộ quyết định, bây giờ làm việc, sau này nếu có muốn tới Thẩm gia thì cũng dễ hơn.
Nhưng Thẩm Hi Hòa lại lắc đầu, “Không cần,” không thể gặp mặt là tốt nhất,thư không thể viết, lời cũng không thể nói,chỉ có ba ngày mà thôi, sau này là cả một đời.
Ba ngày này Thẩm Hi Hòa gặp được Trần Ninh Viễn, lại gặp được Khương Minh Hiên và mấy người cùng trường ở Tương Thành nữa, bọn họ đều đã nhậm chức, có người đi tới mấy huyện thành khác làm tri huyện, cũng có người ở lại Thịnh Kinh.
Thẩm Hi Hòa được nghỉ mấy ngày để thành thân, còn bọn họ thì không có, trưa ngày mồng chín hôm ấy sẽ tới đây uống rượu mừng.
Thẩm Hi Hòa trò chuyện với hai người một lát, liền trở về Thẩm phủ, bên trong phủ một mảnh đỏ rực.
Trước cửa treo đèn lồng đỏ thẫm, trên cây, trên tường và trên cửa sổ đều dán chữ hỷ đỏ thẫm.
Gia cụ ở trong phủ đã được thay đổi, tất cả đều do Thẩm Đại Lang làm, tân phòng là đẹp nhất, giường bằng gỗ đỏ, màn lụa màu đỏ, mấy cái ngăn tủ và bàn cũng đều là màu đỏ.
Thẩm Hi Hòa chưa từng nghĩ tới màu đỏ sẽ đẹp như vậy, hắn nghĩ nếu như Cố Tiêu mặc một thân màu đỏ, thì sẽ đẹp biết bao.
Ngày chín tháng mười,ngày đại cát, thích hợp cưới gả.
Bầu trời vô cùng trong xanh, trên trời có những đám mây lớn, ánh mặt trời chói chang, thỉnh thoảng có gió thu mát mẻ thổi tới.